“Hoàn toàn không điều tra được, điều duy nhất biết được là tám năm trước cậu ta đã nhập ngũ, nhưng sau khi cậu ta nhập ngũ, đi đến quân đội nào, khi nào xuất ngũ đều không điều tra ra được.”
“Bí ẩn như vậy sao? Chẳng trách anh ta rất tự tin rằng chúng ta sẽ không có cách nào bắt được anh ta, xem ra anh ta đã được huấn luyện chuyên nghiệp về phương diện này rồi, nhưng càng như vậy thì tôi càng muốn đối đầu anh ta!”
“Sếp, nếu như chị nhờ bố của chị điều tra nội tình của Tiêu Sách ở quân đội...” Trợ lý hơi do dự rồi mở miệng nói ra ý kiến.
Tổng Chỉ Vân nghe vậy thì lắc đầu nói: “Không cần đâu, nếu như các cậu đã không điều tra ra được, điều đó có nghĩa là đối với quân đội mà nói, tài liệu của anh ta là cơ mật, điều tra bừa cũng không tốt!”
“Cuộc tra hỏi Ôn Liễu tiến hành như thế nào rồi? Có vấn đề gì không?” Tống Chỉ Vân hỏi lần nữa.
“Không có, khẩu cung của Ôn Liễu cũng gần giống với Tiêu Sách, cô ấy nói lúc đó luôn ở cạnh Tiêu Sách, ngay cả đi vệ sinh mà Tiêu Sách cũng không đi, căn bản không có khả năng gϊếŧ người...”
“Sắc mặt của cô ấy có gì bất thường hay không? Có khả năng nói dối không?”
“Có vẻ như không giống... nhưng không phải là không thể, em sẽ tiếp tục để ý và tra hỏi cô ấy, cố gắng cay miệng cô ấy ra, nhưng xem tình hình này thì đừng hy vọng quá nhiều...”
Tống Chỉ Vân nghe vậy, nhất thời không nhịn được mà xoa xoa ấn đường.
Trên hung khí đã tìm thấy biểu bì của Tiêu Sách, Tống Chỉ Vân vốn nghĩ rằng vụ án này sẽ sớm có thể lộ ra chân tướng, khiến Tiêu Sách nhận tội, nhưng bây giờ cô ấy phát hiện, chuyện đang xảy ra căn bản không phải như vậy.
Bằng chứng quả thực bất lợi cho Tiêu Sách, nhưng muốn buộc tội anh thì căn bản không thể
Còn tiến triển của các phương diện khác khiến Tống Chỉ Vân không thấy hy vọng phá án, cô ấy chỉ có thể cắn răng nói: "Ôn Liễu có thể đã cấu kết với Tiêu Sách rồi, nhưng cô ấy chỉ là một sinh viên đại học bình thường, nếu như có vấn đề, tuyệt đối không thể giấu diếm mà không lộ ra một chút sơ hở, nhanh chóng tìm ra điểm mấu chốt trên người cô ấy cho tôi!”
“Được, sếp, bọn em nhất định sẽ cạy miệng cô ấy ra”
“Nhớ kỹ, không được phép dùng thủ đoạn đặc biệt!”
“... Được.”
Đợi trợ lý rời khỏi, Tống Chỉ Vân ở trong phòng làm việc, cẩn thận lật xem tài liệu mà cô ấy đã nắm giữ, suy nghĩ xem phải làm sao để tìm ra được điểm mấu chốt.
Mà lúc này, trợ lý vội vàng bước vào, kích động nói: “Sếp, có người tìm chị.”
“Có người tìm tôi sao? Ai vậy?” Tống Chỉ Vân ngẩng đầu hỏi.
Lúc này, trợ lý hiển nhiên là vô cùng kích động, sắc mặt cũng vì kích động mà trở nên đỏ bừng, khiến Tổng Chỉ Vân nghi ngờ, có người đến tìm cô, tên nhóc này phấn khích cái gì?
“Là, là Cao Cấn Băng! Cao Cấn Băng tìm chị!” Trợ lý nói.
Tống Chỉ Vân nghe thấy thì đột nhiên nâng mày, hiểu ra tại sao trợ lý lại phấn khích như vậy, thì ra là cô nàng Cao Cấn Băng có tên tuổi nổi ngang cô đến tìm cô.
Cô nhìn dáng vẻ của trợ lý, không nhịn được mà lạnh lùng trách mắng: “Cậu bình tĩnh lại cho tôi, cảm thấy không đủ mất mặt à? Không phải chỉ là Cao Cấn Băng thôi sao? Để người khác nhìn thấy Dương Tử của cậu, còn tưởng là câu trước giờ chưa từng nhìn thấy người đẹp đấy, còn tưởng Tổng Chỉ Vân tôi không bằng Cao Cấn Bằng đấy!”
Cô nói xong, trợ lý đột nhiên ngây ra.
“Chuyện này, sếp à, không phải là ngày nào tụi em cũng nhìn thấy sếp hay sao, tụi em đã quen rồi.” Trợ lý thu lại vẻ mặt, hơi ngại ngùng nói, nhưng sự phấn khích vẫn không hề giảm đi.
Dù sao đó cũng là Cao Cấn Bằng đó, có được mấy người có thể cùng lúc nhìn thấy Tổng Chỉ Vân và Cao Cấn Bằng chứ?
Bốn người đẹp của Giang Lăng rất ít khi xuất hiện cùng một chỗ, chẳng có qua lại gì với nhau. Nhưng hôm nay, thế mà anh ta lại may mắn cùng lúc nhìn thấy hai người!
Dù là bị Tổng Chỉ Vân khiển trách, anh ta cũng khó có thể che giấu sự phấn khích.
Tống Chỉ Vân cũng lười để ý đến anh ta, hơi nhíu mày nói: “Cô ta đến tìm tôi làm gì? Chẳng lẽ cô ta xảy ra chuyện gì à? Với hoàn cảnh bây giờ của cô đúng là rất có khả năng đó.”