Đêm đó họ thức trắng đêm, hai thân thể nóng hầm hập quyện cùng nhau, môi lưỡi quấn quýt, mười ngón đan xen, tiếng thở khàn đặc cùng âm thanh da thịt va chạm vang lên suốt đêm, mãi đến khi cánh hoa tường vi đưa theo sương sớm từ cửa sổ vào phòng, họ mới ôm nhau ngủ.
Khi Chu Lạc tỉnh dậy trời đã nhá nhem tối, anh mở mắt, Chử Tuân nằm ngay bên cạnh, chống tay xuống gối, đôi mắt xanh không hề chuyển động, chăm chú nhìn anh. Mông anh vẫn đang ngậm “đại bàng” của Chử Tuân, dấu hôn và vết cắn của Chử Tuân trải khắp cơ thể anh, anh kéo cằm Chử Tuân, hôn cậu.
Chử Tuân được thế đè anh xuống, thứ vùi trong người anh bắt đầu mò sâu hơn, tìm kiếm một vị trí thoải mái rồi nằm yên đó. Chử Tuân liếʍ hôi Chu Lạc, mυ'ŧ mát đầu môi anh, cậu vươn lưỡi quấy khắp khoang miệng anh, Chu Lạc ôm hông Chử Tuân, hai tay xoa nắn mông cậu. Chử Tuân khẽ cười, buông môi anh.
“Chú sàm sỡ cháu.” Chử Tuân chạm mũi lên mũi anh, khẽ cười.
“Có biết liêm sỉ không đấy, Chử Tuân?” Anh cắn mũi cậu.
Chử Tuân lại vùi đầu dụi lên cổ anh, nhõng nhẽo nói: “Không biết ạ… Cháu chỉ biết chú thôi, liêm sỉ làm gì đâu…”
Anh bật cười, ôm lấy cái đầu mềm mại kia vò mạnh.
Chử Tuân cọ anh một chốc, bỗng hỏi: “Chú không có gì muốn nói với cháu à?”
Anh sững sờ, hỏi lại: “Nói gì? Có gì đâu mà nói, làm cũng làm rồi…”
“Chu Lạc, cháu muốn chính chú nói với cháu, chú đã làm gì, chú nghĩ thế nào. Cháu muốn nghe chú nói.” Chử Tuân ngẩng đầu nhìn anh, nụ cười trên mặt đã mất hẳn, thay vào đó là sự tủi thân không sao tả nổi.
Được lắm, thằng nhãi này ăn được rồi bắt đầu tính sổ đây mà.
Anh ngoảnh đầu đi, ngại ngùng lầm bầm: “Đều là đàn ông cả, có gì mà phải nói…”
“Chu Lạc!!”
“Được rồi, được rồi, được rồi, lúc cháu ở New York chú đến nhìn trộm cháu, nhân lúc cháu ốm hôn trộm cháu, dùng nhạc chuông điện thoại là tiếng hát của cháu…”
Anh càng nói càng nhỏ, ráng đỏ lan từ mặt xuống cổ, “Được chưa? Đệt!”
Chử Tuân vẫn không chịu thôi, cậu ấm ức nhìn anh, “Chú vẫn chưa nói chú thích cháu, chú yêu cháu.”
Anh thở dài, ôm mặt Chử Tuân, nói: “Chú thích cháu, chú yêu cháu, được chưa hả? Cất đống nước trong mắt đi, chỉ biết giở trò này thôi.”
Anh không ngờ mình vừa nói xong, mắt Chử Tuân càng long lanh hơn, đôi mắt xanh biếc rưng rưng nước, thoáng chốc đã có vài dòng nước mắt chảy xuống. Chử Tuân vừa khóc vừa hỏi: “Chú yêu cháu tại sao lại đuổi cháu đi? Chú yêu cháu sao chú mặc kệ cháu? Tại sao?!”
Chử Tuân càng khóc càng đau lòng, nước mắt như đại dương mênh mông chảy xuống từ khóe mắt, mũi đỏ bừng lên vì khóc. Chu Lạc thấy tim mình như bị ai siết chặt, vô cùng đau đớn. Anh hôn lên mắt cậu, ghé bên tai dỗ dành: “Đừng khóc, đừng khóc nữa được không? Chú ôm Tiểu Tuân nhé.”
Chử Tuân khóc càng dữ hơn, “Không thèm chú ôm đâu… Chú còn đuổi cháu đi nữa không? Chú có không cần cháu nữa không? Bốn năm, một mình cháu sống bên ngoài bốn năm… Chú có biết những ngày không có chú cháu đã sống thế nào không?”
Anh mân mê môi Chử Tuân, nhỏ giọng nói: “Chú sai rồi, được không?”
Chử Tuân chống người dậy nhìn anh, “Chú sai chỗ nào?”
Anh xoa mặt Chử Tuân, thở dài, nói: “Chú không nên đưa cháu đi, không nên mặc cháu ở nước ngoài một mình, không nên…”
Anh không nên phớt lờ tình cảm của Chử Tuân để giữ sự “trung thành” của mình, làm vậy không công bằng với Chử Tuân, nhưng anh nhận ra chuyện này quá muộn.
Anh đã nhận ra tình cảm của mình từ hai năm trước, nhưng lại không dám chạm vào thứ tình cảm cấm kỵ này.
Cảnh tượng Chử Xuyên trước khi chết vẫn rõ ràng trước mắt anh, anh cũng không dám quên những lời Chử Xuyên dặn dò. Anh có ngày hôm nay đều là nhờ Chử Xuyên, Chử Xuyên đã kéo anh ra khỏi bùn lầy, cho anh một cuộc sống mới. Nếu không gặp Chử Xuyên, anh không biết mình sẽ lẳng lặng chết trong một trận ẩu đả nơi đầu đường xó chợ nào đó.
Chử Xuyên là ân nhân của anh, là anh của anh, anh lại dụ dỗ con trai của Chử Xuyên, anh có còn là người không? Anh không làm được, cũng không dám làm.
Chử Tuân đưa Maria về nước, đi qua đi lại trước mặt anh cả ngày, có trời mới biết anh ghen tị đến mức nào, phẫn nộ đến mức nào. Nhưng anh chỉ có thể nhịn, giống như nhiều năm qua, nhẫn nhịn ngày này qua tháng nọ.
Nhưng Chử Tuân lại nhốt anh lại, cho anh uống thuốc, cưỡng chế tiến vào cơ thể anh, đưa anh qua bảy ngày bảy đêm điên cuồng. Bảy ngày bảy đêm đó với anh không chỉ là dày vò về thân thể, mà hơn cả là sự dằn vặt trong tâm lý, suýt nữa anh đã không nhịn nổi, suýt nữa anh đã dang tay ôm Chử Tuân, trói cậu lại bên mình, để cậu không thể gặp lại Maria nữa. Suýt nữa anh đã làm vậy, nhưng đến cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng du͙© vọиɠ bồng bột, anh quyết tuyệt đẩy Chử Tuân ra.
Khi đó Chử Tuân đã tức giận thật, anh cảm giác được, nhưng anh làm được gì khác nữa? Anh hết cách rồi.
Anh nhìn Chử Tuân và Maria ngày càng thân thiết, họ hôn môi, ôm ấp trước mắt anh, thậm chí Chử Tuân còn chạy đến nhà họ Kim để cứu Maria. Anh cực kỳ tức giận, anh giận Chử Tuân không coi mạng sống của mình ra gì, mà anh càng giận hơn là Chử Tuân chịu hy sinh vì Maria.
Tức giận và đố kỵ dằn vặt anh từng ngày, anh đã mấp mé bên bờ sụp đổ từ lâu, mà lúc đó Chử Tuân lại nói cậu sẽ kết hôn với Maria, cậu sẽ rời khỏi đảo mãi mãi, không bao giờ quay lại.
Anh hoảng hốt, anh bối rối, ơn huệ, trung thành, đạo đức luân lý, tất cả đều biến mất trong đầu anh. Não anh trống rỗng, chỉ còn một âm thanh đang lặp lại trong đầu, “Chử Tuân sắp đi rồi, Chử Tuân sắp kết hôn với người khác rồi, Chử Tuân không bao giờ quay lại nữa.”
Anh bất chấp tất cả quay người kéo Chử Tuân lại, từ giây phút ấy anh đã chấp nhận rồi.
Dù anh phải vác trên lưng sự bất an, bất trung, bất nghĩa cả đời, anh cũng không để Chử Tuân đi nữa.
“Lúc đó chú chỉ nghĩ cháu còn trẻ, còn bồng bột, muốn thử những điều mới mẻ nên mới đưa cháu đi, để cháu rời xa mọi thứ ở đây, sống cuộc sống mới. Có lẽ sau này cháu sẽ không có suy nghĩ đó với chú nữa, cháu còn trẻ như vậy, nên đi đây đi đó, đi du lịch, làm quen bạn mới.”
“Du lịch? Chú gọi bốn năm đó là du lịch?” Chử Tuân hung dữ cắn môi anh, “Đó không phải du lịch, mà là lưu lạc. Với cháu, mọi chuyến đi không cho chú đều là lưu lạc, cháu đã lang bạt bên ngoài bốn năm ròng, chú biết không, Chu Lạc!”
Một chuyến đi không có chú sao có thể gọi là du lịch? Bởi cháu nào có tâm trạng ngắm nhìn phong cảnh, vạn vật núi sông trong mắt cháu đều hóa thành hình bóng chú, vầng trăng trên biển là chú, mây trôi trên trời là chú, hoa nở giữa núi cũng là chú, chuyến du lịch không có chú sẽ là chỉ là một chuyến lang thang muôn dặm xa xôi đầy đau khổ.
Anh liếʍ nước mắt bên khóa mắt Chử Tuân, “Sau này không bao giờ đuổi cháu đi nữa, không bao giờ để cháu cô đơn nữa, được không?”
“Nếu chú lừa cháu…”
“Không lừa đâu, không bao giờ lừa Tiểu Tuân đâu.” Anh ôm mặt Chử Tuân rồi ngồi dậy, đè cậu xuống nước thân mình, hôn cậu.
Anh đặt những nụ hôn rất vụn lên trán, lên mắt, lên mũi, lên môi Chử Tuân. Trong những đêm tăm tối lạnh lẽo, anh từng mường tượng dáng vẻ của Chử Tuân biết bao lần, mà lúc này, cuối cùng anh đã có thể thoải mái ôm ấp cậu, ôm đứa bé của anh vào lòng.
Anh hôn dọc từ cổ Chử Tuân xuống, từng chút một, liếʍ qua từng tấc da Chử Tuân, cuối cùng đến giữa háng cậu. Lôиɠ ʍυ của Chử Tuân vừa đen vừa xoăn, anh vùi mặt xuống bụi lông rậm rạp ấy, ngẩng đầu lên nhìn Chử Tuân, “Chú thổi cho cưng, được không?”
Chử Tuân không khỏi thở dốc, “chú chim cơ bắp” lập tức dựng lên, chọc vào môi anh. Chu Lạc mở miệng ngậm vào, Chử Tuân rùng mình, hai tay anh xoa bóp đùi Chử Tuân, đầu lưỡi chậm rãi liếʍ từ gốc đến lỗ sáo.
Anh chưa từng làm chuyện này, đây là lần đầu tiên anh cúi mình phục vụ người khác như vậy. Nhưng anh không thấy nhục nhã, nhìn dương v*t của Chử Tuân ngày một lớn hơn trong miệng này, gân xanh gồ lên rõ ràng, anh chỉ thấy thỏa mãn và hưng phấn, đến thứ kích cơ không kém là bao trên người anh cũng “vùng lên”.
Anh không biết hầu hạ người khác, nhưng anh liếʍ rất tận tâm. Cùng là đàn ông, anh biết cách làm Chử Tuân sung sướиɠ, anh tuốt bao qυყ đầυ của cậu xuống, qυყ đầυ đỏ hồng ướŧ áŧ xuất hiện, anh liếʍ quanh lỗ sáo, Chử Tuân lập tức sung sướиɠ rêи ɾỉ. Nước từ lỗ sáo bắt đầu nhảy ra, anh liếʍ sạch chất lỏng ấy rồi đưa dương v*t của Chử Tuân vào sâu cùng, chạm vào chỗ sâu nhất nơi yết hầu. Sau đó bắt đầu nhả ra nuốt vào.
Chử Tuân từng làm vậy với anh, lúc đó chẳng mấy anh đã bắn, không mấy người đàn ông có thể chống lại kɧoáı ©ảʍ khi deep throat. Quả nhiên, sau khi anh ra sức cắm vào khoảng mười lần, Chử Tuân đã thét lên, rút dương v*t ra khỏi miệng anh, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi bắn đầy mặt anh.
“Chú…”
Vừa rồi anh gắng sức mυ'ŧ cho cậu, môi đã đỏ bừng, đuôi mắt cũng ửng lên, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c phun lên má và môi anh, anh lè lưỡi nếm thử, mùi hơi tanh kèm theo chút ngòn ngọt, là hương vị của Chử Tuân.
Chử Tuân thấy anh như vậy cũng không chịu nổi, cậu nhào lên đè anh xuống, hôn môi Chu Lạc. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị Chử Tuân hút ngược về, mà nước bọt của Chử Tuân lại chảy vào miệng anh, họ say sưa liếʍ mυ'ŧ nước bọt và tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nhau, hai chiếc lưỡi dây dưa điên cuồng.
“Được chưa? Đừng giận nữa, không được để bụng.” Anh vò tóc Chử Tuân, hơi thở gấp gáp.
“Chưa được, chưa đủ.” Chử Tuân cắn tai anh, dính lên người anh giở trò.
Anh bật cười, vỗ lên mông Chử Tuân, nói: “Còn muốn sao nữa? Chỉ giỏi làm nũng.”
Chử Tuân đưa tay xuống bóp đùi anh, “Sao giờ chú không đeo đai giữ áo sơ mi nữa?”
“Cháu không ở đây, không có hứng.”
“Nhưng cháu muốn nhìn chú mặc, chú không biết đâu, trước đây mỗi lần nhìn chú đeo nó trước mặt cháu, cháu đều tưởng tượng sẽ đè chú ra cᏂị©Ꮒ.” Chử Tuân chỉ ra cửa sổ, “Ở cửa sổ đó, chú đã bị cháu cᏂị©Ꮒ rất nhiều lần.”
“Chú đeo rồi cho cháu cᏂị©Ꮒ một lần cháu sẽ không giận nữa, được không ạ?”
“Rồi, rồi, rồi, cho cᏂị©Ꮒ, cho cưng cᏂị©Ꮒ.” Anh bất đắc dĩ đứng dậy, ra tủ quần áo lấy một chiế áo sơ mi và hai chiếc đai màu đen ra, “Không hiểu nổi cháu mê gì cái trò này, cái này có gì đâu mà ham.”
Anh l*иg đai kẹp màu đen lên đùi, sau đó cúi người kẹp phần mép áo vào, rút một điếu thuốc, châm lửa rồi đưa vào miệng. Cuối cùng, Chu Lạc tựa lên cửa sổ nhìn Chử Tuân.
Ráng chiều xinh đẹp sau lưng anh chiếu lên những đóa tường vi đang nở rộ, gió biển thổi tung mái tóc dài ngang vai của Chu Lạc, anh cũng không buồn vuốt lại, mặc chúng xõa tung. Làn khói màu xám nhạt bồng bềnh trước mắt, khiến đôi mắt sâu thẳm của anh trở nên mờ nhạt. Chử Tuân đứng dậy, đi từng bước về phía anh, càng tới gần mắt cậu càng sáng rõ, tựa như sau khi lách qua khu rừng rậm rạp, cậu rơi xuống hồ nước trong veo.
Chử Tuân rút điếu thuốc trong miệng anh rồi ngậm vào, đầu thuốc vẫn còn hơi nước ẩm ướt trong miệng Chu Lạc, một lần nữa họ lại dùng một cách thức khác, để hôn nhau.
Chử Tuân lật người anh lại, đè anh xuống sửa sổ, cậu hút một hơi thuốc, sau đó nhả khói bên tai anh, “Chú, chú không biết mình gợi cảm đến mức nào đâu.”
Anh quay đầu lại cắn yết hầu Chử Tuân, nhân lúc Chử Tuân khẽ rên lên, anh cướp lại điếu thuốc rồi cho vào miệng, “Thế còn không nhanh cᏂị©Ꮒ đi?”
Chử Tuân bỗng quỳ xuống, cậu ôm chân Chu Lạc, đôi tay mê mẩn vuốt ve đai kẹp sơ mi trên đùi anh như rất nhiều năm trước, sau đó cậu há miệng ngậm lấy. Chử Tuân thong thả liếʍ mυ'ŧ phần thịt mềm quanh đó, ngón tay lần vào giữa khe mông, cắm vào lỗ sau bắt đầu quấy nhiễu.
Anh rít một hơi thuốc, cơ thể vô thức cong lên, Chử Tuân quỳ giữa hai chân anh, tựa như một con chiên ngoan đạo, mà anh chính là thần linh của cậu.
“Cửa sau” của anh mềm mại nóng ẩm, dòng nước ướŧ áŧ chảy ra sau những cú đâm của Chử Tuân, làn da trên đùi cũng đã bị Chử Tuân gặm đỏ lên. Chử Tuân đứng dậy, cậu vén áo sơ mi của Chu Lạc, tiến vào từ phía sau.
Chử Tuân ra sức cᏂị©Ꮒ anh, va chạm đến khi cơ thể anh biến thành một vầng trăng khuyết, một tay anh chống lên cửa sổ, tay còn lại cầm thuốc, ngửa cổ rên từng tiếng hút hồn.
Từ đêm qua đến giờ họ làʍ t̠ìиɦ không ngơi nghỉ, họ không thể níu kéo bốn năm đã qua, chỉ những âu yếm điên cuồng và chất lỏng trao nhau mới có thể lấp bằng những trống rỗng trong họ. Lỗ đ*t anh đã đỏ bừng lên vì bị cᏂị©Ꮒ, thịt mềm đỏ tươi bên trong bị kéo ra ngoài, ôm chặt lấy cây gậy th*t to lớn. Cây gậy trẻ tuổi nóng rực, mang theo sức mạnh khiến người ta sợ hãi đâm vào cơ thể trống rỗng của anh, lấp đầy anh hết lần này đến lần khác, cũng khiến anh phải gào thét không ngừng.
Chử Tuân vân vê núʍ ѵú anh, thắt lưng vạm vỡ nhanh nhẹn cắm rút bên trong Chu Lạc, mỗi cú đâm đều giã lên tuyến tiền liệt của anh. Cơ thể thanh niên tràn đầy sức sống, không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ mọi giác quan của anh, mang đến cho anh kɧoáı ©ảʍ cùng cực.
Anh cắn môi cúi đầu, vòng hông săn chắc cong xuống đầy quyết rũ, Chử Tuân bất chợt rút dương vậy ra, sau đó giữ chặt thắt lưng anh cắm vào lần nữa. Anh bị cậu đâm dúi đầu gần bụi hoa tường vi, cánh hoa màu hồng lấp đầy trong đôi mắt, hương thơm man mát lan tỏa khắp khoang mũi. Điếu thuốc trong tay anh đã cháy hết, cơ thể rung động khiến tàn thuốc rơi xuống một đóa hoa tường vi, đốm lửa đỏ rực đốt cháy cánh hoa mềm mại, mùi nicotin như chất xúc tác, đánh thức hương hoa trong không khí. Hương thơm nồng nàn lan tỏa trong phòng, khiến căn phòng như đung đưa cùng gió, anh cảm giác mình như rơi vào một biển hoa rực rỡ, trước mắt chỉ còn ánh sáng chợt lóe cùng khóm hoa rực cháy.
Chử Tuân ngẩng đầu, vầng trăng sáng treo trên mặt biển, mà khi cúi đầu, người mình thương ở ngay bên cạnh.