Edit: Huyết Vũ | Beta: Vi Yên, Ngư Nhi
Lý Tung Dương nhìn thấy cô gái co rúm người, đi từng bước về phía mình thì sững người trong chốc lát.
Dường như trong trí nhớ của anh chưa từng xuất hiện một khuôn mặt nào như vậy.
Có lẽ là do trước giờ anh không hay để ý đến người ngoài, cũng có thể là vì bệnh mù mặt nhẹ nhưng nói chung là anh không nhận ra người trước mắt mình.
Cô gái ngồi xuống đối diện với anh, ánh mắt mở to vô hồn đầy tơ máu như mắt thỏ đang bị hoảng sợ quá mức, len lén nhìn ra cửa sổ vài lần rồi mới nhìn anh.
Lý Tung Dương moi hết ruột gan, lục hết trí nhớ từ trước đến nay của mình mới nhớ mang máng về cô gái có nét tương tự với người trước mặt này.
Trước đây, cô có khuôn mặt trẻ con với đôi mắt rất to, răng hơi hô nhẹ, nhìn không thấy lạ mà còn làm người ta thấy xinh đẹp hoạt bát. Bây giờ, cả người cô gầy sọp lại chỉ còn da bọc lấy xương, khuôn mặt khô quắt lại chỉ có một đôi mắt mở to đầy lo sợ nghi ngờ.
Rốt cuộc mấy năm nay cô đã xảy ra chuyện gì.
"Tống Thanh Sương..."
Yết hầu Lý Tung Dương khô khốc, anh cẩn thận gọi tên cô.
Cô gái nghe thấy vậy theo bản năng co rúm người lại, giống như bị động kinh nhìn chằm chằm mười ngón tay đang nắm chặt lấy nhau của mình ở trên bàn, gật đầu.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Sợ làm cô giật mình phát điên tại chỗ nên Lý Tung Dương cố gắng giảm thấp âm lượng nhất có thể.
Tống Thanh Sương không nói một lời nào, Lý Tung Dương cũng không dám hỏi tiếp mà chỉ có thể lẳng lặng nhìn, chờ cô nói.
Tống Thanh Sương liếʍ đôi môi khô khốc, đột nhiên nói: "Tớ không bị bệnh tâm thần, cậu có tin tớ không? Tớ không bị tâm thần nhưng bọn họ bắt tớ vào là để gϊếŧ người diệt khẩu."
Cô gái gầy như que củi, tâm trạng không ổn định, thêm vào đó đôi mắt vốn đã to giờ lại vì sợ hãi mà càng mở to hơn, cô không trả lời vào câu hỏi còn đỡ, nói như vậy càng cảm thấy cô giống bệnh nhân tâm thần.
Mặc kệ có phải hay không thì bây giờ cũng không thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ thêm, Lý Tung Dương thận trọng gật đầu, nhẹ nhàng an ủi: "Sao cậu có thể bị tâm thần được, chúng ta học với nhau nhiều năm như vậy, chẳng lẽ tớ còn không biết cậu như thế nào à?"
Tống Thanh Sương nghe xong lời Lý Tung Dương nói, bả vai vẫn luôn gồng lên thả lỏng đôi chút, gật đầu cảm kích Lý Tung Dương.
Lý Tung Dương trấn an cô nói: "Bây giờ cậu ở đâu, tớ đưa cậu về trước được không?"
Tống Thanh Sương nghe vậy lập tức cảnh giác hẳn, hai bàn tay không tự chủ co lại làm lộ ra gân xanh ngoằn ngoèo trên mu đôi bàn tay gầy trơ xương, đồng thời còn có vài vết lỗ kim cũ mới không giống nhau: "Tớ không thể về, nhà của tớ mất rồi, chồng tớ cũng bị bọn họ hại chết rồi."
Lý Tung Dương đành phải nhẹ nhàng hỏi: "Lão Thôi đã xảy ra chuyện gì?"
Lão Thôi là Thôi Thành, chồng của Tống Thanh Sương nên tất nhiên cũng quen Lý Tung Dương và Lâm Nhiên Di.
Tống Thanh Sương khẽ nức nở nhưng dường như nước mắt đã sớm cạn khô, đôi mắt trống rỗng khiến người ta không khỏi liên tưởng đến bốn chữ đứt ruột đứt gan.
Cô nhắm mắt che đi đôi mắt đầy tơ máu của mình, vành mắt thâm quầng: "Anh ấy đã chết rồi, chết trong bệnh viện tâm thần."
Ngay từ lúc mới nhìn thấy Tống Thanh Sương, Lý Tung Dương đã băn khoăn về trạng thái tâm lý của cô nên cũng chỉ giữ một thái độ tin tưởng nhất định đối với những gì cô nói. Tuy nhiên khi nghe được tin tức này từ miệng của cô thì cũng đủ để anh kinh sợ trong chốc lát.
"Thì ra là có chuyện lớn như vậy, sao cậu không nói cho chúng tớ biết?"
Anh nhíu mày hỏi.
Tống Thanh Sương cười thê lương: "Không có cơ hội."
Lý Tung Dương: "Anh Thôi, anh ấy... Chính xác là bị làm sao?"
Tống Thanh Sương ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn Lý Tung Dương: "Dẫn tớ đi gặp Lâm Nhiên Di đi, cậu ấy rất cẩn thận tỉ mỉ. Lúc trước cậu ấy phát hiện ra tớ có chỗ không ổn nên rất nhiều lần muốn tìm tớ nhưng tớ đều tìm lý do để từ chối gặp, hiện tại thấy tớ lúc ấy thật khờ..."
Ngồi trong studio, Lâm Nhiên Di vừa ghi hình chương trình xong thì đột nhiên thấy mí mắt cứ giật giật, không biết là ai nhắc đến cô mãi.
Cô tháo tai nghe xuống, mệt mỏi vươn vai duỗi cái thân rã rời. Vừa mới vươn được một nửa thì nhìn thấy ở ngoài cửa kính studio, đối diện với chỗ cô ngồi, có một người đàn ông cao lớn đẹp trai đang đứng, đang thư thái nhìn cô, anh mặc tây trang xám đậm, đeo chiếc kính màu bạc tinh xảo, mũi cao thẳng, môi mỏng như vẽ, là kiểu đàn ông đẹp trai không gần nữ sắc đang hot hiện nay. Người đàn ông này chạm mắt với Lâm Nhiên Di thì nở một nụ cười dịu dàng.
Lâm Nhiên Di dừng động tác, buông hai tay chưa vươn hết của mình xuống, ra khỏi phòng, đi thẳng đến chỗ người đàn ông kia, nhoẻn miệng cười.
"Anh Hứa, sao anh lại đến đây?"
Người đến là con trai độc nhất của chủ tịch tập đoàn Hứa Thị, Hứa Văn Hành, ba năm trước đã bắt đầu tiếp quản tập đoàn. Hứa Văn Hành là người cuồng công việc vậy nên gia nghiệp lớn như vậy chẳng mấy chốc đã đâu ra đấy, bản thân cũng độc chiếm đầu bảng xếp hạng doanh nhân trẻ thành đạt ở thành phố S một thời gian dài. Trong giới thượng lưu, chuyện các thiếu gia phá gia chi tử đã thành một vòng tròn luẩn quẩn nên anh chẳng khác nào hạc giữa bầy gà.
Trước đây, Lâm Nhiên Di từng phỏng vấn Hứa Văn Hành. Từ đó về sau, lâu lâu anh lại gửi tin nhắn cho cô, thỉnh thoảng gọi điện mời đi ăn cơm, thái độ không nóng không lạnh, không gần không xa làm người ta phải suy nghĩ. Anh thẳng thắn theo đuổi Lâm Nhiên Di nhưng lại không trói buộc, khiến Lâm Nhiên Di đang bị Lý Tung Dương quấy rầy cảm thấy vô cùng thoải mái.
Ngay lúc Lâm Nhiên Di chuẩn bị tốt tâm lý, chuẩn bị đồng ý cùng anh tiến một bước quan trọng thì tên oan gia từ kiếp trước Lý Tung Dương cũng là tên bạn học kiếp này xuất hiện. Người sống thôi chưa đủ, lại còn thêm cả một tên Quỷ Hồn, hai việc cùng lúc xảy ra gây ra hiệu ứng cộng hưởng lớn vô cùng.
Hôm qua Lâm Nhiên Di vừa thất hẹn với anh ta, trong lòng vốn còn chút băn khoăn nên nụ cười trên mặt cũng có phần gượng gạo, cảm giác như giấu đầu hở đuôi vậy.
Hứa Văn Hành cười nói: "Thuận đường đến thăm em."
Nói xong còn đưa một chiếc hộp vô cùng tinh xảo cho Lâm Nhiên Di. Lâm Nhiên Di nhận lấy thì là bánh ngọt bán chạy nhất của một cửa hàng đang rất nổi tiếng trên Douyin gần đây. Cơ bản là phải xếp hàng ba tiếng đồng hồ mới có thể mua được. Hai ngày trước, một người bạn của cô cũng mua ăn thử, quay video đăng lên wechat đồng thời còn cảm thán về tinh thần bất chấp của mấy người ham ăn.
Hứa Văn Hành còn cẩn thận giữ ấm.
Lâm Nhiên Di nhận túi nhưng thấy rất xấu hổ, đang định mời anh một bữa cảm ơn thì chợt nhớ tới tên Lý Tung Dương ngứa đòn vẫn chưa biết ra sao nên lời đến bên miệng đành nuốt lại.
"Cảm ơn..."
Ngẩn người một lát Lâm Nhiên Di mới nặn ra được mấy chữ.
Hứa Văn Hành cười với cô, thấy đôi mắt thâm quầng của cô thì mày hơi nhíu lại.
"Gần đây công việc của em bận lắm à?"
Anh hỏi.
Lâm Nhiên Di gật đầu, theo bản năng kể một lượt lịch trình dày đặc của tháng sau đã thuộc như lòng bàn tay, công việc nay đã vội, ngày mai lại càng bận ngày kia ngày kìa không có một ngày nào không bận, vô tình xóa mọi cơ hội để Hứa Văn Hành hẹn cô đi ăn cơm.
Trong tiềm thức hôm nay cô muốn chạy trốn.
Nếu có thể ngày mai cô cũng muốn như vậy.
Trong bản năng, cô không muốn thừa nhận mình vừa mới nảy sinh mùa xuân thứ hai, nhưng đóa hoa đào đầu tiên còn chưa kịp nở thì đã đón cái rét nàng Bân là tên bạn trai cũ kia.
Là một người thông minh nên dĩ nhiên Hứa Văn Hành cũng nghe ra ý của Lâm Nhiên Di, anh sờ huyệt thái dương, không biết phải làm sao với cô gái này: "Bận như vậy thì xem ra muốn mời em ăn cơm cũng cần hẹn trước nửa tháng rồi."
Lâm Nhiên Di xấu hổ.
"Phải giữ gìn sức khỏe đấy cô gái, thức đêm ít thôi."
Hứa Văn Hành nói xong liền nhìn đồng hồ: "Giữa trưa anh còn có một bữa tiệc nên anh đi trước vậy, đừng liều mạng quá, tự chăm sóc mình cho tốt."
Giọng anh vẫn dịu dàng như mọi khi.
Lâm Nhiên Di gật đầu rồi nhìn theo bóng anh rời đi.
Sau khi quay lại văn phòng, cô còn dùng trí tưởng tượng của gái hư, ảo tưởng mình và anh ta không đến với nhau, cuối cùng cô vui vẻ hạnh phúc trở thành em gái của anh ta.
Dù sao được ở cạnh người luôn mang lại cảm giác tích cực như anh cũng là một loại may mắn, Lâm Nhiên Di không yêu anh không có nghĩa là cô không quý trọng anh.
Sáng nay vội vàng đi làm nên giờ Lâm Nhiên Di mới nhớ ra trong nhà còn một tên bạn trai cũ vô sỉ, không đợi đến tan làm mà cô chuồn sớm luôn. Trên đường về nhà, cô tự lên tinh thần cho mình, hôm nay phải đuổi cổ anh ta ra khỏi nhà, cô đã mất hết mặt mũi một lần rồi nên không thể mất mặt thêm lần nữa.
Lấy tư thế hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang quay về nhà nhưng lại phát hiện trong nhà không có một bóng người.
Không thể tin được tên kia không cần cô đuổi đã tự động cuốn gói.
Lâm Nhiên Di hơi thấy mất mát, nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm, nhưng còn chưa kịp thoải mái thì lại nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa.
Cô nhớ là Lý Tung Dương có chìa khóa nhà cô, cô đứng dậy đi nhanh ra cửa, muốn đường đường chính chính thu hồi lại chủ quyền lãnh thổ nhưng đến khi nhìn thấy người phụ nữ đứng lấp ló sau lưng Lý Tung Dương thì lắp bắp kinh hãi, đến khi thấy được rõ ràng mặt mũi của người phụ nữ đó thì ngạc nhiên đến tột độ, vội vàng kéo người phụ nữ vào nhà.
"Tiểu Sương, cậu sao thế này?"
Lâm Nhiên Di cầm tay Tống Thanh Sương nhìn một lượt từ trên xuống dưới, cô thật sự không thể tiếp nhận được việc chỉ trong một thời gian ngắn ngủi không gặp mà một cô gái điện nước đầy đủ lại có thể thành một bộ xương khô thế này.
Chẳng lẽ là bị bệnh không chữa được?
Lâm Nhiên Di nặng nề hẳn, suýt nữa thì bật khóc.
"Cậu làm sao vậy?"
Lâm Nhiên Di cầm tay Tống Thanh Sương, sốt ruột đến nỗi ngoài câu này chẳng nghĩ được câu gì khác.
Tống Thanh Sương liếʍ đôi môi khô khốc nói với Lâm Nhiên Di: "Tớ muốn uống nước."
Lý Tung Dương vô cùng tinh ý chạy đến bàn ăn rót cho Tống Thanh Sương một cốc nước ấm.
"Cám ơn."
Tống Thanh Sương nhận lấy cốc nước, một hơi uống cạn.
Cô trả lại cái cốc cho Lý Tung Dương, lúc này mới có dũng khí đối mặt với Lâm Nhiên Di, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi nhưng Tống Thanh Sương không chống đỡ được nữa, tiến lên ôm Lâm Nhiên Di khóc gục trên vai cô.
Lâm Nhiên Di cũng không cần biết trắng đen ra sao, không hỏi chuyện mà chỉ khóc cùng với Tống Thanh Sương, từ trước đến giờ Lý Tung Dương không phải là người có thể chịu được tiếng khóc phụ nữ, chỉ cần vừa khóc thôi là anh thấy nhức đầu rồi, bây giờ có đến tận hai người khóc rống lên, từ một biến thành hai, không thể chịu nổi Lý Tung Dương đành chui vào phòng bếp khóa kín cửa lại, bấy giờ mới vớt được cái mạng nhỏ, mở tủ lạnh quơ đại mấy quả trứng làm đồ ăn, quyết định dùng tiếng nồi niêu xoong chảo át đi tiếng khóc chói tai ma quỷ ở ngoài cửa.