Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Ngược Khóc Đại Lão

chương 4

“Chiều mai, anh tới đón em”. Cam Liệt không nhìn lại, nói xong, anh có cảm giác như có tảng đá đè nặng lên ngực mình.

“Không cần, tôi tự đi.” Ngu Nhu rũ mắt xuống, giọng nhàn nhạt, có chút chua xót.

Cam Liệt nhíu mày, nghi hoặc đối với thái độ vừa rồi của cô, trong lời cô xen lẫn cảm xúc phức tạp, hoàn toàn khác với cô trước đây, trước đây Ngu Nhu đối với anh chỉ có lời lạnh nhạt, thậm chí cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh.

“Ân.”

Hai người lần nữa lâm vào trầm tĩnh, không ai nói chuyện, không khí cũng không xấu hổ. Ngu Nhu cúi đầu tiếp tục nghịch điện thoại, tin tức về đám cưới của ba cô hôm nay đã truyền khắp mạng xã hội, ai cũng biết Ngu Trấn đã ký thỏa thuận tay trắng rời nhà. Có thể nói toàn bộ tài sản Ngu gia hiện tại thuộc về Ngu Nhu, một vài người quen biết đều hỏi cô có phải sự thật.

Ngu Nhu khách sáo vài câu với họ, trong đó có một bạch phú mỹ mời cô tối nay đến Bar tổ chức tiệc chúc mừng.

Sau một hồi, Ngu Nhu có chút mệt mỏi, liền coi như chỗ không người dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lúc đợi đèn đỏ Cam Liệt lơ đãng nhìn Ngu Nhu trong kính chiếu hậu, khuôn mặt cô trông thực mềm, trong lòng Cam Liệt nổi lên từng đợt gợn sóng. Từ thời điểm anh và cô ở bên nhau, chưa bao giờ an tĩnh như vậy.

Hạnh phúc thuở ban đầu của cuộc hôn nhân đã phai nhòa trong các cuộc cãi vã, tình yêu anh dành cho cô cũng đóng băng bởi sự hờ hững và sỉ nhục của của cô.

Cam Liệt không biết nên làm thế nào để cô thỏa mãn, thay vì hành hạ nhau, ly hôn có thể là kết quả tốt nhất.

Nếu nói không có một chút tình cảm gì, là nói dối, rốt cuộc yêu cô nhiều năm như vậy, sâu đậm như vậy sao nói bỏ là bỏ. Nếu bây giờ Ngu Nhu hỏi anh còn yêu cô không, tâm anh sẽ đáp có.

Giống như hiện tại, anh vẫn bị mọi nhất cử nhất động của cô hấp dẫn.

Đèn đỏ đổi màu, Cam Liệt vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, đến khi xe phía sau bóp còi mấy lần, anh mới bừng tỉnh, nhanh chóng hoàn hồn lái xe đi.

Vào Lúc xe khởi động lại, khóe miệng Ngu Nhu khẽ nhếch lên.

Cam Liệt đưa cô đến dưới lầu, Ngu Nhu nhàn nhạt nói: “ Không vào sao?”

Cam Liệt im lặng một lúc, “ Không, công ty còn việc giải quyết.”

Đây là nói thật, vốn anh đang họp bị Hạ Ôn Lam vội vàng kêu đi, Ngu thị hoàn toàn do anh phụ trách, hiện tại anh là Phó giám đốc, từ việc lớn đến nhỏ anh đều phải nhọc lòng. Lượng công việc mỗi ngày đều rất lớn, công việc và tình cảm khiến anh áp lực, tinh thần và thể xác đều rã rời, nhiều đêm không ngủ yên.

Ngu Nhu gật đầu, không nói nữa, mở cửa bước xuống xe.

Xuống xe đi được hai bước thì cô dừng lại, xoay người đi tới cạnh xe, gõ cửa sổ.

Cam Liệt ấn cửa kính xe, ngước nhìn cô, “ Có chuyện gì vậy?”

“ Chiều mai mấy giờ?” Ngu Nhu mím môi nói.

Cam Liệt ngẩn người, ở nơi Ngu Nhu không thấy nắm chặt tay, rồi vô lực buông ra.

“ Hai giờ, anh đợi em ở Cục Dân chính.”

“ Ân.” Ngu Nhu gật đầu, nhưng thay vì rời đi, cô nhìn vào mắt anh rất lâu.

Trái tim Cam Liệt run lên, cô ấy có ý gì?

Anh nhìn cô vào nhà, rồi mới lái xe rời đi.

……..

Dì Lý nhìn thấy Ngu Nhu về có chút kinh ngạc, bà nhìn thời gian, hỏi Ngu Nhu: “ Phu nhân ăn cơm chưa?”

Ngu Nhu nói: “Chưa.”

“ Vậy giờ tôi đi nấu ngay.”

Dì Lý là do Cam Liệt thuê, tay chân lanh lẹ, tính tình chất phác nhiệt tình, chủ yếu là nấu ăn rất ngon. Bà làm ở đây từ khi nguyên chủ cùng Cam Liệt kết hôn, đã làm hơn nửa năm, nguyên chủ rất vừa lòng với bà ấy.

"Ân." Ngu ngu mỉm cười dì Lý xem đến ngây người.

" Phu nhân muốn ăn món gì?" Dì lý đối với Ngu Nhu rất tốt, nhất là sau khi biết mẹ và cha cô ly hôn, bà đối với cô càng tốt hơn.

" Tùy tiện đi." Ngu Nhu thờ ơ nói.

Dì Lý gật đầu, lại hỏi: “ Tiên sinh ngày hôm qua không về sao?"

Cam Liệt quá mức bận rộn, lần nào trở về thì đã tối muộn, nên mỗi lần nguyên chủ và Cam Liệt cãi nhau đều vào buổi tối. Dì Lý đã sớm về nhà không thấy được cảnh đó, cũng không biết rằng hai người họ muốn ly hôn.

Ngu Nhu nghĩ nghĩ, nói:"Anh ấy bận quá, tối qua anh trụ lại công ty."

Dì Lý thương tiếc nhìn cô, sau đó đi vào phòng bếp.

Nhìn bóng lưng dì Lý cô nhếch miệng cười.

Cô đi hai vòng quanh phòng làm quen với căn phòng, chưa kịp ngồi xuống, di động liền đổ chuông.

Ngu Nhu lấy điện thoại, trên màn hình hiện lên dòng chữ “ Yêu mẹ nhất”, Ngu Nhu nhướng mày, tìm kiếm ký ức nguyên chủ liên quan với mẹ cô ấy.

Cuộc gọi được kết nối, Ngu Nhu nghe một giọng nói ôn nhu vang lên.

“ Bảo bảo, mẹ nghe nói hôm nay con đến hôn lễ của ba con cùng Hạ Uyển Như?”

“ Ân, nhanh vậy mẹ đã biết rồi?” Ngu Nhu cười nói, thanh âm nhẹ nhàng, mang theo một loại thân mật cùng ôn nhu.

Nghe ngữ khí cô không giống tức giận, mẹ Diệp có điểm kinh ngạc, “ Sao con không nói với mẹ một tiếng lại tự ý đi một mình thế?”

“ Nếu nói mẹ liền không cho con đi.”

Mẹ Diệp dừng lại, bất lực nói: “ Mẹ cũng không ngăn được con, đi thì cũng đi rồi… nghe nói con yêu cầu ba con thỏa thuận tài sản.”

“ Ân, con có phải rất tuyệt không? Như vậy, hai mẹ con kia cũng không lấy được cái gì.” Ngu Nhu kiêu ngạo nói.

Mẹ Diệp buồn cười mà nói: “Bảo bảo là rất tuyệt, vì mẹ xả giận.”

Ngu Nhu: “ Ân ân.”

“ Mẹ thực sự bị dọa khi nghe được người khác nói con đến hôn lễ của bọn họ, mẹ còn cho rằng con sẽ náo loạn một trận, hiện giờ ai cũng thích quay video phát lên mạng xã hội, con sĩ diện như vậy, sợ không chịu nổi, may mà con không náo loạn ở đó.”

Mẹ Diệp thật sự hiểu con gái mình, trong cốt truyện, xác thực xảy ra như vậy, khi nguyên chủ nhìn thấy trên mạng soi mói, nói cô ấy là người đàn bà đanh đá, nguyên chủ tức điên lên.

"Ân, may mà con không làm vậy." Ngu ngu phụ họa nói.

Mẹ Diệp: " Cam Liệt có đi cùng con không?"

Ngu Nhu: " Không ạ, con tự đi, con không nói với anh ấy, nhưng anh ấy đến đón con."

Mẹ Diệp: " Hai đứa gần đây cãi nhau phải không?"

Ngu ngu chớp mắt, " Không, dạo này tụi con rất tốt."

Mẹ Diệp kinh hỉ hỏi:" Thật sự?"

Đang nói, Ngu Nhu đột nhiên cảm thấy một trận buồn nôn, sắc mặt thay đổi, che miệng chạy vọt vào toilet, cúi đầu nôn khan.

Phải qua một hồi mới hoãn lại, cô đỡ bồn rửa tay, rút một tờ giấy bên cạnh lau khóe miệng.

Bên kia điện thoại, mẹ Diệp không thấy ai trả lời, lại nghe thấy một âm thanh khác, sau một hồi cẩn thận nghe, bà cảm thấy có gì đó không đúng.

" Bảo bảo, con làm sao vậy?"

Ngu ngu đưa điện thoại lại gần tại," Mẹ, con không sao."

" Con vừa rồi bị sao vậy? Mẹ nghe như thể con nôn ra."

" Bữa sáng con không ăn nên buồn nôn khó chịu." Ngu Nhu bình tĩnh nói.

Mẹ Diệp bán tín bán nghi, lại đau lòng, " Sao lại không ăn sáng? Con đang ở đâu? Có muốn mẹ qua nhà làm cho không."

" Con đang ở nhà, còn có dì Lý ở đây, dì ấy đang nấu cơm, chút nữa là có thể ăn rồi."

" Được rồi, con nên tới bệnh viện để kiểm tra đi." Mẹ Diệp dừng lại, "Con và Cam Liệt đã kết hôn lâu như vậy? Có phải đang mang thai? Con bao lâu rồi chưa tới tháng?"

" Con không nhớ nữa." Nguyên Chủ kinh nguyệt không đều, cho nên luôn không xác định được.

" Con nhóc này, giờ mẹ gọi Cam Liệt kêu nó đưa con đi khám." Mẹ Diệp vội vàng nói.

" Mẹ! Chiều nay con liền đi kiểm tra, nếu không có, chẳng phải sẽ khiến anh ấy vui mừng hụt sao." Ngu Nhu thành khẩn nói.

Mẹ Diệp chần chờ nói:"Vậy thì con phải ngoan ngoãn đi kiểm tra, xong rồi báo ngay cho mẹ biết."

" Đã biết. "

…….

Ngu ngu cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn mình trong gương, lộ ra nụ cười diễm lệ, cô thong thả rửa tay với nước rửa tay, cẩn thận rửa sạch cả móng tay, lau khô rồi bôi kem dưỡng lên.

Khi cô làm xong, liền nghe chị Lý gọi cô xuống ăn cơm.

Ngu Nhu vào nhà ăn, dì Lý làm một bàn toàn món mà nguyên chủ, cả buổi sáng không ăn gì, bây giờ thấy một bàn mỹ vị cô liền cảm thấy đói rã. Liền ngồi xuống mυ'ŧ cho mình một chén canh, ung dung uống.

Nhưng khi ngửi thấy mùi canh, liền khó chịu, uống vài ngụm liền bỏ qua một bên.

Điều này khiến tâm trạng cô có chút không vui, tay lơ đãng đặt lên bụng, chẳng lẽ cô mang thai rồi?

Ngu Nhu nhớ lại hai kiếp trước của mình, cô luôn tránh thai rất tốt, chưa bao giờ trúng thầu, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc làm mẹ. Nào biết cô xuyên qua thế giới đầu liền một thân thể thai phụ, cảm giác này thực mới lạ.

Bất quá cô chiếm thân thể của nguyên chủ, thay nguyên chủ chịu trách nhiệm với thân thể này, giúp cô ấy giữ lại đứa nhỏ trong bụng.

…….

Ngu Nhu ăn chậm rãi, đến nửa giờ sau cô mới ăn xong một chén, nghĩ đến trong bụng nhiều hơn một người, cô hồn chỉ ăn no bảy phần để giữ dáng, lần này cô ăn đến no căng. Ăn xong cô hơi khó chịu, gọi dì Lý đến thu dọn bàn ăn, còn mình về phòng nghỉ ngơi.

Mới hơn hai giờ, Ngu Nhu rửa mặt, sau đó ngồi trước gương trang điểm, nghiên cứu chút mỹ phẩm dưỡng da của nguyên chủ, đều là mỹ phẩm danh tiếng, giá cả không hề rẻ. Da nguyên chủ vốn mẫn cảm, nên các sản phẩm dưỡng da đều rất ôn hòa, cũng rất thích hợp cho thai phụ sử dụng.

Ngu Nhu tỉ mỉ đắp các sản phẩm dưỡng da theo thứ tự, mát xa vùng mắt, sau đó mang miếng che mắt, nằm trên giường.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, đầu cô lướt qua cốt truyện sắp xếp những việc cần làm tiếp theo.

Trong nguyên tác, nguyên chủ nhận ra tình cảm cảm của mình cho Cam Liệt sau khi ly hôn, muốn quay lại thì đã đã quá muộn.

Vào đêm ký giấy ly hôn, Cam Liệt say khướt trong quán bar, bị Hạ Ôn Lam nhìn thấy, cô ta luôn yêu thầm anh, nghe anh say nói biết hắn đã ly hôn. Vì thế chủ động đem Cam Liệt về nhà, để có được anh, cô ta cởϊ qυầи áo của Cam Liệt nằm bên cạnh anh, giả vờ đã xảy ra quan hệ.

Lúc Cam Liệt tỉnh lại, quả nhiên hiểu lầm, hắn đối với nguyên chủ đã hết hy vọng, nên hứa hẹn sẽ phụ trách đối với Hạ Ôn Lam.

Quyển sách này ước chừng có hơn một trăm vạn chữ, chưa đến ba mươi vanh chữ nguyên chủ đã xuống sân khấu lãnh cơm hộp, khúc sau viết về Cam Liệt bị nguyên chủ làm thương tâm thấu xương không bao giờ tin tưởng vào tình yêu, bị Hạ Ôn Lam dùng chân tình cảm hóa, hai người dần hiểu nhau yêu nhau, cùng chung hoạn nạn ngọt ngào, không còn liên quan gì đến nguyên chủ.

Ngu Nhu nghĩ thầm, hệ thống đưa cô đến thời điểm tương đối sớm, nếu là lúc hài tử không còn, phỏng chừng cô cũng rất khó vãn hồi cùng Cam Liệt, hơn nữa ý niệm của Cam Liệt với Hạ Ôn Lam cũng không phải dễ dàng loại bỏ được.

Chẳng qua, muốn cho Ngu Nhu ăn nói khép nép đi cầu Cam Liệt quay đầu lại, hay là hướng hắn bày tỏ tình yêu, Ngu Nhu làm không được, mặc dù là tẩy trắng, cô cũng muốn dùng phương pháp này, đến lúc không lấy được tình cảm còn mất nhiều hơn được, hiện tại Cam Liệt đã đối với cô nản lòng thoái chí, nếu cô thật sự đau khổ cầu hắn quay lại, Cam Liệt không chừng còn tưởng rằng cô có ý đồ khác.

Hơn nữa, Cam Liệt thích Ngu Nhu, chính là sự kiêu ngạo, cô nếu không còn kiêu ngạo, bởi vì yêu cùng hối hận sẽ trở nên hèn mọn, có lẽ Cam Liệt liền không yêu nữa.

Ngu Nhu sờ sờ bụng, lúc này tháng còn nhỏ, hài tử ở trong bụng còn không có động, nhưng Ngu Nhu giống như có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó.

Ngu Nhu khóe miệng cong cong, dần dần đi vào giấc ngủ.

Khi Ngu Nhu tỉnh lại, chưa rời giường, mẹ Diệp liền điện thoại tới, bắt máy liền hỏi cô có kiểm tra, trong giọng nói tràn đầy chờ mong cùng vội vàng.

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay Ngu tổng tẩy trắng sao?

Không có……