Sau Khi Xuyên Sách Tôi Được Bạn Cùng Phòng Cứu Vớt

Chương 50: Muôn vàn lưu luyến - Hoàn chính văn

Đêm hôm đó, Thẩm Thụy lại cùng Tô Nguyên ngắm khung cảnh nhà nhà lên đèn thật lâu.

Nhìn xuống thế gian từ trên tháp Minh Nguyệt, giống như hai người đã thoát ly khỏi trần thế nhưng thân thể vẫn ở nhân gian.

“Nguyên Nguyên, có anh ở đây, sau này chúng ta cùng nhau thưởng thức phong cảnh hùng vĩ như thế này. Em ở đâu thì anh cũng sẽ ở nơi đó.”

Thẩm Thụy ôm Tô Nguyên ngồi vào ghế sô pha lười được đặt tại cửa sổ sát đất, hắn cúi đầu, ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn đối phương.

“Vâng, em biết.” Tô Nguyên cười rạng rỡ, lần trước cậu đăm chiêu ngồi ở đây suy nghĩ, hóa ra đối phương đều biết tất cả, cũng không có gì để giấu giếm.

“Trước đó, trong lòng em buồn khổ nên đã ra nước ngoài để tìm cơ hội chữa trị bệnh trầm cảm của mình.”

“Tha hương nơi đất khách quê người, ngồi một mình trên ban công cao của khách sạn, cả thành phố đều thu vào mắt em.”

“Ngay cả đêm đã khuya, nhưng từ trên cao vẫn có thể nghe rõ tiếng ồn ào náo nhiệt trên mặt đất. Mặc dù là một quốc gia nhỏ bé và lạc hậu, nhưng dường như bọn họ rất vui vẻ và luôn luôn ca hát.”

“Em chưa bao giờ bày tỏ những muộn phiền, khổ sở hay đau thương của mình, bởi vì niềm vui và nỗi buồn của con người không tương thông với nhau. Ai cũng đều cõng trên lưng một ngọn núi, nào có thể quan tâm đ ến nỗi khổ của người khác chứ.”

“Em vốn nghĩ rằng ở đất nước nhỏ bé ấy, nơi mà không có ai biết em là ai thì em có thể tìm được một ít niềm vui và đưa em đi xa hơn một chút.”

“Nhưng mà, cũng không thể… Cho nên khi vừa đến thế giới này, em đã không ôm bất kỳ hi vọng gì. Em muốn vẽ một dấu chấm tròn viên mãn cho Tô Nguyên lúc đầu mà thôi, không để cho những người yêu thương cậu ấy phải chịu sự đau khổ. Đó là điều duy nhất mà em có thể làm.”

“Mãi cho đến khi em gặp anh. Đêm hôm đó, em còn không dám nghĩ rằng trong tương lai sẽ có người ở bên em ngắm nhìn nhà nhà lên đèn. Một mình ngắm nhìn thì là cô đơn, nhưng hai người cùng nhìn… là tình yêu và lòng dũng cảm.”

“Thụy Thụy, cảm ơn anh. Khi em có anh ở bên cạnh, thế gian này mới thực sự đáng giá.”

Tô Nguyên nói với ngữ điệu bình thường, giọng nói của cậu cũng rất nhẹ nhàng, nhưng Thẩm Thụy không nhận lầm sức nặng trong đó.

“Ừm, Nguyên Nguyên có anh mà, anh sẽ khiến em lưu luyến với thế gian này.” Để đến cuối em sẽ không còn ý định phí hoài bản thân nữa.

Tô Nguyên cười cười rồi vòng tay ôm lấy cổ hắn.

[Em đã bắt đầu lưu luyến thế giới có anh.]

*

Vài ngày sau, nhà họ Tô mở tiệc chiêu đãi nhà họ Thẩm. Thẩm Thụy và Tô Nguyên cùng nhau tham dự.

Sau vụ bắt cóc lần trước, đây là lần đầu tiên mà Tô Trạch nhìn thấy Tô Nguyên.

Bây giờ sắc mặt Tô Nguyên vô cùng tốt, môi đỏ răng trắng, chứng tỏ sức khỏe của cậu đang hồi phục rất tốt.

Trong lòng Tô Trạch trầm xuống, vội vàng đi về phía em trai: “Nguyên…”

Anh đang định hỏi em trai dạo này thế nào, khóe mắt chợt thoáng thấy một tia sáng bạc.

Thế mà trên tay em trai anh lại nhiều thêm một chiếc nhẫn!

Tô Nguyên hoàn toàn không có ý định giấu giếm, nếu đã đồng ý lời cầu hôn rồi thì cậu ngần ngại gì mà không đeo lên tay, sau đó dứt khoát nói với gia đình.

“Anh, em muốn kết hôn với Thẩm Thụy.”

Tô Trạch biết rằng một ngày như vậy sẽ đến nhưng anh không ngờ nó đến sớm như vậy, vội vàng đến mức anh không kịp chuẩn bị.

Bây giờ anh cực kỳ nghi ngờ Thẩm Thụy cố ý không để em trai gặp mình là để nhân cơ hội bắt cóc em ấy.

Nhà họ Tô vẫn chưa đồng ý đâu, vậy mà hắn đã khiến em trai anh mất cảnh giác. Đúng là tên mưu mô xảo quyệt, lòng lang dạ thú!!

Biểu cảm của Tô Trạch hơi vặn vẹo: “Nguyên à, em còn trẻ mà, đâu cần trói buộc mình sớm như vậy chứ, chờ tốt nghiệp xong lại…”

“Anh.” Tô Nguyên nhẹ nhàng gọi một tiếng, sắc mặt hoàn toàn nghiêm túc: “Trường em không cấm sinh viên kết hôn, với lại em đã đồng ý với Thẩm Thụy rồi nên không đổi ý được đâu.” [Mà em cũng không định đổi ý.]

Cậu im lặng một khoảng rồi tiếp tục: “Anh, em thích anh ấy lắm, không phải anh ấy thì không thể. Anh sẽ chúc phúc cho tụi em mà đúng không anh?”

[Bất kể nhà họ Tô có chấp nhận hay không, mình sẽ kết hôn với Thụy Thụy. Bởi vì đây là cuộc đời của mình, đương nhiên mình sẽ là người quyết định.]

Trong mắt Thẩm Thụy hiện lên ý cười, gật đầu với Tô Trạch: “Anh cả, đã lâu không gặp.”

Ai là anh cả của cậu?!

Tô Trạch nhìn đối phương với vẻ mặt oán hận, nhưng đang đứng ở trước mặt em trai, anh ta chỉ có thể miễn cưỡng nuốt ngược tiếng cười lạnh lùng vào trong.

Nhà họ Tô hoàn toàn không ngờ rằng bữa tiệc vốn được tổ chức ra để cảm ơn nhà họ Thẩm đã đúc lại tượng vàng vì Tô Nguyên cuối cùng lại biến thành một cuộc nói chuyện cưới gả.

Cuối cùng heo nhà mình cũng ủi được cải trắng, nhà họ Thẩm vô cùng nhiệt tình, thể hiện thành ý mười hai vạn phần. Nhà họ Thẩm muốn phân chia một lượng lớn sản nghiệp đứng tên Tô Nguyên, cú oanh tạc khiến nhà họ Tô suýt chút nữa nghi ngờ cuộc đời.

“Không cần đâu, hai nhà chúng ta chỉ vừa mới kết thân, cũng không có nói chuyện gả cưới gì.” Rốt cuộc, Tô Trạch từ chối cám dỗ mà khó có người bình thường nào chống cự lại được, anh nói: “Nguyên là con trai nhà họ Tô, những sản nghiệp nên có sẽ không thiếu phần em ấy. Mặc dù không nhiều nhưng cũng đủ sống thoải mái không lo cơm áo gạo tiền cả đời, hai đứa chỉ cần tổ chức một đám cưới đông vui náo nhiệt là được.”

Bắt người tay ngắn, anh ta không thể để em trai mình vô duyên vô cớ làm một chú lùn.

Một ngày nào đó, nếu em trai anh ta không thích Thẩm Thụy nữa, thì chỉ cần vỗ vỗ tay là có thể rời khỏi nhà họ Thẩm, không ai có thể tìm ra sai lầm.

Cuối cùng cũng coi như đạt được sự thống nhất mỹ mãn, vì hai người còn đang đi học nên đi lĩnh giấy chứng nhận trước, sau khi tốt nghiệp mới tổ chức hôn lễ.

Tô Nguyên cũng không chuyển đến nhà họ Thẩm, hai người vẫn ở trong ký túc xá trong một thời gian dài, thỉnh thoảng sẽ đến tháp Minh Nguyệt ở lại mấy ngày.

Sau khi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, người lớn nhà họ Thẩm cực kỳ thích Tô Nguyên, mỗi tháng đều muốn cùng nhau ăn một bữa.

Mẹ Thẩm lôi kéo Tô Nguyên ra vườn hoa, nói: “Nguyên, con nhìn xem, nhà kính này được xây lại khang trang để chúc mừng hôn lễ, hoa kim quế cũng có thể nở ngay cả khi mùa đông lạnh giá. Mẹ còn bẻ một nhánh đặt trong phòng của hai con đó.”

Tô Nguyên vuốt v e đóa kim quế chói mắt đang nở rộ, khóe miệng hơi nhếch lên: “Cảm ơn mẹ, con thích lắm.”

“Chỉ cần con thích là được.” Mẹ Thẩm cong cong mắt: “Còn điều này nữa, Thụy bảo con thích mèo nên mẹ đã làm cái giàn leo trèo bắc từ vườn hoa lên phòng con ở tầng ba.”

“À đúng rồi, còn quyển sổ nữa. Con thích con nào mẹ cho người mang về nuôi.”

Tô Nguyên lễ phép từ chối: “Mẹ à, nó phụ thuộc vào duyên số, nếu một ngày nào đó con gặp một chú mèo hoang đáng yêu thì con sẽ mang nó về nuôi.”

Những con mèo trong tập tài liệu này đều đắt tiền, không lo không ai mua, sớm muộn gì chúng cũng tìm được nhà.

Nhưng những chú mèo con lang thang một mình đang đấu tranh để sinh tồn lại càng cần cơ hội này hơn.

“Ừm, vậy cũng được, Nguyên thích nuôi bao nhiêu đều không quan trọng, sau này bảo Thụy cố gắng kiếm tiền mua đồ ăn cho mèo.” Mẹ Tô không có ý kiến gì, chỉ cần Tô Nguyên thích là được.

Tô Nguyên lập tức bật cười.

Cậu đang tưởng tượng một tương lai Thụy Thụy kiếm tiền nuôi mèo.

*

Đại học Thanh Bắc, tiết Lịch sử.

Tô Nguyên không kiêng dè gì mà đeo nhẫn trong trường học, điều này khiến Vu Gia Tường muốn nói gì đó nhưng ngại mở lời, cuối cùng cậu ta vẫn nhịn không được chọt người trước mặt.

“Tô Nguyên, chiếc nhẫn này của ông… đẹp ghê á.” Ai tặng ông vậy?

Tô Nguyên lắc lắc tay trái: “Tớ cũng cảm thấy vậy, đây là nhẫn cưới của tớ.”

“Gì cơ?! Ông kết hôn rồi hả???” Vu Gia Tường hết hồn suýt nữa mất cả tiếng.

Cả lớp im bặt ngay tức khắc, mọi người đồng loạt nhìn sang.

“Ừm, tháng trước tớ đi lĩnh giấy chứng nhận rồi, sau khi tốt nghiệp sẽ tổ chức hôn lễ.” Tô Nguyên thản nhiên thông báo không chút ngại ngùng.

Người bình thường ai mà không kết hôn, chẳng qua cậu kết hôn sớm hơn chút thôi.

Vu Gia Tưởng ngẩn người: “Là… Thẩm Thụy hả?”

Không thể nào, cậu ta hành động nhanh như vậy à?

Vậy mà thành công thu giáo thảo Thanh Bắc của họ vào lưới rồi??

Tô Nguyên gật đầu: “Ừm.”

Không biết Vu Gia Tường nói gì mà lớp học tràn ngập tiếng kêu than, thậm chí có thể nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của bạn nữ nào đó.

“Tớ không nghe tớ không nghe, không ngờ Tô Nguyên kết hôn sớm như thế, vậy bây giờ tớ phải làm sao oa oa oa.”

“Đừng mà, tại sao Tô Nguyên lại kết hôn? Chúng ta hết hy vọng rồi sao?”

“Ông trời ơi tại sao ông lại để con nhìn thấy người đẹp nhất thế gian này, sau này con thích người khác thế nào giờ.”

“Hu hu hu đừng cản tôi, tôi sẽ quyết đấu với người đàn ông đó để cướp người đẹp về.”

Ngô Văn Hàn đảo mắt ở đằng sau, rồi đi thẳng đến hàng đầu tiên và nói với Tô Nguyên: “Tô Nguyên, chúc mừng cậu, chúc hai người trăm năm hạnh phúc, bách niên giai lão.”

Cả ba người họ đều đạt điểm rất cao trong buổi thực hành ngoại khóa, cuối cùng thì Ngô Văn Hàn cũng không bị trượt môn, trong lòng hắn không phải không biết ơn.

Tô Nguyên gật gật đầu: “Cảm ơn.”

Vu Gia Tường cũng nối câu sau chúc tân hôn hạnh phúc, sau đó cả lớp học ngập tràn trong tân hôn hạnh phúc.

Tin tức Tô Nguyên kết hôn đã lan truyền khắp sân trường với tốc độ ánh sáng, vô số người thở than vì điều đó.

Mấy ngày sau, việc đúc lại tượng vàng ở chùa Thiên Chúa đã hoàn thành.

Hai người về thăm chốn xưa, đứng cạnh nhau ngắm nhìn những con bồ câu mập mạp giang cánh huỳnh huỵch bay tới bay lui.

Bắt đầu pháp sự, có rất nhiều người đến xem, dường như số lượng còn đông hơn lần trước một chút.

Đại sư Pháp Ninh chắp tay trước ngực: “Thẩm thí chủ vì Phật đúc lại tượng phất, chỉ mong Tô Nguyên có thể sống lâu trăm tuổi. Hành động lần này công đức vô lượng, xin hãy thắp nén hương đầu tiên.”

Thẩm Thụy trịnh trọng cầm nén hương nâng lên trước trán, vái ba vái, sau đó thắp nén hương đầu tiên lên Đức Phật sau khi hoàn thành đúc lại tượng vàng.

Tô Nguyên nâng bông sen trắng có khắc tên mình đi từng bước về phía trước, rồi đặt nó trước tượng Phật cung phụng hai trăm năm.

[Không mong sống lâu trăm tuổi, chỉ muốn cùng Thẩm Thụy đồng sinh cộng tử, vĩnh viễn không chia lìa.]

Cậu ngẩng đầu nhìn Phật, khói hương không ngừng bay lên, rõ ràng làm bằng vàng nhưng cảm giác ngài đang mỉm cười.

Đại sư Pháp Ninh hành lễ: “Chúc mừng thí chủ, Phật đã nhận được hương khói, hai người là duyên trời định sau này nhất định sẽ hạnh phúc.”

Thẩm Thụy, Tô Nguyên: “Cảm ơn cát ngôn của đại sư.”

Vô số người hâm mộ nhìn hai người, đối với những người tin Phật mà nói, nén nhang đầu tiên dâng lên Phật tượng trưng cho sự che chở cả đời, là điều tốt mà nhiều người không cầu được.

*

Đêm giao thừa.

Ăn cơm tất niên xong, Thẩm Thụy đưa Tô Nguyên đến ngoại ô Bắc Kinh rồi vào trong lều ngắm sao.

“Nguyên Nguyên, có phải đêm nay sao trời rất đẹp không?”

Ánh mắt Tô Nguyên nhìn xuyên qua lều vải trong suốt hướng đến bầu trời đêm vô tận.

“Vâng, rất đẹp.” [Ở bên Thụy Thụy, nhìn cái gì cũng đẹp. À không, không đẹp bằng Thụy Thụy.]

Thẩm Thụy khẽ cười, trầm giọng nói: “Tiếng lòng của Nguyên Nguyên đúng là dễ nghe làm anh nhịn không nổi mà. Tuy nhiên có những thứ đẹp hơn phải chờ chúng ta xem hết màn bắn pháo hoa…”

Gương mặt Tô Nguyên lập tức đỏ bừng, cậu cảm nhận được biến hóa của Thẩm Thụy, xoay người sang một bên.

Thẩm Thụy hít sâu một hơi, thanh âm trở nên khàn khàn: “Đừng nhúc nhích…”

[Nhưng mà… không phải cái này… khiến anh khó chịu hơn sao?]

“Không đâu, mấy phút nữa là qua năm mới rồi, anh có thể…” Thẩm Thụy ôm cậu vào lòng, vừa đau vừa sướиɠ.

Cả hai lập tức im lặng, âm thầm lan tỏa tình yêu.

Thẩm Thụy: “Em chuẩn bị xong chưa? Cùng nhau đếm ngược nào, năm bốn ba hai một…”

Tô Nguyên: “Ba hai một.”

“Chúc mừng năm mới!” Hai người trăm miệng một lời.

“Thụy Thụy, em sẽ luôn yêu anh.”

“Anh cũng sẽ mãi yêu em, Nguyên Nguyên.”

Một tia sáng đỏ bắn lên trên bầu trời đêm, sau đó mấy giây, một màn pháo hoa rực rỡ không thể tin được xuất hiện, kế đến là vô số bông hoa vàng nở rộ.

Thành phố Bắc Kinh đã nhiều năm không bắn pháo hoa, ngay cả vùng ngoại ô cũng khó được phê duyệt, nhưng Thẩm Thụy vẫn có thể giải quyết chỉ vì muốn thực hiện giấc mộng của người mình yêu.

Rất nhiều người đưa gia đình đến vùng ngoại ô lạnh giá này để xem pháo hoa, dù đó chỉ là màn trình diễn bình thường thôi họ cũng vui vẻ chờ. Song họ không nghĩ mình lại có thể trông thấy màn pháo hoa đẳng cấp thế giới.

Vô số người rơi nước mắt vì hạnh phúc và ôm lấy người mình yêu thương dưới pháo hoa.

Tô Nguyên nhìn không chớp mắt, như thể muốn khắc ghi cảnh tượng này vào trong lòng.

“Thật tuyệt khi mỗi lần anh làm bạn với em, dù phong cảnh có đẹp đến đâu cũng không thể sánh bằng Thụy Thụy của em.”

Lúc Tô Nguyên nói những lời này, cũng không nhìn pháo hoa sáng rực đẹp đẽ mà chỉ vòng tay ôm eo Thẩm Thụy, ngẩng đầu hôn lên, đối phương cũng đáp lại nồng nhiệt như mọi khi.

Mãi cho đến khi đối phương càng ngày càng lấn tới, Tô Nguyên mới đẩy người ra, hai tai như nhỏ máu: “Thụy Thụy, cái lều vải này… trong suốt đó.”

“Không sao, anh đã đổi sang chế độ một chiều…”

Xuân ý dạt dào trong lều ngắm sao.

Rất lâu sau mới bình tĩnh trở lại.

Tô Nguyên gần như ngủ thϊếp đi ngay lập tức.

“Nguyên Nguyên… của anh.”

Mong ước cả đời của anh là có em.

Hoàn chính truyện