Cuối cùng, Thiên Diệp cũng là người hồi phục lại trước, cô ta nhớ lại những đau đớn giày vò vừa nãy mình phải trải qua thì bất giác rùng mình, trong mắt đều là vẻ sợ hãi lẫn khủng hoảng.
Mà lúc cô ta cảm thấy bản thân sắp kiên trì không nổi nữa, sắp phát điên đến nơi rồi thì đột nhiên phía sau lưng truyền đến một luồng nước rất ấm áp, ngay lập tức xoa dịu nỗi thống khổ trong cô.
Chính là luồng nước ấm đó đã giúp cô ta lúc khó khăn nhất, để cô có thể thành công trải qua quá trình ngâm thuốc, Thiên Diệp biết Tiêu Sách đang giúp mình, nhưng cô ta không ngờ rằng sau khi kết thúc ngâm thuốc, Tiêu Sách lại té xỉu thế kia!
Thiên Diệp không rõ Tiêu Sách làm thế nào để giúp mình, nhưng mà mạnh như anh cũng phải té xỉu thì chắc chắn anh đã phải đánh đổi rất lớn.
“Tiêu Sách, Tiêu Sách anh không sao chứ?”
Thiên Diệp hồi phục chút sức lực bèn lay nhẹ Tiêu Sách, thấy anh vẫn hô hấp, chỉ là giống như đã bị kiệt sức quá mà ngất đi một lúc, lúc này cô ta mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Thiên Diệp đỡ anh nằm lên ghế sô pha, thấy mặt anh trắng bệch, cô không nhịn được mà cắn cắn môi lo lắng.
“Anh nghỉ ngơi một lát, tôi... tôi sẽ ở đây đợi anh tỉnh lại”
Thiên Diệp trầm giọng nói với Tiêu Sách, chẳng cần biết Tiêu Sách ngất xỉu thể này có nghe thấy lời mình nói hay không, cô ta đặt đầu anh lên đùi mình, sau đó chăm chú quan sát gương mặt của anh.
Tiêu Sách không phải một người đàn ông quá đẹp trai nhưng lại vô cùng khí chất, trong sự anh tuấn có chút cao ngạo, không quá nổi bật trong đám đông, nhưng cũng không hề bị lu mờ.
Chỉ có duy nhất một điểm không hài hoà chính là lông mi của Tiêu Sách, theo như dì Hàn nói thì lông mi của anh giống với mẹ ruột.
Lúc này, Thiên Diệp nhìn chằm chằm vào Tiêu Sách, thấy lông mi của anh khẽ run lên trong lúc đang ngủ, cô ta mới đoán rằng có lẽ anh đang nằm mơ.
Có thể là một giấc mơ đẹp.
Nghĩ tới đây, Thiên Diệp bèn nhớ lại mọi chuyện xảy ra tối hôm trước, đó là một đêm điên cuồng giống như trời nổi giông gió dữ dội.
Thiên Diệp lập tức đỏ mặt, cắn chặt răng không dám tiếp tục nhìn Tiêu Sách nữa, bởi lẽ cái cô ta nghĩ tới không phải là đêm đó Tiêu Sách đã cuồng bạo như thế nào, mà là chính bản thân cô... đã điên cuồng ra sao, giống như khát vọng không bao giờ đủ vậy...
Thiên Diệp cố sức lắc đầu để không nghĩ tới chuyện đó nữa, cô ta nhỏ giọng thì thầm: “Xin lỗi, Tiêu Sách, tôi còn có trọng trách của mình, trước khi hoàn thành trọng trách ấy, tôi không có tư cách để yêu bất kỳ ai, không thể đem mọi thứ của mình ra hiến dâng cho người khác được... Cho nên, xin lỗi, hãy quên chuyện ngày hôm đó giữa chúng ta đi, sau này hai ta vẫn là bạn, được chứ?”
Cô ta khẽ nói, bất giác cảm thấy mặt mình càng lúc càng đỏ hơn, thấy Tiêu Sách không có phản ứng gì thì mới nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Thiên Diệp tiếp tục ngắm nhìn khuôn mặt ngủ say của Tiêu Sách, đột nhiên cô ta có cảm giác càng nhìn càng thấy anh đẹp trai, không nhịn được mà vươn tay ra chạm nhẹ vào gò má anh, động tác rất chậm, nhưng cũng rất chân thành.
Cô ta không hề phát hiện ra, khuôn mặt tựa như đang say giấc kia đã sớm tỉnh từ lâu rồi, hô hấp cũng không còn bình ổn được nữa...
Có điều Tiêu Sách cũng không vì vậy mà mở mắt ra vẫn luôn giả vờ ngủ.
Nếu anh mở mắt ra vào lúc này, thì mối quan hệ sau này của họ sẽ càng thêm xấu hổ.
Mà bây giờ Tiêu Sách ít nhất cũng biết được tâm sự trong lòng, cô ta cũng giống như Tiêu Sách, đều hy vọng có thể quên đi chuyện đã xảy ra đêm đó, tiếp tục làm bạn bè.
Tiêu Sách không cách nào cho Thiên Diệp một lời hứa, Thiên Diệp cũng có nhiệm vũ của riêng mình, cũng không thể cho bất kỳ ai một lời hứa.
Hoặc cũng có lẽ là đã tiêu hao quá nhiều “sức”, cũng đã quá mệt mỏi, nghĩ đi nghĩ lại Tiêu Sách nằm trên đại Thiên Diệp lại ngủ tiếp.
Mà Thiên Diệp cũng kiệt sức, dần dần không cưỡng lại được cơn buồn ngủ mà lăn ra ngủ.
Lúc Tiêu Sách tỉnh dậy, anh thấy mình và Thiên Diệp đang ôm nhau, co ro trên chiếc ghế sofa hẹp.
Cơ thể Thiên Diệp cuộn tròn trong vòng tay anh, giống như một chú chim nhỏ bất an.