Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 186: Tô Yên đào hoa

Kinh nguyệt không đều.

Bốn chữ này rất rõ ràng.

Lục Cận Phong ở một bên nghe mà khóe mắt giật giật.

Dụng ý của Tô Yên, đương nhiên Lục Cận Phong hiểu rõ, thế nên anh bèn phối hợp: “Ai bảo em tối nào cũng ngủ muộn, cũng không chú ý ăn uống gì cả, sau này phải chú ý hơn đó.”

Tô Yên cố tình làm ra vẻ mặt không kiên nhẫn: “Nhiều lời thế, anh nói đi nói lại mấy lần rồi, đến cha em còn không quản em chặt như anh.”

Lục Cận Phong: “…”

Đây là kiểu bạn gái lên mặt chiếm thế thượng phong mà.

Không đúng, là kiểu bắt vua làm quân thần phải nghe lệnh mình.

Lục Cận Phong ngoan ngoãn nghe lời: “Được, chỉ cần em nghe lời bác sĩ, ăn uống, ngủ nghỉ đúng giờ đúng giấc thì anh sẽ không càu nhàu nữa.”

Tần Nhã Hân cau mày, trước giờ Lục Cận Phong đâu có khúm núm trước ai như vậy?

Một người đàn ông quả quyết sát phạt bên ngoài như vậy, đứng trước mặt Tô Yên lại giống như một người cuồng vợ, Tần Nhã Hân nhất thời thấy trong lòng dâng lên cảm giác tức giận, thế nhưng gương mặt cô ta vẫn tỉnh bơ như không có gì.

“Cô Tô, Cận Phong cũng là muốn quan tâm cô, vì muốn tốt cho cô, phụ nữ mà kinh nguyệt không đều thì rất khó có con.”

“Tôi có hai đứa con trai rồi, trước khi ba mươi tuổi cũng không có suy nghĩ muốn có thêm con.” Tô Yên nhìn sang Lục Cận Phong: “Ý anh thì sao?”

“Anh cũng không vội, chúng ta cứ sống cuộc sống chỉ hai người trước đã.”

Lục Cận Phong còn có thể nói gì được nữa, anh chỉ có thể phối hợp cùng cô mà thôi.

Tô Yên là cô dâu mà anh chọn, là người phụ nữ anh sẵn sàng cưng chiều, vậy thì anh còn có thể làm thế nào nữa?

Tiếp tục cưng chiều cô.

Trong bụng cô giờ đang mang thai con của anh, cho nên việc quan trọng nhất chính là tâm trạng của Tô Yên.

Với lại người Đế Đô cũng kiêng kị một chuyện, đó là trước khi thai được ba tháng thì tốt nhất là nên giấu không cho ai biết, cái này gọi là giữ cho thai nhi ổn định.

Thực sự Tần Nhã Hân không thể chịu nổi cái dáng vẻ chuyện gì cũng nghe theo Tô Yên này của Lục Cận Phong, cô ta bèn chuyển chủ đề: “Cận Phong, bác gái vừa tỉnh đã nói muốn tìm anh, anh mau qua đó xem đi, đúng rồi cô Tô, cô cũng tới thăm bác gái đi.”

Sao Tô Yên lại không biết ý đồ của Tần Nhã Hân cơ chứ? Trần Tố Anh luôn miệng kêu cô ta là con dâu, giờ cô đi vào thăm bà ấy, chẳng phải là Tần Nhã Hân cố ý muốn dìm cô xuống để khoe khoang bản thân mình sao?

“Tôi không vào đâu, giờ Cận Phong qua đó cũng như nhau cả.” Tô Yên nói: “Tôi phải tới nhà họ Lý một chuyến thăm Tiểu Vũ, tôi đi trước đây.”

Tô Yên cũng không đợi Tần Nhã Hân nói thêm gì, cô lấy lại túi xách từ tay Lục Cận Phong rồi nói: “Em đi đây.”

Tô Yên cứ thế mà đi thật.

Trong lòng Tần Nhã Hân không cam lòng, cô ta nói: “Cận Phong, có phải anh quá cưng chiều dễ dãi với cô Tô rồi không, bác gái vẫn còn đang nằm trong phòng bệnh, cô ta đến đây rồi cũng không đi thăm bác ấy được một lát.”

“Không cần so đo kiểu hình thức như vậy, tôi đi thăm mẹ đây.” Lục Cận Phong nói xong lập tức đi về phía phòng bệnh.

Tô Yên rời khỏi bệnh viện, vốn là cô đinh tới nhà họ Lý nhưng đi được nửa đường thì đột nhiên xe bị chặn lại.

Chuyện không trùng hợp chính là.

Chính Chu Kiệt đã chặn xe cô lại.

Chu Kiệt vừa nhìn thấy Tô Yên, anh ta hơi ngẩn người một lúc rồi cũng mỉm cười: “Cô Tô, trùng hợp quá.”

Tô Yên nhìn hông xe bị quệt phải, cô quay sang nói với Chu Kiệt: “Cậu cả Chu, anh tông vào đuôi xe tôi, bồi thường đi.”

Chu Kiệt tỏ ra hào phóng nói: “Tôi lập tức đền cho cô Tô một chiếc mới tinh.”

Vừa nói, Chu Kiệt vừa gọi điện thoại cho ai đó: “Lập tức mang một chiếc Ferrari tới đây, màu đỏ.”

Tô Yên: “…”

Đúng là không có tính người.

Gọi điện thoại xong, Chu Kiệt nói: “Cô Tô, đúng lúc đến giờ cơm trưa, hay là tôi mời cô đi ăn một bữa, coi như đền tội.”

Lễ phép chu đáo.

Tất có ý đồ.

“Tần Phương Linh và Tô Yên đều vào rồi, cậu cả Chu cũng không còn gì phiền muộn nữa, xe cũng đền rồi, ăn cơm thì thôi, người không có công lao như tôi không dám nhận nhiều ưu đãi tới vậy.”

“Cô Tô làm việc cũng thật là… vô tình quá.” Chu Kiệt sờ sờ ống quần rỗng tuếch của mình, cười cười giễu cợt: “Món nợ một bên chân này, đâu thể dễ dàng thanh toán xong như vậy chứ.”

Tô Yên cau mày, cả đời này của cô chưa từng mắc nợ ai món nợ lớn như vậy, hết lần này tới lần khác lại chỉ có Chu Kiệt.

Cô nói ra một câu cha nợ thì con gánh, nhưng đó lại không phải nguyên tắc sống của cô, ai có nợ thì người đó trả.

Là Chu Hoàng Long và Tần Phương Linh hại cô, Chu Kiệt không nên gánh chịu hậu quả mất đi một cái chân này.

“Được, vậy tôi sẽ mời cậu cả Chu một bữa cơm.” Tô Yên nói: “Đến Biệt Viện Tiểu Trù, thế nào?”

Giờ thì Tô Yên đã biết Lục Cận Phong chính là ông chủ ngầm của Biệt Viện Tiểu Trù, đúng là chỗ tốt thì không nên để người khác biết, đương nhiên là vì chuyện làm ăn buôn bán của cửa tiệm nhà mình rồi.

“Được.” Chu Kiệt dứt khoát đồng ý.

Xe của Tô Yên chỉ là bị xước xát nhỏ, vẫn có thể đi được, cô khởi động xe đi thẳng tới Biệt Viện Tiểu Khu.

Chu Kiệt nhường Tô Yên chọn món, Tô Yên cũng không khách sáo, cô gọi bốn món ăn, một món canh.

Thức ăn được mang lên, Tô Yên lập tức cắm đầu ăn cơm.

Chu Kiệt cũng không phải chỉ đơn thuần muốn ăn cơm với cô.

Anh ta uống trà, thái độ lạnh nhạt mà hỏi: “Hôn lễ của cô Tô và Lục Cận Phong đã định ngày chưa?”

“Tạm thời thì chưa.” Tô Yên uống một ngụm canh, vừa cười vừa nói: “Có điều nếu cậu cả Chu có ý định tán tôi thì rất là xin lỗi nha, tôi là hoa đã có chủ.”

Một câu này của cô lập tức bóp chết câu tiếp theo Chu Kiệt định nói.

Sắc mặt Chu Kiệt trầm xuống: “Chu Kiệt tôi đừng nói là một chân này bị gãy, cho dù là tàn tật thì cũng có phụ nữ tới cửa làm quen, cũng đâu phải cứ Tô Yên cô mới được.”

Tô Yên nghe vậy thì cười: “Cậu cả Chu có thể nghĩ được như vậy thì tôi yên tâm rồi.”

Chu Kiệt nhìn nụ cười của Tô Yên, trong lòng anh ta vô cùng buồn bã.

Trong đầu anh ta lại hiện lên cảnh tượng Tô Yên cùng Lục Cận Phong khiêu vũ trong tiệc mừng thọ của ông cụ Lục, đó mới gọi là cảnh tượng tươi đẹp.

Tô Yên vui vẻ ăn cơm, trùng hợp là đúng lúc đó Hạ Vũ Mặc lại gọi video đến cho cô.

“Cậu cả Chu, không ngại tôi gọi video chứ?”

“Ừm.” Chu Kiệt đáp lại, anh ta cứ uống trà từ đầu tới giờ, bởi vì câu nói vừa rồi của Tô Yên mà chẳng có tí khẩu vị nào.

Tô Yên nhận cuộc gọi video, Hạ Vũ Mặc cũng đang ăn cơm, thằng bé hỏi: “Mẹ ơi, bao giờ thì mẹ mới tới thăm con?”

Đây là lần đầu tiên Hạ Vũ Mặc yêu cầu Tô Yên đến thăm nó.

“Ngoan, mẹ ăn cơm xong sẽ đến.”

Hai mẹ con Tô Yên mải mê nói chuyện video với nhau, để Chu Kiệt bơ vơ một bên.

Chu Kiệt cũng không nói gì, thấy mẹ con hai người bọn họ vui vẻ như vậy, luôn luôn cởi mở cười đùa cùng nhau, không hề có chút giả tạo, khung cảnh ấm áp tươi đẹp như thế, khiến Chu Kiệt lần đầu tiên cảm nhận được thế nào gọi là tình mẫu tử.

Trước giờ trong nhà họ Chu chưa từng xuất hiện khung cảnh như vậy, cho dù là trước lúc chân anh ta chưa gãy, Chu Hoàng Long yêu thương anh ta, cùng lắm cũng chỉ khen ngợi hoặc cho tiền tiêu xài không hết, sau khi chân anh ta gãy, những ngày tháng sau đó sống rất khó khăn, anh ta cũng không còn nhìn thấy nụ cười trên gương mặt cha mình nữa.

Nhất thời, Chu Kiệt cũng muốn có một gia đình ấm áp như vậy, có vợ con, có một cuộc sống bình yên như bao người.

Lần đầu tiên, anh ta có cảm giác mãnh liệt như vậy.

Nói chuyện video nãy giờ cũng gần một tiếng đồng hồ, điện thoại của Tô Yên sắp hết pin, thế là hai mẹ con mới kết thúc cuộc gọi.

Đồ ăn trên bàn cũng chẳng còn bao nhiêu nữa.

Chu Kiệt chẳng còn cớ gì để giữ Tô Yên ở lại.

Có thể dùng cái chân què để níu kéo Tô Yên một lần nhưng anh ta cũng không thể được voi đòi tiên, Chu Kiệt cũng biết sơ về tính cách của Tô Yên, anh ta cũng coi như biết mình biết ta.

“Cậu cả Chu, cảm ơn hôm nay đã chiêu đãi tôi.” Tô Yên đứng dậy: “Tôi phải về với con trai rồi.”

Chu Kiệt thốt ra bốn chữ từ trong kẽ răng: “Không cần khách sáo.”

Tô Yên mỉm cười, hai người cùng nhau rời khỏi phòng bao, Tô Yên đi vào phòng vệ sinh rửa tay.

Trong phòng vệ sinh không có lấy một người nào, hình như đèn cũng hỏng rồi, không có cửa sổ, trông rất tối tăm.

Tô Yên không nghỉ nhiều, cô rửa tay rồi cúi xuống chỉnh lại quần áo.

Đúng lúc này tấm gương chỗ bồn rửa tay phản chiếu một bóng người, cô ta đeo mặt nạ hình hồ ly, lặng lẽ tiến lại gần Tô Yên.

Người đó giơ con dao lên định đâm về phía Tô Yên.

Lúc này may là Tô Yên kịp ngẩng đầu lên nhìn thấy bóng người trong tấm kính, cô bị dọa một phen, nhịp tim bất chợt đập nhanh liên hồi, cô theo bản năng mà tránh khỏi nhát dao kia.

Người phụ nữ kia đâm hụt vào không khí, mũi dao đâm trúng tấm gương trên tường, tiếng mảnh thủy tinh rơi vỡ loảng xoảng.

“Lại là cô?”

Hồ Ly của Địa Sát.

“Đi chết đi.” Người phụ nữ kia không nhiều lời.

Tô Yên nhanh chân định chạy ra ngoài.

Không phải Tần Nhã Hân đang ở bệnh viện với Lục Cận Phong sao?

Chẳng lẽ thật sự là cô đoán nhầm?

Tần Nhã Hân không phải Hồ Ly của Địa Sát?

Chu Kiệt nghe thấy động tĩnh bèn khởi động xe lăn đi qua đó, đúng lúc nhìn thấy Tô Yên hốt hoảng chạy ra khỏi phòng vệ sinh, sau cô còn có một người đeo mặt nạ hồ ly đang cầm dao đuổi theo, cô ta hét lên: “Tô Yên.”

Vào lúc này, Chu Kiệt điều khiển xe lăn đi tới, ngay khi con dao của người phụ nữ kia suýt đâm trúng người Tô Yên, anh ta kịp thời nhảy tới chắn ngang trước mặt Tô Yên.