Vạn Cổ Truyện

Chương 3: Hòn Đá Đầu Đổi Đời Của Lão Nông

Từ đằng sau có một chiếc xe ngựa lao đến. Nghe vậy Minh Triết cũng nhẹ nhàng đi sang một bên.

Đường khá nhỏ trên đường vẫn còn mấy vũng nước mưa vì mưa từ sáng tới giờ mới tạnh nên dù tránh được xe nhưng cũng không tránh được nước, xe ngựa tát qua vũng nước gần đó nước bắn tung tóe lên làm bẩn hết y phục.

Minh Triết cười thầm, áo vỗn dĩ đã bẩn nay càng bẩn thêm.

Hắn cũng không vì thế mà bực bội quần áo bẩn thì giặt thôi, chỉ vì xe ngựa vô tình đi qua làm bẩn quần áo xong sinh lòng sân hận nổi khùng nổi dại lên thì đáng gì.

Quần áo bẩn thì giặt thôi, tâm không bẩn mới là quan trọng.

Những biểu hiện đấy của Minh Triết đều thu hết vào mắt của nam tử ngồi trên xe ngựa.

“Tuổi còn trẻ mà đã có tâm cảnh như vậy, chuyến này đi đến đây cũng không uổng phí.”

Phu xe bên ngoài nghe nam tử nói liền hỏi: “Thưa công tử, người ngài nói đến là ai ạ?”

Nhưng bên trong không có tiếng trả lời vọng ra phu xe biết vậy cũng im lặng.

Trên đường đi có vô số loại kỳ hoa dị bảo được trồng ở hai bên đường cây nào cũng đẹp cây nào cũng bắt mắt thảo dược cũng có thậm chí độc dược cũng có trồng có những cây chỉ cần cầm vào là ngay lập tức sinh ra các hiệu ứng xấu cho thân thể.

Ban đầu nhìn những cây này hắn cũng thấy ngạc nhiên tại sao lại cho trồng những cây này nhưng về sau hắn mới nghĩ hẳn đây cũng là lời nhắc của tông môn đối với các đệ tử để học thêm về các loại linh dược bằng chứng là ở đây chẳng có cây nào có thể gây chết người cả nặng nhất cũng chỉ sưng tấy hoặc ngứa ngáy một hai ngày mà thôi.

Thân thể của Minh Triết đang sử dụng từ nhỏ được nuôi trong tiên môn ăn kỳ hoa dị bảo nên thể chất cũng hơn người bình thường mười dặm đi đường cũng không phải là chuyện khó, vả lại hắn cũng không chạy nhanh trước hết phải tập làm quen đối với thân thể này đã đi bộ là điều tốt nhất nhờ thế hắn mới có thời gian để quan sát thiên nhiên.

Nhanh chóng hắn cũng tiến tới tổng bộ của tông môn, căn cứ theo trí nhớ của tiểu tử Tuấn Hào thì nơi hắn sống từ nhỏ là khu vực của nội môn đệ tử nhưng từ khi phụ thân hắn mất nơi đó nhanh chóng được trao cho một người khác còn hắn thì chuyển đến khu vực của ngoại môn đệ tử.

Nhiều người cứ nghĩ điều đó là một điều bất công nhưng thực ra nó lại là một sự đền bù thỏa đáng, thân phận như nào thì ở nơi đó, cha mẹ của Tuấn Hào là nội môn đệ tử nhưng còn Tuấn Hào thì lại không phải thế nên việc không bị đuổi đi mà chỉ chuyển xuống khu vực ngoại môn cũng coi như một sự bồi thường rồi.

Về đến nhà, mở cánh cửa ra Cẩn Y đã quỳ ngay ngắn trước cửa đợi chủ nhân về, nhìn dáng vẻ của nàng hẳn quỳ đã rất lâu rồi.

— QUẢNG CÁO —

Event

Cẩn Y từ nhỏ đã được cha mẹ của Tuấn Hào thu nhận, mặt ngoài thì làm nô nhưng mục đích chính là để làm bạn với Tuấn Hào, tuổi tác của hai người cũng tương đương với nhau.

Khi nhận thức được tình yêu Tuấn Hào đã yêu say đắm Cẩn Y, cô cũng nhận thức điều này nhưng tình yêu của Tuấn Hào vẫn không được đáp lại.

Tóc đen, môi đỏ, má hồng, thông minh xinh xắn nhiều người ngắm mong.

Cẩn Y thông minh xinh đẹp làm say đắm Tuấn Hào.

“Công tử ngài về rồi nô tỳ đã chuẩn bị sẵn nước nóng quần áo bẩn ngài cởi ra để nô tỳ giặt.”

Cẩn Y thông minh xinh đẹp làm Tuấn Hào say đắm nhưng Minh Triết thì không.

Quần áo bẩn được cởi ra rồi xếp ngay ngắn trước mặt Cẩn Y, nàng thấy vậy hai mắt nhắm chặt lại cái đầu nhỏ cúi xuống mặt ngượng đỏ ửng nhưng khi mở mắt ra thì Minh Triết đã bước vào phòng tắm rồi.

Trước mặt nàng bây giờ chỉ là đống quần áo bẩn mà Minh Triết cởi ra mà thôi, nhưng trong đầu nàng lúc này cảm xúc vô cùng lẫn lộn có bối rối có xấu hổ một phần là nàng còn trẻ sớm chiều đều quanh quẩn ở tông môn phần còn lại là nàng chưa bao giờ thấy một Tuấn Hào như này cả.

“Chẳng lẽ là vì sự ra đi của phụ mẫu khiến hắn thay đổi.” Nghĩ đến phụ mẫu nàng lại buồn ôm đống quần áo vào chậu nàng rời đi.

Trong phòng tắm, ngâm mình trong bồn nước nóng mái tóc dài được rửa một cách cẩn thận để tẩy đi hết bụi bẩn đất cát.

Trong trí nhớ của Tuấn Hào suốt mấy ngày tang cha mẹ hắn Cẩn Y đều không xuất hiện, điều này không phải tại nàng mà là vì tập tục ở nơi đây.

Khi chủ nhân chết hoặc qua đời nô bộc dù thân đến mấy cũng không được dự lễ tang mà chỉ sau khi lễ tang kết thúc mới được đi mộ viếng.

Vươn tay lấy túi bao thạch đang nằm ở dưới đất từ đó lấy ra mười viên lịch thạch, hắn cũng không để bao thạch ở ngoài mà mang vòa trong này.

Ngắm nghía viên linh thạch lấp lánh bên trong nó còn có mấy đốm sáng nhỏ làm hắn nhớ lại một câu truyện xưa tên hòn đá đổi đời của lão nông.

— QUẢNG CÁO —

Event

Lão nông đang cày cấy thì đào trúng một tảng đá, cầm lên thì tưởng là kim cương nhưng nhìn kỹ thì chẳng phải kim cương, hơn nữa bên trong còn có tia sáng nhỏ lão nông thấy thế bấm bụng.

“Đá đẹp thế này nếu đem ra cửa tiệm đá quý ít nhất cũng bán được mười đồng vàng.”

Một vị tiên từ trên trời nhìn thấy cảnh này thì bay xuống lão nông nhìn thấy thượng tiên thì quỳ xuống dưới đất bái lạy.

Vị tiên cười nói: “Này lão nông ta thấy ông có tảng đá đẹp nếu ông bán ở tiệm vàng thì cũng chỉ có giá mười đồng vàng thôi, nhưng nếu ngươi bán cho ta, ta sẽ trả ông mười nghìn vàng.”

Lão nông nghe vậy hốt hoảng miệng lắp bắp: “Mười, mười nghìn vàng.”

“Làm sao người không nguyện ý.” Thượng tiên cười nói.

“Không, không lão nông nguyện ý.”

Khuôn mặt lão vui sướиɠ cả người như muốn nhảy cẫng lên, từ trong túi lấy ra viên đá lấp lánh đưa cho vị thượng tiên, vị tiên kia cũng lấy ra một cái túi nhỏ dặn dò.

“Trong này có mười nghìn vàng ngươi chỉ cần mở ra là thấy được vàng.”

Lão nông nghi hoặc túi nhỏ như vậy mà bảo chứa mười nghìn vàng đây là lừa trẻ con sao nhưng khi mở ra thì thấy trong đây toàn là vàng.”

Ngửa đầu lên định cảm ơn thượng tiên thì vị kia đã biến mất rồi. Ngắm nghía cái túi nhỏ lẩm bẩm.

“Rõ ràng chỉ là một cái túi nhỏ mà đựng được nhiều vàng vậy.”

Ngắm nghía cái túi một lúc rồi dắt ra sau quỳ xuống bái tạ thượng tiên.

Có túi vàng lão nông từ tên đó trở nên giàu có nhưng vẫn không quên ân cũ mà xây dựng gần mảnh ruộng một nơi để thờ cúng vị thượng tiên kia.

— QUẢNG CÁO —

Event

Tất cả mọi thứ trên thế gian này đều có một câu truyện của nó và tất cả các câu truyện được tập hợp lại trong một cuốn sách gọi là Huyền Ký truyện.

Tảng đá nhỏ trong truyện là một viên linh thạch còn cái túi đựng vàng của lão nông ấy là một túi bao thạch.

Ngắm nghía viên linh thạch trên tay hắn xếp gọn mười viên dưới mặt sàn. Đối với người chưa tẩy lễ mười viên đá này chỉ như những viên đá quý hơi đẹp một tí thôi nhưng đối với người đã tẩy lễ rồi thì linh thạch vừa là tiền vừa là tài nguyên tu luyện.

Cơ thể con người sinh ra đã có thất đại luân xa chính giống như thiên hà nằm từ đỉnh đầu xuống hạ bộ và bốn mươi chin luân xa phụ nằm rải rác khắp cơ thể.

Các luân xa có tác dụng lọc và tạo ra năng lượng sinh cơ cho cơ thể. Con người muốn sống và hoạt động thì bắt buộc phải có năng lượng sinh khí.

Vậy nên tẩy lễ không phải là quá trình khai mở luân xa vì luân xa vốn đã mở rồi, mà tẩy lễ là quá trình để mở rộng luân xa, tư chất càng cao thì mở rộng càng nhiều.

Linh thạch là năng lượng sinh khí tự nhiên được trời đất sinh ra, muốn sử dụng linh thạch ít nhất phải qua quá trình tẩy lễ, vì sử dụng linh thạch như tự nhiên được rót vào một lượng lớn năng lượng vậy nếu cơ thể không thể chứa được sẽ bạo thể mà chết.

Dù sao cũng là người sống lâu nên biết rộng, Minh Triết hắn có một pháp môn có thể sử dụng linh thạch để mở rộng đan điền và cải tạo thân thể, khác với tẩy lễ tư chất cao bao nhiêu thì mở rộng bấy nhiêu thì pháp môn này giống như một cái cộng dồn vậy nó có thể dùng để mở rộng thêm nhưng cũng có giới hạn của nó.

Một viên, hai viên, ba viên, … , mười viên đã được Minh Triết hấp thụ xong một canh giờ rưỡi đã được trôi qua lấy khăn tắm lau khô người rồi bước đi ra ngoài.

Mười viên linh thạch tăng thêm một phần mười đan điền của hắn thân thể tố chất cũng theo đó mà tăng thêm.