Kết thúc nụ hôn.
Tô Yên xấu hổ úp mặt vào trong lòng của Lục Cận Phong, không dám nhìn mặt anh.
Tim cô đập thình thịch, một người đàn ông có thể che mưa chắn gió cho cô, sao cô lại có thể không yêu chứ?
Gặp được Lục Cận Phong, kiếp này của cô thật xứng đáng.
Tần Nhã Hân vô cùng tức giận, anh Cận Phong làm sao có thể nhận hai đứa con hoang này được.
Tần Nhã Hân còn muốn gì đó, nhưng Vạn Nhất đã kéo lại: “Nhã Hân, đừng làm loạn nữa, nếu không chút ân tình đó của chị em đối với Đại ca sẽ bị xóa sạch, không có lợi cho em đâu.”
Tần Nhã Hân không cam tâm: “Hai đứa con hoang đó căn bản không phải là của anh Cận Phong.”
“Đại ca nói phải, thì đó là phải.”
Vạn Nhất vẫy tay gọi Hạ Vũ: “Đưa cô Tần ra ngoài uống trà đi.”
“Cô Tần, xin mời.” Hạ Vũ đi tới trước mặt Tần Nhã Hân, đột nhiên có một loại cảm giác nếu cô ta không đi thì sẽ bị ném ra ngoài.
Tần Nhã Hân tức giận nhìn Lục Cận Phong và Tô Yên ở trên sân khấu, nói với Vạn Nhất: “Anh vẫn còn nhớ chị tôi có ân tình với anh Cận Phong, vậy anh đoán xem trong lòng anh Cận Phong, chị của tôi và Tô Yên, anh ấy sẽ chọn ai?”
Trong câu nói của Tần Nhã Hân giống như có một hàm ý khác.
Vạn Nhất nghe vậy cũng cảm thấy rất khó chịu.
“Người thì đã đi rồi, nói về những thứ này, cũng chẳng có tác dụng gì.”
“Sẽ có tác dụng.” Tần Nhã Hân nói một câu đầy hàm ý sau đó rời đi.
…
Tâm trạng của ông cụ Lục cũng giống như đang đi tàu siêu tốc vậy.
Cho dù Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc hai đứa nó rốt cuộc có phải là con cháu của nhà họ Lục hay không, hôm nay Lục Cận Phong cũng đã công bố trước mặt mọi người rồi, cho dù không phải cũng là phải rồi.
Nếu nói trong lòng ông cụ Lục không có chút muộn phiền nào, thì chính là nói dối.
Tô Yên chưa lập gia đình mà đã có con, đây chắc chắn là một sự nhục nhã.
Một gia tộc giàu có như nhà họ Lục, nhất định sẽ không rước về một người phụ nữ đã có vết nhơ này được.
Nhưng khi ông cụ Lục nhìn thấy Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc, thì mọi muộn phiền trong lòng đều tan biến, cảm thấy thân thiết một cách khó hiểu.
Lục Cận Phong đã nhận rồi, vậy ông ấy chỉ có thể làm theo nhận hai đứa nó thôi.
Đứa cháu dâu Tô Yên này, ông ấy nhìn cũng rất hài lòng.
Ông ấy là người hơn nửa cuộc đời này đều chôn mình trong đất rồi, hơn bảy mươi năm sống rồi, cũng nên sống thông suốt hơn rồi.
“Cháu trai ngoan, đến chỗ ông nội nào.”
Ông cụ Lục hiền lành vẫy tay với Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc.
Hai đứa trẻ bước tới, giọng nói rất thánh thót, đồng thanh kêu lên: “Chào ông nội ạ, chúc ông nội thọ tỷ Nam Sơn, luôn luôn tươi cười ạ.”
“Được được được.” Ông cụ Lục cười toe toét, lấy ra hai bao lì xì: “Nào, hai anh em mỗi người một cái, ông nội cũng chúc hai đứa lớn lên khỏe mạnh hạnh phúc.”
“Cảm ơn ông nội.”
“Cảm ơn ông nội.”
Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc không khách khí đưa tay nhận lấy bao lì xì.
Hạ Vũ Mặc nhìn một cái, ông cụ Lục bỏ vào bao lì xì là một tấm chi phiếu có tám con số.
Đây cũng quá nhiều rồi.
“Ông nội giàu quá.” Hạ Vũ Mặc là một đứa nhỏ rất mê tiền, cười đến nỗi mắt híp hết vào, ôm lấy cánh tay của ông cụ Lục: “Con yêu ông nhất.”
Hạ Phi nhìn những con số đó, cũng rất kinh ngạc.
Bao lì xì này rõ ràng là đã được chuẩn bị từ trước rồi, xem ra ông cụ Lục là thật lòng yêu thương hai anh em bọn họ.
Ông cụ Lục bị chọc cho cười rất lớn.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Tô Yên cũng rất cảm kích.
Vợ chồng Lý Mộc Sinh thở phào nhẹ nhõm, trên mặt nở một nụ cười.
Đúng lúc này, quản lý sảnh của khách sạn vội vàng chạy tới.
“Cậu cả Lục, có chuyện rồi, bà chủ Lục sắp không xong rồi.”
Lục Cận Phong nghe vậy, cau mày: “Mẹ tôi đang ở đâu?”
“Ở hành lang.”
Lục Cận Phong nhanh chóng chạy qua.
Tô Yên, Vạn Nhất, còn có ông cụ Lục cùng hầu hết các khách mời cũng đi theo sau.
Trần Tố Anh nằm trong vũng máu, bà ấy đã bất tỉnh rồi, Lục Cận Phong nhìn thấy cảnh này, sắc mặt anh thay đổi.
Trái tim Tô Yên thắt lại, những vị khách khác cũng rất hoảng sợ.
“Không ai được phép đến gần đây, đứng im tại chỗ.” Lục Cận Phong la lớn một tiếng, sải bước đi tới bên cạnh Trần Tố Anh, trước tiên anh kiểm tra hơi thở của Trần Tố Anh, vẫn còn thở, lập tức nói với Xa Thành Nghị: “Vẫn còn thở, cứu người đi.”
Trước khi Lục Cận Phong đi tới, các nhân viên trong khách sạn cũng không dám tùy tiện động vào Trần Tố Anh.
Nếu như thấy một vũng máu như vậy, nhìn thôi cũng đã khiến chân mình mềm nhũn ra rồi.
Nhiệt độ cơ thể của Trần Tố Anh đang giảm xuống, tình hình rất nguy kịch.
Xa Thành Nghị kiểm tra sơ bộ, lập tức châm cứu cầm máu cho Trần Tố Anh, phải giữ được mạng trước đã.
“Đưa tới bệnh viện, lập tức làm phẫu thuật.”
Bây giờ đã quá muộn để quay lại đảo rồi, trước hết chỉ có thể mượn tạm bệnh viện gần đây nhất để tiến hành phẫu thuật cho Trần Tố Anh.
“Hạ Huy đi lấy xe.”
Lục Cận Phong ôm lấy Trần Tố Anh, vội vàng đi ra ngoài.
Hạ Huy vội vàng đi lấy xe, Xa Thành Nghị đi theo sau.
Vạn Nhất thì ở lại: “Phong tỏa hiện trường lại, không cho bất kỳ ai tới gần, quản lý, đi kiểm tra camera giám sát của khách sạn.”
Xảy ra chuyện như vậy, bữa tiệc mừng thọ này chắc chắn là không thể tiếp tục được nữa, ông cụ Lục phụ trách tiễn khách, đối mặt với những tình huống khẩn cấp, mọi thứ đều phải có trật tự.
Tô Yên giao Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc cho An Hinh và vợ chồng Lý Mộc Sinh, rồi bản thân đi tới bệnh viện.
An Hinh nói: “Hạ Phi, Tiểu Vũ, đi về với dì Hinh Hinh trước nha.”
Mùi máu quá tanh, An Hinh lo lắng sẽ ảnh hưởng tới hai đứa nhỏ.
Hạ Phi nói: “Dì Hinh Hinh, dì đưa em trai về trước đi, con sẽ ở lại với cha.”
Vạn Nhất biết ý của Hạ Phi, nói: “Cứ để nó đi theo tôi.”
Hạ Phi là người của Ám dạ, không phải là một đứa trẻ bình thường, không thể đối mặt với nguy hiểm chỉ biết lẩn tránh.
Hạ Vũ Mặc rất muốn ở lại, nhưng cậu bé biết rõ mình không lợi hại bằng anh trai, bà nội Trần gặp chuyện rồi, cậu bé không thể gây thêm phiền phức, nên đã đi theo vợ chồng Lý Mộc Sinh rời đi.
Hiện trường bị phong tỏa, Vạn Nhất đã báo cảnh sát, trước khi cảnh sát đến, anh ta cùng với Hạ Phi kiểm tra hiện trường.
Vạn Nhất hỏi: “Hạ Phi, nhóc có thấy gì không?”
Hạ Phi chỉ vào vũng máu, nói: “Bà nội Trần là bị người ta tấn công từ phía sau…”
Đột nhiên Hạ Phi nhìn thấy một mảnh gốm sứ nhỏ ở góc tường, rồi nói: “Hung khí chắc là bình hoa làm bằng loại gốm này, ra tay tàn nhẫn như vậy, lại cố ý chọn điểm mù của camera giám sát để ra tay, đối phương là một người tàn nhẫn lại có chút thông minh.”
“Có chút thông minh?”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Phi lộ ra vẻ nghiêm túc: “Có một mẩu móng tay bị đứt trong vũng máu, hung thủ là một phụ nữ.”
Vạn Nhất gật đầu thán phục, rồi bổ sung thêm một câu: “Hôm nay những người tới tham gia tiệc mừng thọ của ông cụ đều là những người có máu mặt, còn nơi xảy ra chuyện chỉ cách đại sảnh có vài chục mét, người này dám ở đây, vào lúc này mà ra tay, thì chắc chắn phải có lý do không thể không ra tay được.”
…
Bệnh viện.
Trần Tố Anh được đẩy vào phòng phẫu thuật, Xa Thành Nghị là bác sĩ mổ chính.
Tô Yên và Lục Cận Phong đứng đợi ngoài cửa phòng phẫu thuật,
Tô Yên an ủi nói: “Dì nhất định sẽ không sao đâu, đừng lo.”
Lục Cận Phong nhìn chằm chằm vào phòng phẫu thuật: “Có lần có một người anh em bị dính bom nổ gần như cả nửa người, tất cả mọi người đều không cứu được, nhưng Xa Thành Nghị lại cứu được người đó, cậu ấy là thần y của Ám dạ bọn anh, có cậu ấy ở đây, mẹ anh nhất định sẽ không sao. ”
Lục Cận Phong tin tưởng Xa Thành Nghị, cũng giống như tin tưởng chính mình.
Điều anh lo lắng không phải là ca phẫu thuật của Trần Tố Anh có thành công hay không, mà là hung thủ là ai.
“Anh mà bắt được ai là người đã làm hại mẹ anh, anh nhất định sẽ khiến cô ta phải đền mạng.”
Trong lòng Tô Yên cũng rất khó chịu, dù sao thì Trần Tố Anh cũng đối xử với cô rất tốt, cô cũng mong Trần Tố Anh sẽ không sao.
Cuộc phẫu thuật kéo dài trong bốn giờ, bốn giờ này đối với Lục Cận Phong mà nói thì đó là một cực hình.
Cửa phòng phẫu thuật mở ra, Xa Thành Nghị bước ra, sắc mặt có chút mệt mỏi.
“Giữ được tính mạng rồi, còn về có thể tỉnh lại hay không, tôi không thể đưa ra câu trả lời khẳng định.” Xa Thành Nghị nói với Lục Cận Phong: “Cậu hãy chuẩn bị tâm lý đi.”
Trần Tố Anh bị thương ở não, có thể giữ được tính mạng, là đã vô cùng may mắn rồi.
Lục Cận Phong hiểu được hàm ý của Xa Thành Nghị.
Trần Tố Anh rất có thể sẽ trở thành người thực vật.
Xa Thành Nghị đã nói như vậy rồi, thì hy vọng cũng không nhiều.
Lục Cận Phong không lên tiếng, trầm mặc ngồi trên chiếc ghế dài, lặng lẽ châm một điếu thuốc.
Tô Yên nhìn Lục Cận Phong như vậy, trái tim như bị thắt lại, cô đi tới, nắm lấy tay Lục Cận Phong, âm thầm an ủi.
Lục Cận Phong vỗ nhẹ lên tay Tô Yên, tỏ ý bản thân không sao.
Lúc này điện thoại của Lục Cận Phong vang lên, là Vạn Nhất gọi tới.
“Đại ca, tới khách sạn một chuyến đi.”