Cùng Người Thực Vật Đại Lão Liên Hôn Sau Hắn Tỉnh

Chương 17

Edit: Thiennguyetnguyet

Beta: Kiwi

Khách sạn suối nước nóng cách trung tâm thành phố một khoảng, lái xe qua cầu gần hai giờ là đến nơi.

Ngôn Hoài đi cùng Chu Thịnh, Vương Văn Bách, Trần Trừng ba người bọn họ sẽ cùng đi, rốt cuộc Lý Sâm cùng bọn họ chưa gặp qua.

Cố Tiêu đưa Ngôn Hoài tới trường học, tối hôm qua thời điểm biết Lý Du cũng đi, Cố Tiêu cả đêm đều trầm mặc, Ngôn Hoài gọi hắn vài lần, Cố Tiêu cũng không có phản ứng.

Nhớ tới sự tình tối hôm qua, Ngôn Hoài ngồi ở trên ghế phụ, ngậm chặt miệng không để ý tới Cố Tiêu, mà Cố Tiêu cũng không nhấp môi, một bàn tay xoa thái dương, một bàn tay vỗ lên tay lái, chiếc xe vững vàng chạy trên đường cái.

Rất nhanh liền đến cổng trường, đã thấy Chu Thịnh, Vương Văn Bách còn có Trần Trừng đã ở cổng trường chờ, bên chân còn có ba túi hành lý.

Xe dừng lại, Ngôn Hoài dẫn theo Cố Tiêu mang hành lý xuống xe.

Cậu chỉ nói cảm ơn với Cố Tiêu liền đi rồi, chỉ chừa một bóng dáng vô tình, Cố Tiêu nhẫn nhịn, vẫn là không nhịn được, thở dài, xuống xe gọi Ngôn Hoài lại, "Chơi vui vẻ, chú ý an toàn, trở về sớm một chút."

Đây là câu đầu tiên hôm nay Cố Tiêu nói với cậu, biệt nữu(*) trong lòng Ngôn Hoài vì một câu này của Cố Tiêu lập tức liền biến mất.

(*)"biệt nữu" có khá nhiều nghĩa, như là khó chịu, kỳ cục, khó tính rồi còn cả rắc rối, rầy rà (nhất là khi nói đến quan hệ giữa 2 người trở lên).

"Tiêu ca, hẹn gặp lại." Ngôn Hoài cuối cùng cũng lộ ra một gương mặt tươi cười.

Cố Tiêu bất đắc dĩ lắc lắc đầu, duỗi tay xoa xoa đầu cậu, sau đó mới lên xe rời đi.

Chu Thịnh, Vương Văn Bách, Trần Trừng thấy Ngôn Hoài từ một chiếc siêu xe bước xuống, cũng thấy cử chỉ thân mật của cậu cùng với nam nhân anh tuấn bên cạnh.

Chu Thịnh tò mò nhất, "Ngôn Hoài, người đưa cậu tới chính là ca ca cậu đi, cậu cùng ca ca tình cảm thật tốt a."

Ngôn Hoài: "Ân, biểu ca."

"Biểu ca" Cố Tiêu ở trên xe hắt xì một cái.

Lần này lái xe đi đến khách sạn suối nước nóng cần hai chiếc xe, Lý Sâm lái một chiếc xe tới đây, Lý Du cũng sẽ mang qua đây một chiếc.

Trên xe Lý Du trừ bỏ Chu Vi, còn mang theo một nữ sinh khác, Lý Sâm nói là cùng ký túc xá với Chu Vi.

Ngôn Hoài hướng Lý Sâm giới thiệu Chu Thịnh, Vương Văn Bách, Trần Trừng, cũng hướng bọn họ giới thiệu Lý Sâm.

Giữa những nam sinh, làm quen cũng thật nhanh.

Điều chỉnh xong chỗ ngồi, Lý Sâm nghĩ muốn lái xe hai tiếng, không muốn nữ sinh lái xe quá mệt mỏi, liền đề nghị, "Ngôn Hoài, nếu không cậu cùng Lý Du đi chiếc xe kia đi, để nữ sinh lái xe quả thật không hay cho lắm."

Đương nhiên hắn vẫn là cố ý muốn tác hợp Ngôn Hoài cùng Lý Du, nghe Chu Vi nói Lý Du thực thích Ngôn Hoài, nhưng Ngôn Hoài giống như không nhận ra.

Xe ngừng ở nơi xa, Cố Tiêu không có rời đi, trơ mắt nhìn Ngôn Hoài cùng Lý Du lên chiếc xe kia, gương mặt Lý Du tươi cười như hoa ngồi ở trên ghế phụ.

Lái xe suốt hai giờ, rất nhanh liền đến khách sạn đã dự định.

Thời điểm đến vừa lúc là giữa trưa, mang hành lý xuống, nghỉ ngơi một chút, vừa lúc có thể ăn cơm trưa.

Phòng là hai người một gian(*), bên trong có hai cái giường lớn.

(*) phần trong nhà giới hạn bằng cột hay bức tường, vách ngăn

Ngôn Hoài cùng Chu Thịnh một gian, Vương Văn Bách cùng Trần Trừng một gian, Lý Sâm một mình một gian.

Mới vừa mang hành lý xuống, Ngôn Hoài không quên lấy điện thoại ra gửi cho Cố Tiêu tin nhắn báo bình an.

【 Ngôn Hoài: Tiêu ca, em tới rồi. 】

【 Cố Tiêu: Ân. 】

Cảm giác ngữ khí Cố Tiêu có chút lạnh lùng, thời điểm Ngôn Hoài vừa định nhắn trả lời, Lý Sâm ở bên ngoài gõ cửa, "Tiểu Hoài, Chu Thịnh, nhanh lên, ăn cơm!"

Ngôn Hoài thu hồi di động cùng Chu Thịnh ra cửa, vừa lúc cũng gặp phải Vương Văn Bách cùng Trần Trừng, bọn họ cùng nhau xuống lầu.

Đơn giản chỉ là ăn cơm trưa, hành trình buổi chiều chính là ngâm suối nước nóng, buổi tối Lý Sâm định đi ca hát phòng(*).

(*) Nói nôm na giống kiểu phòng karaoke

Vài người ở trong phòng đang chuẩn bị thay quần áo thành quần bơi, Ngôn Hoài áo trên mới vừa cởi ra một nửa, điện thoại trong ngăn tủ rung lên một chút.

Ngôn Hoài cầm điện thoại lên, là Cố Tiêu gửi tin nhắn.

【 Cố Tiêu: Tìm nơi không ai rồi hãy thay quần áo. 】

Ngôn Hoài ngẩng đầu, phía trước cách đó không xa là Lý Sâm, cởi đến khi chỉ còn qυầи ɭóŧ, bên trái là Chu Thịnh, đang cởϊ qυầи xuống, Vương Văn Bách cùng Trần Trừng động tác rất nhanh, đã thay xong quần bơi.

Lý Sâm nhìn Ngôn Hoài không có động tác, "Làm sao vậy?"

Ngôn Hoài lắc đầu, nơi này trừ bỏ bọn họ ra không còn ai khác.

Chu Thịnh cho rằng cậu ngượng ngùng: "Oa, Ngôn Hoài cậu không phải là thẹn thùng đi, đều là nam sợ cái gì, cái nên có đều có."

Cậu thật sự không phải thẹn thùng, chỉ là ngữ khí Cố Tiêu, giống như đang ở trước mặt cậu.

Chu Thịnh vừa nhấc đầu, lại phát hiện một đại lục mới(*), "Oa! Ngôn Hoài, eo này của cậu cũng quá nhỏ đi!" Nói còn định tiến lên sờ sờ mấy cái, đổi xong quần áo, Lý Sâm đem hắn lôi đi, "Không có gì thì đừng sờ, chúng ta đi thôi."

(*) Ý muốn nói Chu Thịnh tìm ra điểm gì đó mới, khác lạ

Ngôn Hoài chờ vài người bọn họ đi ra ngoài, lúc sau mới thay quần bơi, sau đó khoác khăn tắm to rộng đi ra ngoài tìm bọn họ.

Nơi này phân rất nhiều hồ lớn hồ bé, bên cạnh mỗi cái hồ nước nóng đều ghi rõ công năng linh tinh, độ ấm cao thấp cũng không giống nhau.

Thời điểm Lý Du thấy Ngôn Hoài, cô từ một cái hồ nước nóng khác chạy ra.

Ngôn Hoài mặc một cái quần bơi, hai chân đặc biệt thẳng tắp đều lộ ra, hơn nữa làn da thật sự đẹp, trắng nõn tinh tế, mềm đến nỗi có thể véo ra nước.

Còn may hôm nay cái tên "Biểu ca" kia của Ngôn Hoài không có tới.

Nói thật, cô thực không thích biểu ca kia, cảm thấy hắn quản Ngôn Hoài đặc biệt nghiêm, liền tính là huynh đệ ruột cũng không có quản chặt như vậy.

Lý Du bơi tới bên người Ngôn Hoài, "Ngôn Hoài, lần trước tớ nói cậu suy xét một chút, làm bạn trai tớ đi, tớ thực thích cậu."

Ngôn Hoài vẫn là trước sau như một đè thấp thanh âm: "Thực xin lỗi."

Thanh âm hai người rất nhỏ, những người khác đều không thể nghe.

Lý Du: "Cậu phải cho tớ một cái lý do cự tuyệt đi."

Ngôn Hoài: "Tớ có người thích." Thời điểm cậu nói lời này, cô còn tưởng chính là mặt Cố Tiêu.

Lý Du: "Cái lý do này cũng quá có lệ."

Ngôn Hoài: "Là sự thật."

Lý Du: "......" Lăng người vài giây yên lặng đào tẩu.

Bơi tới bên người Chu Vi cùng Lý Sâm, cũng không biết nói gì đó, Lý Sâm lội tới, "Cậu có người thích lúc nào a, tớ như thế nào không biết?"

Nếu hắn biết Ngôn Hoài có người thích, hắn sẽ không tác hợp Lý Du cùng cậu a.

Đôi mắt Lý Du đều đỏ, một bộ dáng chịu đả kích.

Lý Sâm lại nghĩ, vẫn là cảm thấy không đúng, "Không phải là cùng trường học đi, ai, Vương Văn Bách, các cậu cùng chung một cái ký túc xá, biết người Ngôn Hoài thích là ai không?"

Vương Văn Bách: "Chưa từng nghe qua a."

Trần Trừng cũng đồng dạng tò mò: "Xác thật chưa từng nghe qua, là ai a?"

Giáo thảo rốt cuộc thích dạng người gì vậy?

Chu Thịnh nhớ tới thời điểm lần đầu tiên cùng Ngôn Hoài ăn cơm gặp được học tỷ kia, "A, tôi nhớ ra rồi."

Hắn một kêu, ánh mắt vài người đều dừng ở trên người hắn, Trần Trừng: "Cậu nhớ tới cái gì."

Chu Thịnh nói: "Ngôn Hoài, không phải là học tỷ kia đi?"

Ở trong ấn tượng của hắn, nữ sinh xuất hiện bên người Ngôn Hoài hình như chỉ có học tỷ kia.

Lý Sâm không ngờ được, "Cái gì học tỷ?"

Chu Thịnh: "Là hoa khôi trường, ở nhà ăn muốn ngồi nhờ bàn, sẵn tiện muốn xin WeChat Ngôn Hoài."

Lý Sâm gật gật đầu, "Nói là hoa khôi nhưng thật ra không xứng với Ngôn Hoài nhà chúng ta."

Ngôn Hoài thực bất đắc dĩ: "Nhàm chán, không phải, đừng nhắc học tỷ kia, đối thanh danh học tỷ không tốt."

Vì thế mọi người cũng không thảo luận vấn đề này.

Ngâm mình ở suối nước nóng thời gian dài, có điểm miệng khô lưỡi khô, Ngôn Hoài hỏi bọn họ, "Tôi đi mua nước, các cậu muốn uống cái gì?"

Chu Thịnh: "Nước khoáng là được."

Vương Văn Bách: "Hồng trà."

Trần Trừng: "Tớ cũng uống hồng trà đi."

Bên kia, nơi đó có một cái máy bán nước tự động.

Cậu mới vừa mua xong, Lý Sâm cũng lại đây, Ngôn Hoài: "Cậu như thế nào không bồi Chu Vi?"

Lý Sâm: "Bạn gái quan trọng, nhưng huynh đệ cũng rất quan trọng a."

Ngôn Hoài cho hắn một lon Coca, Lý Sâm uống một ngụm lớn, "Cậu thật sự thích học tỷ kia a?"

Hai người tìm một nơi ngồi xuống.

Ngôn Hoài: "Không có."

Lý Sâm: "Nhưng cậu vừa mới nói có người thích, cậu nói cho tớ, có lẽ tớ còn có thể giúp được cậu đi."

Ngôn Hoài: "Ai nói người tớ thích nhất định là nữ sinh a?"

Lý Sâm nhìn Ngôn Hoài: "Cho nên, người cậu thích chính là nam?"

Ngôn Hoài không trả lời, coi như là thừa nhận.

Ngôn Hoài nhìn ánh mắt hắn không đúng, "Cậu thấy phản cảm sao?"

Lý Sâm liên tục lắc đầu, "Không phải, Ngôn Hoài, tớ vẫn luôn cho rằng cậu thích loại nữ sinh ôn nhu khả ái, tớ...... Ai, Luật hôn nhân đồng tính đều thông qua đã bao nhiêu năm, thích đồng tính là bình thường, bất quá chuyện này, cái kia, tớ chỉ là không nghĩ tới mà thôi."

Lý Sâm nói lộn xộn, cũng không biết trong lòng hắn hoảng loạn cái gì.

Hiện tại chỉ có hai người bọn họ, Ngôn Hoài vừa lúc có thể nói cho Lý Sâm biết chuyện liên hôn, nhưng mà còn chưa kịp nói ra, lại bị một ít nhạc đệm đánh gãy lời Ngôn Hoài nói.