Đảo Taroshi

Chương 33

“Được rồi, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa.”

Sa Sở Lan ôm Nhiêu Hà Lý vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành, nhưng nghe hắn nói xong, không biết Nhiêu Hà Lý vẫn còn sợ hay buồn bã quá mức, anh ta vùi mặt vào ngực Sa Sở Lan khóc òa lên, bả vai gầy run rẩy không ngừng, khiến tim hắn cũng thắt lại.

Đúng vậy, đau lòng, không biết từ lúc nào hắn bắt đầu đau lòng vì Nhiêu Hà Lý.

Hắn chưa từng nghĩ mình sẽ yêu một tên trai bao, dù Nhiêu Hà Lý đã bỏ nghề từ lâu, nhưng đúng như Nhiêu Hà Lý nói, trước đây anh ta từng làm đĩ.

Ban đầu hai người cũng chỉ chơi đùa, cả hai say rượu, ngủ cũng ngủ rồi, đều là người trưởng thành, hai bên tình nguyện, tại sao hắn phải từ chối? Huống chi, hắn thật sự rất thích cơ thể Nhiêu Hà Lý.

Nhiêu Hà Lý có vẻ ngoài xinh đẹp, mắt to tròn, khuôn mặt nhỏ xíu, cái miệng nho nhỏ lúc nào cũng đỏ au, lên giường lại da^ʍ, làm gì có thằng đàn ông nào chịu được? Dù ban đầu hắn nghĩ người mình thích là Chu Lạc, đã vậy hắn vẫn luôn âm thầm theo đuổi anh, nhưng hắn cũng nhận ra Chu Lạc không có ý đó với mình.

Hắn cô đơn quá lâu rồi, chẳng dễ gì mới gặp được một người đúng ý mình như Nhiêu Hà Lý, hắn bèn tuân theo bản năng, tiếp tục qua lại với Nhiêu Hà Lý.

Nào ngờ một qua hai lại, cuối cùng lại cᏂị©Ꮒ ra tình cảm.

Tình yêu vốn là một môn huyền học, đi ven sông nhiều, ai biết ngày nào mình sẽ rơi xuống con sông nào chứ?

Môi lưỡi quấn quanh, da thịt gần sát, hai thân thể nóng bỏng kề bên, dung hòa vào nhau, khi cơ thể hai người gắn liền, trái tim cũng sẽ sát lại cạnh nhau. Có lẽ chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, có lẽ sau khi cơ thể tách ra họ đều có hướng đi của riêng mình, nhưng ít ra trong khoảnh khắc ấy, hai người trao nước bọt cho nhau, thở ra hít vào hơi thở của đối phương, cơ thể hai người hòa làm một, không còn thứ gì khác trong đôi mắt ngoài gương mặt động tình của đối phương.

Giây phút ấy, họ chỉ thuộc về nhau.

Nhưng khi tần suất hắn và Nhiêu Hà Lý lên giường ngày càng cao, có quá nhiều giây phút như vậy đến với họ, dần dần, bản chất cũng thay đổi.

Họ đều mê đắm cơ thể của nhau, trên giường, họ có sự ăn ý đến một trăm phần trăm, vậy nên họ đều tìm kiếm đủ mọi cơ hội để quấn vào với nhau. Dù là trên xe, trên giường, bãi biển, mỏm đá… Họ giao hợp với nhau như phát điên, hôn môi nhau như thú dữ.

Từng giây phút chồng chéo nhau kéo dài vô tận, dần dần biến thành giây, thành phút, thành giờ, thành ngày, tháng, năm.

Một hôm nọ Sa Sở Lan uống rượu, nhớ lại từng chuyện nhỏ nhặt xảy ra giữa mình và Nhiêu Hà Lý, hắn đột nhiên phát hiện họ đã ở bên nhau với thân phận bạn tình suốt hai năm. Hai năm qua, hắn chưa từng chạm vào người khác, hắn biết Nhiêu Hà Lý cũng không làm vời ai khác, dù đĩ da^ʍ kia không thừa nhận, nhưng hắn tự biết.

Có bạn tình nào lại nhiệt tình với nhau với nhau suốt hai năm, đã vậy còn ăn ý cùng tự giữ lấy mình? Rõ ràng hai người họ đều là kẻ ham chơi, nhưng lại âm thầm thu mình lại vì đối phương. Rốt cuộc là vì lý do gì, không cần nói họ cũng biết, nhưng không ai chịu thừa nhận tình cảm của mình.

Quyến luyến, tình trường ai cũng biết, trong tình cảm người nào động lòng trước kẻ đó sẽ thua. Sa Sở Lan không muốn thua, còn Nhiêu Hà Lý lại không dám thua.

Họ cùng hiểu mà không nói, tiếp tục giữ vững quan hệ này. Sa Sở Lan không muốn thừa nhận, nhưng hắn ta không thể không thừa nhận đôi mắt mình đã bị Nhiêu Hà Lý thu hút mọi lúc, mọi nơi. Hắn bắt đầu quan tâm đến cuộc sống của Nhiêu Hà Lý, biết ở Burning có rất nhiều đàn ông thích Nhiêu Hà Lý, cũng theo đuổi hết lòng. Vậy nên hắn đã cố ý cử hai vệ sĩ nhà mình lén lút trà trộn vào Burning, chỉ cần phát hiện kẻ nào có ý đồ với Nhiêu Hà Lý, hắn sẽ giở mọi thủ đoạn ép buộc, dụ dỗ hắn ta bỏ cuộc.

Nhiêu Hà Lý ăn mặc hở hang, hắn tức giận, Nhiêu Hà Lý say rượu, hắn tức giận, Nhiêu Hà Lý liếc mắt đưa tình với người khác, hắn cũng tức giận. Cả ngày hắn chỉ biết nổi giận, chỉ muốn nhốt bé dâʍ đãиɠ kia trên giường phủ giám sát, cᏂị©Ꮒ đến khi anh ta khóc lóc cầu xin mới thôi.

Hắn không ngờ Nhiêu Hà Lý lại chủ động chia tay mình, thật lòng hắn chưa từng nghĩ đến việc chấm dứt với Nhiêu Hà Lý. Hắn không biết Nhiêu Hà Lý đang thể hiện điều gì với mình, rõ ràng họ lên giường ăn ý như vậy, vui vẻ như vậy. Vậy nên hắn tức giận, hắn mất kiểm soát, muốn bất chấp tất cả chặn cái miệng nhỏ hắn kia lại, để anh ta không thể nói mấy câu chọc tức hắn nữa. Nhưng khi nhìn thấy nước mắt của Nhiêu Hà Lý, không hiểu sao mọi tức giận cùng mất kiểm soát của hắn lại biến mất, chỉ còn lại sự áy náy và đau lòng vô cùng tận.

Thời gian qua hắn vẫn nghĩ mình và Nhiêu Hà Lý có vấn đề gì? Hắn chưa từng có một mối quan hệ nghiêm túc với bất kỳ ai, hầu hết cũng chỉ là chơi đùa, vậy nên hắn không sao hiểu nổi tại sao mình đã chung thủy như vậy, đối xử tốt với anh ta đến vậy mà anh ta vẫn muốn đá mình? Hắn chỉ biết uống rượu từ sáng đến đêm, có một lần, mới ban ngày hắn đã say tí bỉ, phục vụ trong quán bar dìu hắn ra đường nồn. Lúc đó bỗng có một cặp tình nhân đi ngang qua hắn, hai người nắm tay nhau, vai kề vai, vô cùng thân thiết. Hắn chợt nhớ dường như mình và Nhiêu Hà Lý chưa từng công khai nắm tay đón nắng trên đường như vậy, dường như quan hệ giữa họ luôn chìm trong bóng tối, là thứ sắc tình nhơ bẩn không thể công khai.

Giây phút ấy, đột nhiên hắn nhận ra tại sao Nhiêu Hà Lý lại làm như vậy.

Nhân viên của Burning gọi điện cho hắn nói Kim Long đến hộp đêm tìm Nhiêu Hà Lý, lúc này hai người đã vào phòng riêng rồi. Hắn vừa nghe tin đã toát mồ hôi lạnh, hắn chưa từng sợ hãi như vậy, ngay cả khi Sa Sở A chết hắn cũng không sợ đến vậy, hắn không có thời gian suy nghĩ mà chạy ngay xuống kho vũ khí nấy súng rồi lái xe đến Burning. Hắn biết hắn làm vậy là sai, chắc chắn Kim Hổ sẽ nắm thóp hắn, nhưng hắn không hơi đâu nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ biết nếu Kim Hổ dám đυ.ng vào Nhiêu Hà Lý, hắn sẽ gϊếŧ gã.

“Đừng khóc, anh không xử lý vết thương cho tôi nữa à? Tôi đau gần chết rồi đây, anh không thương tôi à?” Hắn nâng cằm Nhiêu Hà Lý để anh nhìn mình, rồi ghé sát lại hôn anh ta.

Nhiêu Hà Lý mặc cho hắn hôn, đôi mắt to tròn long lanh nước. Hồi lâu sau hắn mới buông Nhiêu Hà Lý, lau nước mắt giúp anh, hỏi: “Sao hôm nay không tranh nữa? Không đấy tôi nữa?”

Nhiêu Hà Lý không đáp lại, anh ta khịt mũi, cầm bông chấm cồn rồi vệ sinh vết thương giúp hắn tiếp. Nhiêu Hà Lý vừa lau vừa nhẹ nhàng thổi lên mặt hắn, Sa Sở Lan thấy vậy bèn giả vờ đau, nhíu mày xuýt xoa một tiếng.

“Đau à?” Nhiêu Hà Lý lo lắng xoa xung quanh vết thương, “Tôi lau nhẹ thôi, anh ngồi im đi.”

“Được, tôi ngồi im.”

Lâu lắm rồi Nhiêu Hà Lý không nói chuyện với hắn nhẹ nhàng như vậy, hắn rất thích thú. Sa Sở Lan đặt tay bên hông Nhiêu Hà Lý, híp mắt ngồi im để Nhiêu Hà Lý vệ sinh vết thương cho mình.

Một lát sau, Nhiêu Hà Lý lau sạch vết máu trên mặt hắn, anh ta đóng hộp y tế lại, nói nhỏ: “Anh vẫn còn vết thương khác trên người, đến bệnh viện khám đi, nhỡ có bị thương bên trong thì không ổn đâu.”

Hắn siết tay kéo Nhiêu Hà Lý vào lòng, “Anh đi cùng tôi đi.”

Nhiêu Hà Lý khựng lại, đoạn đẩy hắn ra, đứng quay lưng lại với hắn, “Tôi không đi đâu, hộp đêm vẫn còn chuyện cần tôi xử lý, anh tự đi đi, tiền chữa trị tôi sẽ trả cho anh.”

Hắn đăm đăm nhìn bóng lưng Nhiêu Hà Lý, không nói không rằng, sự im lặng khiến người ta nghẹt thở bao trùm cả căn phòng. Vài phút sau, dường như Nhiêu Hà Lý không chịu được nữa, anh ta mệt mỏi quay lại, tựa lên tường nhìn hắn, “Cảm ơn anh vì chuyện tối nay, nhưng sau này giám sát Sa Sở đừng nhúng tay vào mấy chuyện này nữa, đây là chuyện giữa Thanh Bang và nhà họ Kim, anh không cần thiết cuốn cả mình vào đó.”

“Ha, không cần thiết?” Hắn đứng dậy, áp sát Nhiêu Hà Lý, “Tại sao tôi phải nhúng tay vào chuyện này, anh không biết thật sao?”

Nhiêu Hà Lý cúi đầu tránh mắt hắn, hồi lâu sau mới nói nhỏ: “Sa Sở, chúng ta chỉ là bạn tình thôi, tôi cũng chỉ coi anh là bạn tình nên mới không so bì tình cảm anh dành cho đại ca tôi, dù tôi đê hèn, nhưng tôi không muốn làm kẻ thay thế cho bất kỳ ai hết.”

“Con mẹ nó, anh đang nói gì thế?” Hắn thở hổn hển mạnh bạo ấn vai Nhiêu Hà Lý lên tường, đôi mắt sau cặp kính gọng vàng lạnh toát, “Tôi coi anh là kẻ thay thế lúc nào? Hả? Chẳng lẽ tôi thể hiện chưa đủ rõ ràng sao? Mẹ nó, tôi không tin là anh không biết.”

Nhiêu Hà Lý ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp đỏ hoe, anh ta nức nở nói: “Tôi không biết.”

Hắn thở hồng hộc lại gần Nhiêu Hà Lý, chóp mũi chạm vào chóp mũi anh ta, hung dữ gằn từng tiếng: “Tôi muốn cᏂị©Ꮒ em, cũng muốn có em, đ*t mẹ, tôi thích em, Nhiêu Hà Lý, em nghe rõ chưa?”

Nhiêu Hà Lý trợn trừng mắt nhìn Sa Sở Lan, giọt nước mắt to tròn rơi xuống, dường như có thứ gì đó đang sụp đổ trong cơ thể yếu ớt của anh ta, lực đánh khổng lồ khiến bờ vai Nhiêu Hà Lý bất giác run rẩy. Anh ta vừa vui vẻ vừa đau đớn, tựa như nỗi lòng anh ta chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng được chắc chắn, nhưng anh ta không dám với tay đón lấy trái chín kia, hai luồng cảm xúc không ngừng tranh đấu trong cơ thể anh ta. Cuối cùng anh ta tuyệt vọng cúi đầu, “Tôi không xứng với anh, tôi chỉ là trai bao thôi, anh đi đi…”

“Đừng con mẹ nó nói mình là trai bao nữa, đệt!” Sa Sở Lan gầm lên, siết nắm tay nện mạnh vào bức tường sau lưng anh ta, “Sáu năm trước sau khi đi theo Chu Lạc em đã không lên giường với ai khác rồi, cả hai năm nay nữa, em đừng nghĩ tôi không biết, từ khi lên giường với tôi em không để ai khác chạm vào mình nữa. Sao em lại là trai bao được chứ? Chuyện bao nhiêu năm trước, tôi đã không để bụng rồi em còn xoắn xuýt làm gì? Hả?!”

Nhiêu Hà Lý ngoảnh đầu đi, vừa khóc vừa ấp úng: “Anh là giám sát, còn tôi thì sao? Dù tôi không nói mình là trai bao thì vẫn là một kẻ rẻ mạt, tôi không xứng để anh đối xử như vậy…”

Sa Sở Lan quay đầu anh ta lại, ép anh ta nhìn mình, “Mẹ nó đã thời đại nào rồi, ai còn quan tâm môn đăng hộ đối nữa? Em thích tôi, tôi thích em là đủ, hơn nữa, em nghĩ tôi tốt đẹp đến mức nào hả? Tôi cũng chỉ là một kẻ tồi tàn khoác cái danh hão giám sát mà thôi, trên đảo này có ai nghe lời tôi? Nói cho cùng, tôi cũng chỉ là kẻ thất bại bị người mình yêu ghét bỏ.”

Lời tỏ tình bộc trực nồng nhiệt của hắn khiến mọi đề phòng trong lòng Nhiêu Hà Lý sụp đổ, bao nhiêu ngày qua đau đớn, chịu đựng, nhớ nhung, bối rối, tất cả cùng trào lên, tràn ra khỏi cơ thể Nhiêu Hà Lý bằng tốc độ điên cuồng, Nhiêu Hà Lý không chịu đựng nổi, đưa tay ôm mặt khóc.

Sa Sở Lan thở dài, dang hai tay về phía anh ta, nói: “Qua đây chồng ôm nào…”

Nhiêu Hà Lý ngẩng đầu, tròn mắt nhìn hắn, sau đó cũng dang tay nhào vào lòng hắn, vừa khóc vừa nói: “Mình ơi…”

“Có yêu chồng không?” Sa Sở Lan ôm chặt anh ta.

“Ừm…”

“Ừm?”

“Yêu, em yêu mình, Sa Sở Lan.” Anh ta ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Sa Sở Lan, đôi mắt to xinh đẹp lấp lánh nước.

Sa Sở Lan cúi đầu hôn anh ta, “Tôi cũng yêu em, yêu tinh nhỏ.”

“Sa Sở…” Nhiêu Hà Lý ôm cổ hắn, nhiệt tình đáp lại. Sa Sở Lan quá cao, Nhiêu Hà Lý chỉ có thể nhón chân hôn hắn, hơi thở nóng rực dâng lên và lan tràn giữa hai người, môi lưỡi quấn quýt, từng nụ hôn điên cuồng phát ra tiếng nước nhóp nhép. Hắn nâng mông Nhiêu Hà Lý để anh ta vòng chân quanh hông mình, vừa bóp mông Nhiêu Hà Lý, vừa bế Nhiêu Hà Lý lại gần giường. Nhiêu Hà Lý gỡ chiếc kính gọng vàng của hắn ra, l*иg hai tay vào tóc hắn rồi ngửa đầu hôn Sa Sở Lan, tiếng rêи ɾỉ gợϊ ȶìиᏂ phát ra từ miệng anh ta.

“Ừm… Sa Sở…”

Hắn ném Nhiêu Hà Lý lên giường rồi nhào đến như thú dữ, lâu lắm rồi họ chưa làʍ t̠ìиɦ, đã lâu lắm rồi hắn chưa chạm vào yêu tinh nhỏ này. Hắn vội vàng xé áo sơ mi của Nhiêu Hà Lý, cúc áo đứt ra rơi đầy đất, hắn vân vê đầu v* mềm múp của Nhiêu Hà Lý, bên dưới không ngừng cọ lên bắp đùi anh ta.

“Ưm… Haaa….” Nhiêu Hà Lý rêи ɾỉ từng hồi đứt quãng, anh ta ôm lấy tấm lưng dày rộng của hắn, ra sức gặm cắn. Khóe miệng Sa Sở Lan vốn đã rách da, sau một hồi điên cuồng cắи ʍút̼, khóe miệng cũng chảy máu, Nhiêu Hà Lý vừa cảm nhận được vị máu mặn ẩm đã đẩy hắn ta, lo lắng hỏi: “Chảy máu rồi, có đau không?”

Hắn thở hổn hển, dồn sức bóp cánh mông căng tròn của Nhiêu Hà Lý, đùa nghịch đến khi anh ta thét lên mới cúi xuống chặn môi Nhiêu Hà Lý: “Kệ đi, cᏂị©Ꮒ em là quan trọng nhất.”

Hắn lật người Nhiêu Hà Lý lại để anh ta quỳ sấp trên giường, hai tay quất mạnh vào mông Nhiêu Hà Lý, mông Nhiêu Hà Lý vừa căng vừa tròn bị hắn đánh đến khi run rẩy không ngừng, chẳng mấy chốc gò mông đã đỏ rực, Nhiêu Hà Lý vểnh mông hét lên: “Đừng đánh mà… Đằng sau ngứa quá… Mau vào đi…”

“Dâʍ đãиɠ!” Hắn hung dữ miết cánh mông béo mập, sau đó lè lưỡi liếʍ bờ mông sưng đỏ, lưỡi hắn mềm mại ẩm ướt, liếʍ láp trên mông Nhiêu Hà Lý như một con rắn đang ngao du. Hắn liếʍ đến nỗi máu trong người Nhiêu Hà Lý sôi trào, như có hàng nghìn con kiến đang ngọ nguậy sau mông anh ta, ngứa đến mức anh ta bất giác không ngừng đẩy mông mình vào miệng Sa Sở Lan, lỗ nhỏ màu hồng không ai quan tâm cũng bắt đầu mấp máy.

“Mình ơi… Vào đi… CᏂị©Ꮒ em… CᏂị©Ꮒ em…”

Sa Sở Lan đăm đăm nhìn lỗ nhỏ mấp máy trước mắt, yết hầu di chuyển, đôi mắt đỏ bừng, hắn bẻ hai cánh mông của Nhiêu Hà Lý ra, phơi bày chiếc lỗ nhỏ xinh màu hồng phấn ở giữa. Sa Sở Lan kề chóp mũi lên khe mông anh ta, hơi thở nóng hầm hập phả vào khiến Nhiêu Hà Lý run rẩy, “Sa Sở… Làm gì thế…”

Sa Sở Lan mỉm cười, lè lưỡi liếʍ lỗ sau của anh ta. Nhiêu Hà Lý hét lên, cẳng chân vùng vẫy cọ lên giường, hệt như cá mắc cạn.

Sa Sở Lan từng bj cho anh ta nhưng chưa từng liếʍ phía sau, anh ta cũng không nghĩ đến chuyện Sa Sở Lan sẽ liếʍ chỗ đó của mình.

Nhiều khi Nhiêu Hà Lý cảm thấy mình dơ bẩn, còn Sa Sở Lan lại rực rỡ như mặt trời.

Trước tiên Sa Sở Lan dạo chơi bên ngoài lỗ sau của anh ta, cẩn thận liếʍ láp từng nếp nhăn quanh đó, anh ta run rẩy kêu lên, cơ thể đỏ rực. Hành động này kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh ta không khác gì cực khoái, Nhiêu Hà Lý cong người, quay lại kéo Sa Sở Lan, “Đừng… Đừng liếʍ chỗ đó… Bẩn…”

Sa Sở Lan vẫn chôn mặt giữa đôi mông đỏ rực của anh ta, xấu xa cười, nói: “Sao lại bẩn? Cục cưng của tôi bẩn chỗ nào chứ… Chồng liếʍ bên trong cho em nhé?”

“Không… Đừng mà… Aaa…”

Sa Sở Lan tách khe mông anh ta, buộc lỗ sau của anh ta phải mở ra một con đường nho nhỏ đỏ hồng, sau đó hắn đưa lưỡi vào.

“Sa Sở… Ư… Ưm… Anh rút ra đi… Đừng liếʍ… Haaa…”

Sa Sở Lan luồn tay ra đằng trước nắm lấy bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© xinh xắn của anh ta, chậm rãi tuốt. Chiếc lưỡi linh hoạt bắt chước dương v*t ra vào phía sau, thỏa sức quấy quả trong lỗ thịt của anh ta. Nhiêu Hà Lý ngửa cổ, thét lên một tiếng vô cùng sung sướиɠ, chẳng mấy chốc lỗ sau đã chảy nước đầm đìa, cơ thịt bên trong bắt đầu mấp máy siết chặt.

Lưỡi Sa Sở Lan đang cᏂị©Ꮒ anh ta, chỉ nghĩ vậy thôi cũng đủ để Nhiêu Hà Lý hưng phấn chảy nước ào ào.

Không lâu sau lưỡi Sa Sở Lan đã ướt sũng nước da^ʍ của anh ta. Sa Sở Lan rút lưỡi, cắm thẳng ba ngón tay vào nhanh chóng đâm chọc mười mấy phát. Sau đó hắn ôm hông Nhiêu Hà Lý, lật anh ta lại rồi đè xuống, cây hàng to bự đâm thẳng vào cơ thể anh ta, bắt đầu cᏂị©Ꮒ đầy dứt khoát.

Sa Sở Lan đối diện làm anh ta, hắn cắn tai Nhiêu Hà Lý, gặm đầu v* anh ta, cây gậy khiến người ta sợ hãi cắm vào lại rút ra, sau đó lại tức tốc đâm vỡ thịt mềm nơi miệng lỗ, hung dữ tấn công vào tận sâu trong lối vào. Hắn lặp lại lấy chục lần như vậy, cᏂị©Ꮒ đến khi Nhiêu Hà Lý trợn mắt, nước mắt nước miếng cùng chảy ra ngoài.

Sa Sở Lan lên giường hóa thú, anh ta biết, nhưng anh ta lại yêu “con thú” này, muốn hắn điên cuồng và tàn nhẫn nện vào cơ thể mình. Sau một hồi đâm rút mạnh mẽ, Sa Sở Lan nằm lên ngực anh ta thở dốc, hắn liếʍ sạch nước mắt giúp anh ta, hỏi, “Có yêu chồng không? Có muốn chồng cᏂị©Ꮒ mông da^ʍ của em không?”

“Yêu… Mình mau cᏂị©Ꮒ em đi… Mông da^ʍ ngứa quá… Mình lớn quá to quá… Mau cᏂị©Ꮒ em…”

“Quỷ da^ʍ!!”

Sa Sở Lan nâng hai chân anh ta gác lên vai mình, hắn siết chặt vòng eo nhỏ gọn, cắm dương v*t vào người anh ta lần nữa, bắt đầu một cuộc đưa đẩy điên cuồng khác. Sa Sở Lan hung ác giã vào tuyến tiền liệt của anh ta hơn một trăm phát, tuyến tiền liệt của anh ta chẳng mấy mà bị nện nát, dương v*t ra vào cọ ra rất nhiều bọt trắng ở nơi hai người giao hợp. Nhiêu Hà Lý siết chặt ga giường, anh ta cắn môi lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt nước miếng trào ra không ngừng, tựa như ngay giây sau anh ta sẽ bị cᏂị©Ꮒ chết.

“Mình ơi… Chậm thôi… Aaa… Em chết mất… Mông da^ʍ bị mình cᏂị©Ꮒ hỏng rồi…”

“Haa… Sâu nữa đi… Mình lớn quá, cᏂị©Ꮒ mông da^ʍ thích quá…”

“Aaa… Không được… Mình cᏂị©Ꮒ chết em rồi… Sa Sở Lan… Anh chậm thôi… Đồ súc sinh… Aaaa….”

Sa Sở Lan giữ cổ chân anh ta đâm mạnh mấy trăm phát nữa, đến khi Nhiêu Hà Lý đã mơ màng, hai mắt trắng dã, Sa Sở Lan mới rút dương v*t ra, kề gậy th*t căng phình của mình bên dương v*t nhỏ xinh của anh ta, nhanh chóng cọ sát. Không bao lâu sau hai người lại cùng bắn ra.

Hai luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c cùng bắn lên vùng bụng trắng nõn của Nhiêu Hà Lý, cơ thể anh ta mềm nhũn, run rẩy nằm trên giường, Sa Sở Lan bèn đè lên hôn anh ta, hỏi: “Có yêu tôi không? Bé da^ʍ.”

Anh ta giơ đôi tay đã mỏi nhừ ôm cổ Sa Sở Lan, khàn giọng đáp: “Yêu… Yêu mình, Sa Sở… Ông xã…”