Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 240: Lại không ngờ mọi chuyện thuận lợi đến vậy.

Nhưng ngủ còn chưa được bao lâu, Tiêu Sách đã tỉnh dâu, ghé tai lắng nghe.

Đôi tai tinh tường của anh nghe được, phòng bên cạnh dường như có tiếng động nhẹ, hình như có người đang nghịch điện thoại di động, phòng bên cạnh là Hoàng Mãnh.

Điều này khiến Tiêu Sách hơi ngạc nhiên, giờ này Hoàng Mãnh còn không ngủ mà vẫn đang chơi điện thoại di động?

“Không ngờ còn là một chàng trai nghiện mạng xã hội.” Tiêu Sách thản nhiên nở nụ cười, cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, lại ngủ mất.

Ngủ còn chưa bao lâu thì trời đã sáng rồi, Thiên Diệp nghỉ ngơi vài tiếng đồng hồ đã lấy lại tinh thần, tự mình đi gõ cửa phòng Tiêu Sách và Hoàng Mãnh, gọi bọn họ thức giấc.

Mà lúc này Tiêu Sách mới phát hiện, Thiên Diệp thế nhưng lại hóa trang!

Không chỉ có cô ta hóa trang mà Cao Cấn Băng cũng hóa trang, che đi vẻ đẹp lộng lẫy của cô ta, nếu như không phải người vô cùng thân thuộc với hai người họ e là khó mà nhận ra họ.

Đã vậy, Thiên Diệp còn kêu Tiêu Sách và Hoàng Mãnh ngồi xuống sau đó làm vậy với gương mặt của hai người.

Chẳng mấy chốc, diện mạo của hai người đã thay đổi rất nhiều, nếu không nhìn kỹ sẽ khó nhận ra.

“Được rồi, giờ tôi sẽ nói cho hai người biết một chút về hành động tiếp theo. Chúng ta sẽ đến một phòng nghiên cứu của nhà máy dược Phấn Dũng, chúng ta sử dụng danh tính giả để hẹn sử dụng phòng nghiên cứu của họ trong một khoảng thời gian, đến lúc đó chuyện chúng ta cần làm là đừng làm phiền đến sếp nghiên cứu.”

Tiêu Sách gật đầu, từ lúc bắt đầu hành động đến giờ Thiên Diệp đều lên kế hoạch hoàn chỉnh, Tiêu Sách cảm thấy lần hành động có vẻ nguy hiểm này có lẽ sẽ nên gây ra bất kỳ vấn đề gì.

Không có bất kỳ ai biết được Cao Cấn Băng đã rời thành phố Giang Lăng đến thành phố Thâm Hải, cũng không ai biết được cô ta đã đến phòng thí nghiệm nhà máy dược Phần

Dũng.

Dưới sự bảo mật của Thiên Diệp như vậy, nếu như thế này còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn được nữa thì đúng là sống mà gặp quỷ rồi.

Chuyện này khiến Tiêu Sách có hơi thất vọng, vốn dĩ anh cho rằng đây sẽ là một hành động

đầy sóng gió, nếu như vậy mà nói, anh có thể kiếm được tiền từ Cao Cấn Bằng.

Lại không ngờ mọi chuyện thuận lợi đến vậy.

Nhưng anh cũng không thể không phụ sự cẩn thận của Thiên Hiệp, chỉ có như vậy mới thuận lợi được.

Chẳng mấy chốc, một nhóm bốn người rời nhà nghỉ, lái xe đến một nhà máy ở ngoại ô thành phố Thâm Hải, hiệu quả kinh doanh của nhà máy dường như không tốt, cũng không có được mấy công nhân đang làm việc.

Tất nhiên, vì hiệu quả kinh doanh kém, nên họ thậm chí còn cho thuê cả phòng thí nghiệm để sử dụng.

Bốn người nói chuyện với người phụ trách nhà máy xong cầm chìa khóa phòng thí nghiệm thì cùng Cao Cấn Băng thuận lợi vào phòng thí nghiệm.

Mọi thứ diễn ra suôn sẻ.

cao Cẩn Băng đang vận hành thiết bị cô ta cần, trong khi đó Tiêu Sách bước ra ban công để kiểm tra tình hình bên ngoài, cảm thấy có chút bất an.

Nhưng cụ thể là tại sao bất an thì lại không nói ra được.

Anh không nói ra chuyện bản thân mình bất an, chỉ là càng cẩn thận hơn nữa, nhưng một ngày qua đi lại chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Chuyện này khiến Tiêu Sách bắt đầu nghi ngờ có phải cảm giác của mình sai rồi không.

Nhưng đến ngày thứ hai thì chuyện ngoài ý muốn bắt đầu xảy ra.

Hiện tại đã là đêm thứ ba mà Tiêu Sách và đám người Cao Cấn Băng ở thành phố Thâm Hải này rồi, Cao Cấn Băng cũng đã bận bịu trong phòng thí nghiệm hai ngày một đêm rồi.