Sinh Hoạt Nhàn Nhã Của Hạ Ninh

Chương 5

“ Cố Hủ, ngươi nếu muốn chơi đùa tình cảm thì nên đổi người khác vẫn tốt hơn.” Lâm Mạch vốn tưởng rằng chỉ là một sinh viên bình thường nhưng không nghĩ tới tình huống Hạ Ninh khá đặc biệt, hắn không đành lòng đẩy một thiếu niên thật vất vả đi ra từ tuyệt vọng, mỉm cười sinh hoạt vào lại vực sâu.

Cố Hủ nhìn Lâm Mạch, “Ta chưa bao giờ nghĩ chơi đùa cảm tình với hắn.”Lâm Mạch nhướng mày, “Ngươi nghiêm túc? Này không giống với phong cách của ngươi.”

“ Ta đúng là đối với hắn có chút hảo cảm nhưng chỉ là hảo cảm mà thôi, lỡ như tiếp xúc rồi ta lại không thích hắn thì nên đối với hắn làm sao bây giờ?” Cố Hủ nhìn ngoài cửa sổ.

Lâm Mạch đứng lên lắc đầu, cười nói: “ Chỉ là hảo cảm sao? Cố Hủ ngươi sẽ vì một người mình không thích mà lo lắng sao? Nhất kiến chung tình rồi? Ngươi đúng là người trong cuộc không sáng tỏ bằng người ngoài đâu!

“Ta thích hắn?” Cố Hủ nhíu mày, tiết mục nhất kiến chung tình này chương trình truyền hình tám giờ đều không có chiếu nữa rồi.

“Ngươi chậm rãi suy nghĩ đi, ta muốn dẫn tiểu Phi đi xem phim.” Lâm mạch từ tốn đi ra cửa rồi quay đầu lại “ ta cho ngươi lời khuyên đi, thời điểm ta phát hiện thích tiểu Phi là bởi vì ta không thể chịu đựng hắn cùng người khác tiếp xúc, đặc biết là tiếp xúc tay chân đó!” Hắn nói xong rồi bước đi. Thật sự là nhất kiến chung tình a, Cố Hủ đúng là một kẻ sinh tình ha ha!

Hắn tưởng tưởng một chút khi thiếu niên kia dựa vào lòng người khác, nhìn người khác mỉm cười, thậm chí... Cố Hủ cảm thấy một loại đau đớn vô hình đang ăn dần ăn mòn trái tim của hắn. Cố Hủ cười khổ, ông trời đúng là thích trêu đùa hắn mà. Cố Hủ lấy điện thoại ra gọi cho biểu tẩu của hắn, kêu nàng nói rõ ràng cho nhà mẹ đẻ rằng hắn không có hứng thú với cháu gái của nàng.

“ Ngươi rốt cuộc cũng hạ quyết tâm rồi? Ta mới mặc kệ việc này, ngươi tự mình đi nói đi, ta đi nói rồi người ta còn tưởng ta ở giữa làm khó dễ.” Biểu tẩu Vệ Minh là một nam nhân ngay thẳng, sau khi gả cho Lăng Tiêu thì Vệ gia cũng đi theo nước lên thì thuyền lên, Tô gia cũng dán lên, hiện tại tẩu tử Tô gia muốn đem cháu gái gả cho Cố gia, đánh bàn tính bùm bùm tính toán tốt hết rồi đi!

“ Được rồi ta sẽ nói giúp biểu tẩu với bên đó.” Cố Hủ đáp ứng nói. “ Ta bên này cũng không có việc gì đâu, từ chối sớm vẫn tốt hơn kéo dài, ngươi cũng có mục tiêu theo đuổi rồi hả?” Vệ minh chế nhạo hắn. “ À, chờ ta theo đuổi được nhất định sẽ mang người cho biểu tẩu xem, cúp đây!” Cố Hủ bên kia liền tắt điện thoại.

“Ai ~? Uy?!” Vệ Minh lập tức đề cao âm lượng. Lăng Tiêu đi tới hỏi: “làm sao vậy?”, Vệ minh ngốc ngốc nói: “ Cố Hủ nói chừng nào theo đuổi được người sẽ mang tới cho ta xem...” Lăng Tiêu “?!”

Việc này phải nhanh thông báo cho cô cô nếu không chính là tội lớn khi quân. Cố gia tiếp xong điện thoại cũng một trận hoảng loạn, ồn ào đều chờ Cố Hủ trở về để tam đại đồng đường tra hỏi.

Cố Hủ đã sớm có chuẩn bị, đem tư liệu điều tra được đưa cho mẫu thân đại nhân, “Đây là con dâu tương lai của người, đều đem mấy cái oanh oanh yến yến kia tống đi hết đi, người còn chưa theo đuổi được đâu đừng làʍ t̠ìиɦ hình thêm căng thẳng.” Cố phu nhân đầu nổi đầy gân xanh, tiểu hài tử đáng chết này.

Cố lão gia tử mang lên kính lão cùng cố phu nhân xem tài liệu, Cố Thần cũng chính là Cố ba ba có chút tò mò nhưng cũng không có kéo xuống mặt mũi theo chân bọn họ cùng xem. Cố lão gia tử thổi râu trừng mắt, đứa nhỏ này không cha không mẹ, mới mười tám tuổi thôi đã bị nhãi ranh này coi trọng, còn chưa hiểu hết việc đời thì bị tên sói ranh này theo dõi, cha mẹ người ta sẽ không tức giận đến đội mồ sống dậy đi!

“ Nhãi ranh lại đây, ngươi đi trêu chọc một đứa nhỏ làm gì hả?” Lão gia tử tức giận đến lấy quải trượng muốn đập hắn một trận. Cố ba ba cầm tài liệu xem rồi gật đầu: “ Tuổi này đúng là có hơi nhỏ, muốn kết hôn thì ít nhất phải đợi đến khi tốt nghiệp đại học. “Quả quả quả? Cái cửa hàng này có phải mấy hôm trước ngươi mua trái cây mang về phải không?” Cố Hủ gật gật đầu, “Chính là cửa hàng của hắn mở.”

Lão gia tử càng tức giận hơn, một đứa nhỏ cố gắng tự lập như vậy sao lại chiêu chọc tới cái tên nhãi ranh này rồi.

“Ồ, gia gia, ba, mẹ, ca, các ngươi đều ở đây vậy!” Cố Kỳ vừa vào cửa liền nhìn thấy mấy gương mặt này liền có xúc động muốn quay đầu đi. “ Ta có mua một chút trái cây về, mọi người ăn trái cây đi, mẹ người không phải thích nhất ăn trái cây của “ quả quả quả” sao? Cố Hủ nheo nheo lại đôi mắt, “Mấy ngày nay cửa hàng cũng không có buôn bán.”

“A! Ta nói cho các ngươi nghe chuyện này, chủ của hàng trái cây “ quả quả quả” kia là bạn cùng phòng ký túc xá của ta, trái cây này là hắn đưa cho ta. Hắn tên Hạ Ninh, là một thiếu niên tuấn mỹ, trường chúng ta mới khai giảng có ba ngày đã có mấy cô gái muốn hẹn hắn đi ra ngoài xem phim điện ảnh.” Cố Kỳ nói xong cảm thấy không khí không đúng, nhìn anh hắn sắp hóa tức giận thành thực thể, Cố Kỳ nuốt một ngụm nước miếng.

“Hắn đã đồng ý rồi?” Cố Hủ mở miệng hỏi. “Không, không có, Hạ Ninh nói hắn chưa có suy nghĩ tới việc yêu đương, hắn nói nam nhân trước tiên phải có kinh tế vững vàng mới làm cho nữ nhân của mình hạnh phúc...” Cố Kỳ càng nói âm thanh càng nhỏ.

Cố phu nhân đem Cố Kỳ che chở sau lưng “ Ngươi nói hắn là con dâu tương lai của ta, vậy ngươi và hắn quan hệ đã đi tới bước nào rồi?” “ Ta biết hắn nhưng hắn không quen biết ta” Cố Hủ nhìn trời.

Cố phu nhân nghiến răng nghiến lợi nói: “Bát tự còn chưa biết mà ngươi liền nói ẩu nói tả như vậy.” “ Hắn chạy không thoát đâu, người đừng kéo chân sau là được.” Cố Hủ không quan tâm đến bọn họ nữa quay người trở về phòng.

Cố Kỳ bây giờ mới rõ ràng, anh hắn coi trọng Hạ Ninh nhưng Hạ Ninh còn chưa quen biết anh của hắn. Anh ơi ngươi chơi trò rụt rè làm cái gì! Làm ta sợ muốn chết.

Cố lão gia tử thở dài một hơi, Cố Hủ đã hạ quyết tâm thì đứa nhỏ Hạ Ninh này chắc không chạy được rồi, thật đáng tiếc, nếu tương lai có con thì cho một đứa mang họ Hạ để có một mạch này truyền xuống đi, sau này cũng có công đạo với cha mẹ người ta. Cố Thần cùng cố phu nhân cũng không phát biểu ý kiến gì, nếu ý kiến hai người mà hữu dụng thì con của Cố Hủ đã biết chạy rồi. Cố Kỳ muốn trước kỳ huấn luyện quân sự chạy về nhà cầu an ùi, kết quả còn bị kinh hách, sớm biết vậy không nên về làm gì.