Tiêu Sách nghe xong nhất thời nhướng mày đáp: “Chuyện tốt như vậy, sao cô không tự mình làm mà lại nói cho tôi?”
“Bởi vì hiện giờ ngân sách trong công ty chẳng còn bao nhiêu tiền mặt, chỉ đủ để duy trì vận hành sản xuất, bằng không thì tôi đã mua bằng sạch tất cả cổ phiếu của cổ đông chứng khoán rồi.” Cao Cấn Bằng không hề giấu diễm mà nói thẳng.
Tiêu Sách vô cùng kinh ngạc nhìn Cao Cấn Băng, sau đó anh lại trầm mặc suy nghĩ.
Nếu thật sự nghiên cứu kia của Cao Cấn Băng thành công, vậy thì giá cổ phiếu thấp tới mức thảm thương hiện giờ của Dược phẩm Tinh Quang sẽ gặp thời cơ tốt, số người mua càng lúc càng nhiều, bọn họ sẽ càng thu về nhiều lợi nhuận.
Nhưng vấn đề là, Cao Cấn Bằng không có tiền, Tiêu Sách cũng không có tiền, lần này Cao Cấn Băng còn chẳng khen thưởng anh bằng tiền mặt thì anh đã trở thành một kẻ nghèo tả tơi rồi.
“Không được, lần này chắc chắn là cơ hội tốt, nghĩ cách kiếm ra chút tiền để mua thêm ít cổ phần của Dược phẩm Tinh Quang.”
Tiêu Sách thầm nghĩ trong đầu, trong tay các cổ đông chứng khoán có khoảng ba mươi phần trăm cổ phiếu, dưới tình hình này mà đem bán lại, chắc chỉ cần khoảng bốn mươi triệu, thậm chí còn rẻ hơn, dù sao thì giá cổ phiếu của Dược phẩm Tinh Quang cũng đang chạm đáy.
Nhưng nếu nghiên cứu của Cao Cấn Băng thành công thì ba mươi phần trăm cổ phiếu này sẽ tăng lên gấp mười lần, trăm lần, thậm chí còn nhiều hơn!
Bốn mươi triệu sẽ biến thành bốn trăm tỷ!
Nếu Tiêu Sách thực sự có bốn trăm tỷ trong tay, anh nhất định sẽ cược một ván, tiếc là anh không có, thế nên chỉ đành từ bỏ suy nghĩ, không thể tham lam.
Nói thêm với Cao Cấn Bằng vài câu nữa rồi Tiêu Sách cũng rời khỏi phòng làm việc của cô ta.
Thiên Diệp cũng đi ra cùng với Tiêu Sách, cô ta đi đằng sau anh, cắn cắn môi dường như có gì đó muốn nói.
“Sao vậy?”
Tiêu Sách tỏ ra bình tĩnh, mở miệng hỏi.
Thiên Diệp hít sâu một hơi rồi mới nói: “Tôi đã tiến hành ngâm thuốc, đã qua một ngày, hôm nay có thời gian, tôi không muốn đợi thêm nữa.”
Tiêu Sách nghe xong thì sững người, suýt nữa quên mất chuyện này.
Nhưng mà lúc này anh cũng có hơi khó xử, lúc trước ngâm thuốc, Tiêu Sách chẳng có cảm giác gì, trái lại bây giờ giữa bọn họ đã có chuyện kia xảy ra, vốn là hai bên đã cảm thấy xấu hổ, ngâm thuốc này lại cần một nam một nữ chung một phòng...
Nhưng mà Thiên Diệp đã đề nghị như thế, Tiêu Sách cũng chẳng có cách nào từ chối.
Anh gật đầu, nói: “Cô cứ đến phòng sửa soạn trước đợi tôi, tôi sẽ lập tức qua ngay, lần ngâm thuốc này sẽ đau hơn lần trước nhiều, hy vọng cô có thể chịu được.”
Chuẩn bị một chút đồ đạc xong, Tiêu Sách bèn đi đến phòng Thiên Diệp, lúc này cô ta đang nhắm mắt ngồi trên ghế sô pha điều chỉnh lại trạng thái, Tiêu Sách bước vào, cô ta cũng không mở mắt nhìn anh.
Thấy hàng mi của Thiên Diệp khẽ run lên, Tiêu Sách biết trong lòng cô ta không hề bình tĩnh giống vẻ bề ngoài, cô ta cũng cảm thấy bất an khi chỉ có hai người một nam một nữ ở cùng một phòng thế này.
Chỉ vì muốn trở nên lớn mạnh thật nhanh mà cô ta bất chấp kiên trì tới cùng, chấp nhận đối mặt với Tiêu Sách.
Tiêu Sách thầm thở dài trong lòng, anh không nói gì, để tránh Thiên Diệp cảm thấy ngại ngùng, anh đun sôi nước thuốc rồi bưng đến trước mặt Thiên Diệp.
Lúc này, Thiên Diệp mới mở mắt ra, nhất thời cô ta và Tiêu Sách bốn mắt nhìn nhau.
Ngay lập tức, hai người đều cùng một lúc nhìn về chỗ anh.
“Làm đi, nếu không thể cố gắng được... thì bỏ đi.” Tiêu Sách mở miệng nói, anh không ủng hộ cho Thiên Diệp ngâm thuốc vào thời điểm này, vết thương của cô ta còn chưa khỏi, trạng thái chưa phải ở mức tốt nhất, hơn nữa cũng lâu rồi chưa nghỉ ngơi, sẽ rất khó để hoàn thành quá trình ngâm thuốc.