Bắc Minh Tiên Đế Truyền Kỳ

Chương 302: Đã đến thời hạn năm ngày!

Diệp Thần suy nghĩ một lúc, sau đó đồng ý đưa theo bà Tần và Takera Satoh, nói với Thẩm An Kỳ rằng: “Đi đến đó rồi, điều tôi cần nhất chính là thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện, cho nên cô không cần đi theo tôi.”

“Tôi sẽ không gây thêm rắc rối cho anh đâu.” Thẩm An Kỳ đáng thương nói.

“Tôi biết.” Diệp Thần gật đầu nói: “Có đôi khi cô không gây rắc rối, nhưng sẽ có rắc rối tìm đến cô, chẳng phải Lạc Tuyết cũng như vậy sao?"

Với tư sắc của Thẩm An Kỳ bây giờ, có thể sánh bằng cô gái Tinh Nhi kia, một khi đi theo hắn vào Huyền Minh Tông, nói không chừng sẽ có một vài đệ tử Huyền Minh Tông không biết điều nảy sinh ý đồ không đàng hoàng với cô ấy, đến lúc đó cô ấy có thể vướng vào rắc rối không đáng có."

Thẩm An Kỳ im lặng.

Lúc này, Diệp Thần liếc nhìn đám người Hoắc Cảnh rồi nói: “Điều tôi lo lắng bây giờ chính là, một khi tôi vào đó, những người đi theo tôi chắc chắn sẽ gánh chịu đủ kiểu tấn công báo thù, cho nên tôi đang nghĩ, nên tìm một nơi nào đó an toàn để mọi người lánh đi."

“Đại sư Diệp cứ yên tâm, chúng tôi sẽ tự lo liệu cho bản thân, cùng lắm là tìm một ngọn núi rừng sâu nào đó ẩn dật tu luyện, đợi đến khi nào anh cần chúng ta lại xuống núi!”

Diệp Thần gật gật đầu: "Xem ra cũng chỉ có thể như thế."

Đúng vào lúc này, quản gia chạy vào, bẩm: “Cậu Diệp! Bên ngoài có một cô gái tên Tinh Nhi! Cô ấy đưa theo phụ thân của cô ấy cùng lão tổ tông môn đến tìm gặp cậu, có nên cho bọn họ vào không?”

“Tinh Nhi sao đến đây?”

Diệp Thần lập tức nhíu mày, nhưng ngay sau đó liền giãn mày ra, nhàn nhạt nói: “Cho bọn họ vào đây đi.”

Hắn đã đoán được rằng Tinh Nhi không phải đến đây để gây rắc rối, mà rất có khả năng là để giúp hắn.

Ngay sau đó, Tinh Nhi và cha của cô ta Hạ Hầu Mục, cùng với kiếm tôn tiến vào phòng khách.

Thật là một cô gái xinh đẹp!

Đây là ấn tượng đầu tiên của những người có mặt ở đây với Tinh Nhi.

Duy chỉ có Thẩm An Kỳ nhíu mày, bộ dạng như thể nhìn thấy tình địch của mình vậy.

“Anh Diệp, vừa mới tạm biệt ở Giang Hải, không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại nhau rồi.” Tinh Nhi tươi cười nói với Diệp Thần.

Diệp Thần cũng cười nhẹ đáp lại, khẽ gật đầu một cái.

Thấy vậy, chân mày Thẩm An Lỳ nhíu chặt hơn.

Phụ nữ là động vật cảm tính, dựa vào bộ dạng và thái độ của Tinh Nhi, Thẩm An Kỳ có thể nhìn ra được cô ta có tình cảm đặc biệt với Diệp Thần.

Còn về chuyện nói tạm biệt ở Giang Hải, trong này liệu có phải có chuyện gì không?

“À đúng rồi anh Diệp."

Tinh Nhi chỉ vào kiếm tôn và Hạ Hầu Mục giới thiệu: “Đây là lão tổ tông môn chúng tôi gọi là kiếm tôn. Đây là cha của tôi, là tông chủ Huyền Kiếm Tông Hạ Hầu Mục

“Cái gì!”

Mọi người có mặt ở đây đều sửng sốt.

Người đến là đại tông môn, tất cả mọi người đều là lần đầu tiên nhìn thấy tông chủ cùng với lão tổ của một tông môn.

“Kiếm tôn, tông chủ Hạ.” Diệp Trần chắp tay làm thành tư thế chào hỏi.

"Ha ha!"

Lão tổ bước lên một bước, cười sảng khoái: “Trên đường tới đây, lão có nghe Tinh Nhi nói cháu Diệp đây còn trẻ tuổi nhưng cực kỳ lợi hại, bây giờ gặp mặt, còn trẻ hơn so với trong tưởng tượng của lão nhiều, nếu không phải tận mắt Tình

Nhi nhìn thấy cháu điều chế kim đan độn phù, lão cũng đã đích thân thử nghiệm qua cảm giác một độn ba mươi dặm, thật không ngờ Độn Phù cao cấp như vậy,Nguyên Linh Đan cực phẩm như vậy lại xuất phát từ tay của cháu Diệp đây, thật sự khiến kiếm tôn lão được mở mang tầm mắt.

“Kiểm tôn quá lời rồi." Diệp Thần cười nói.

“Đúng rồi cháu Diệp, không biết cháu học được từ ai vậy?” Kiếm tôn hỏi.

Ông ta cho rằng có thể dạy ra được tu sĩ trẻ tuổi tài cao như vậy, nhất định phải là một tu sĩ vô cùng đẳng cấp.

"Sư phụ tôi đến từ Thiên Hoang Tinh, đã sớm rời khỏi trái đất rồi, không cần nhắc tới nữa." Diệp Thần tùy tiện tìm một cái cớ.

Kết quả kiểm tôn và Hạ Hầu Mục kinh ngạc không thôi.

“Chả trách cậu Diệp lại có thể luyện ra được đan dược tốt như vậy, tự tạo ra được độn phù cao cấp như vậy thì ra là được truyền dạy bởi một tu sĩ ngoài địa cầu, cậu Diệp thật là may mắn!”

Cách xưng hô của kiếm tôn với Diệp Thần cũng liền thay đổi, gọi đệ tử của tu sĩ bên ngoài địa cầu là ‘cháu Diệp, cảm thấy có hơi thất lễ.

Nên biết cổ sách của tông môn bọn họ có ghi chép, văn minh tu luyện của trái đất bắt nguồn tử Côn Hư, mà văn minh tu luyện của Côn Hư lại bắt nguồn từ Thiên Hoang.

Vì vậy, trong mắt bọn họ, sự tồn tại của các tu sĩ Thiên Hoang Tinh giống hệt như các vị thần vậy.

Đồng thời, Thiên Hoang cũng là thánh địa tu luyện mà bọn họ hằng khao khát.

“Vậy cậu Diệp có thể liên lạc với sư phụ được không? Nếu có thể, gϊếŧ Huyền Minh Tông như gϊếŧ con chó vậy, đại tu sĩ của Thiên Hoang Tinh cũng giống như thần tiên có thật vậy.” Hạ Hầu Mục nói.

Diệp Thần lắc đầu: “Thiên Hoang Tinh cách đây không biết bao nhiêu triệu cây số, sao có thể liên lạc được chứa."

“Cũng đúng.” Hạ Hầu Mục gật đầu, thử dò hỏi nói: “Vậy cậu Diệp định cứu vợ cậu như thế nào?”

“Đến Huyền Minh Tông, dạy bọn họ cách luyện kim đan độn phù.” Diệp Thần thành thật nói.

“Không được, không được! Cậu Diệp tuyệt đối không thể làm như vậy!” Kiếm tôn vội vàng ngăn cản: “Cậu làm như vậy là nhảy vào miệng hồ, một khi bọn chúng học xong sẽ gϊếŧ cậu diệt khẩu, sau đó hưởng thụ thành quả của cậu.”

Trên thực tế, ông ta muốn để Huyền Kiểm Tông hưởng thụ thành quả này! Từ đó khuếch trương thế lực của Huyền Kiếm Tông.

“Tôi biết." Diệp Thần nói: “Tôi tự có cách khiến bọn chúng không thể gϊếŧ được tôi! Vài năm sau sẽ là lúc tôi gϊếŧ ngược lại bọn chúng.”

“Vài năm sau gϊếŧ ngược lại bọn chúng?” Kiếm tôn cũng bị dọa sợ: "Cho dù là Kim Đan như lão, cũng không dám nói vài năm sau có thể đánh bại được Phù Vương, cậu còn muốn vài năm sau gϊếŧ ngược lại bọn chúng?"

“Vài trăm năm nữa cũng không chắc có thể đánh bại được Phù Vương, càng khỏi nói đến Huyền Minh Tông!”

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt của đám người Tần Chính Thanh và Thẩm An Kỳ lập tức trở nên nghiêm trọng.

“Đúng đó cậu Diệp.”

Lúc này Hạ Hầu Mục liền đứng ra, nói với Diệp Thần: “Thực lực của Phù Vương đứng đầu trong các tu sĩ, thực lực của Huyền Minh Tông hợp lại đứng thứ hai trong các tông môn, không hề đơn giản như trong tưởng tượng của cậu, đừng nói bây giờ cậu còn chưa phải là Kim Đan, cho dù cậu là Kim Đan, lợi hại hơn cả Phù Vương, nhưng tiến vào Huyền Minh Tông chỉ có một con đường chết."

“Bởi vì, Huyền Minh Tông có chín đại trận hội tông, một khi kích hoạt, cho dù là tu sĩ Kim Đan Cảnh cũng khó tránh khỏi cái chết."

“Cho nên, lão mong rằng cậu Diệp có thể cân nhắc kỹ lưỡng, nếu như cậu sợ không giao ra bí kíp luyện kim đan độn phù, Huyền Đỉnh Tông sẽ tìm đến tận cửa, vậy thì cậu không cần phải lo lắng, chỉ cần gia nhập vào Huyền Kiếm Tông, Huyền Kiếm Tông chúng tôi sẽ bảo vệ cậu chu toàn!”

Huyền Kiếm Tông có bảy đại trận hộ tông, cho nên không sợ bị Huyền Minh Tông tấn công diệt môn, huống hồ Huyền Kiếm Tông và Huyền Minh Tông vốn đã là thế lực thù địch.

“Còn nữa, nếu như cậu đồng ý, lão giúp cậu làm mai, gả Hạ Hầu Tinh, con gái của tông chủ cho để bù đắp nỗi đau mất vợ của cậu!” Kiếm Tôn bổ sung thêm.

Kết quả lời vừa nói ra, lập tức kích động đám người Tần Chính Thanh và Thẩm An Kỳ.

“Ông đây là muốn Diệp Thần bỏ rơi vợ con sao?"

“Chúng tôi sẽ không đồng ý đâu!”

“Đại sư Diệp không phải loại người vô tình vô nghĩa như vậy!”

“Hừ!” Kiếm tôn cười lạnh: “Vậy các người có thể trơ mắt nhìn cậu ấy đi tìm chết như vậy sao??

Tất cả mọi người đều không nói nên lời.

Lúc này Diệp Thần cười ha ha một tiếng, nói với kiếm tôn: “Lão cũng là Kim Đan phải không? Tôi với lão thách đấu một trận để xem xem tôi cần mất bao nhiêu thời gian mới có thể đánh bại được Phù Vương.”

Thực tế là hắn muốn xem xem có thể đánh cho kiếm tôn một trận hay không, xem Diệp Bắc Minh hắn là người như thế nào? Có thể bỏ rơi vợ con mình hay sao?

“Thách đấu với lão?"

Kiếm tôn gần như cười ra nước mắt, nói: "Nếu cậu đã ngông cuồng như vậy, vậy lão sẽ thỏa mãn yêu cầu này của cậu, để cậu biết rằng một khi cậu vào Huyền Minh Tông thì vĩnh viễn không thể ra ngoài được nữa!”

“Được, mời ra bên ngoài.” Diệp Thần làm ra động tác mời.

Sau đó, mọi người nhanh chóng đi ra bên ngoài phòng khách.

“Kiếm tôn, người phải cẩn thận một chút, không được làm anh Diệp bị thương đấy nhé?" Tinh Nhi có hơi lo lắng nói, cô ta cảm thấy Diệp Thần chắc chắn không phải là đối thủ của kiếm tôn.

“Không, lão phải đánh cậu ta một trận, nếu không cậu ta không biết thế nào là trời cao đất dày.

Nói xong, kiểm tôn bật mình nhảy lên một phát cao đến vài trăm mét.

“Cậu Diệp! Ra tay đi! Lão chấp cậu một tay” Kiếm tôn chấp một tay ra sau lưng, một cánh tay còn lại làm ra động tác mời, nhẹ nhàng cười nói.

“Vậy tôi sẽ thử xem, một cú đấm dùng hết toàn lực của tôi sẽ kém các người bao xa."

Vừa dứt lời, Diệp Thần siết chặt bàn tay thành nằm đấm, giống hệt như một con ngựa hoang thoát cương lao ra, sau đó mạnh mẽ dùng lực tung ra một cú đấm.

Không có bất kỳ quyền ảnh nào.

“Chỉ có một năm đấm như vậy, còn dám thách đấu với lão?” Kiểm tôn cười nhạo một tiếng, đợi đến khi Diệp Thần tới gần, ông ta siết nắm tay tiến lên nghênh chiến.

“Pặc!"

Hai nắm đấm va vào nhau, giống như một vụ nổ vậy, một luồng năng lượng đáng sợ bùng nổ, tỏa ra bán kính hơn một cây số.

“Không hay!"

Lúc này kiếm tôn mới biết, ông ta đã đã đánh giá thấp Diệp Thần. Từ nắm tay truyền đến cơn đau dữ dội khiến sắc mặt ông ta biến đổi rõ rệt, thậm chí cơ thể ông ta còn bất giác lùi lại mấy chục mét.

Thoạt nhìn, bởi vì không dùng đủ lực, lúc này cú đấm của Diệp Trần khiến nằm tay của ông ta bị thương, sau đó liền thấy quả đấm nên thẳng vào bung.

“May mà thân thể của Kim Đan rắn chắc, nếu không bàn tay này liền bị phế."

Trong lòng kiểm tôn không ngừng cảm thán, sau đó nhìn sang Diệp Thần, không phục nói: "Vừa rồi lão chưa chuẩn bị tốt, không biết cậu lợi hại như vậy, đấu thêm lần nữa đi, lần này lão xuất chiêu trước."

Dứt lời, kiểm tôn dùng toàn lực tung một cú đẩm về phía Diệp Thần.

"Pặc!"

Lần va chạm này còn mạnh hơn cả lần trước, màng nhĩ của những người xung quanh cũng chấn động, thậm chí mặt kính của một số tòa nhà cao tầng gần đó cũng vỡ vụn.

Diệp Trần cũng vì cú va chạm này mà lui lại vài mét, kiếm tôn cũng không khá hơn là bao.

“Giỏi lắm cậu nhóc, không ngờ lại có thực lực ngang ngửa với lão, Tinh Nhi nói cậu chỉ cần một chiêu đã đánh bại được Lý Lâm Thuật, lúc đầu lão còn không tin, bây giờ lão cuối cùng cũng tin rồi!” Thần sắc kiếm tôn đầy kinh ngạc nói.

Nên biết vì để vớt vác thể diện, một cú đấm này ông ta đã sử dụng hết toàn bộ sức lực, thế nhưng chỉ có thể đẩy lùi Diệp Thần được vài mét, không hơn không kém.

“Nếu tôi nói tôi chỉ tu luyện trong vòng nửa năm đã có được tu vi này, vậy lão cảm thấy trong vòng năm năm, tôi có thể một lướt tóm gọn hết toàn bộ Huyền Minh Tông không?” Diệp Thần hỏi.

"Cái gì!"

Kiếm Tôn sắc mặt đen lại, kinh hãi nói: "Cậu mới tu luyện nửa năm mà đã tu luyện đến mức này?"

“Đúng vậy.” Diệp Thần khẳng định đáp.

Ực Ực!

Kiếm Tôn nan kham nuốt nước bọt, khẳng định nói: “Nếu cậu nói không ngoa! Theo tốc độ tu luyện hiện tại của cậu thì không cần đến năm năm, ba một năm có thể đánh bại phù vương, ba năm liền có thể phá giải trận pháp Huyền Minh Tông, hủy diệt Huyền Minh Toonng.”

Nói xong, ông ta cũng không nhịn được àm run lên! Ông cảm thấy đệ tử của tu sĩ bên ngoài địa cầu quả thực quá kinh người.

“Vậy ông còn muốn khuyên tôi nữa không?” Diệp Thần nheo mắt hỏi

Kiếm tôn cười nói: “KHông khuyên nữa! Tôi cũng muốn nhìn thấy ngày Huyền Minh Tông bị diệt.”

Lúc này Diệp Thần và kiểm tôn đã quay trở lại mặt đất, Hạ Hầu Mục lập tức bước ngắn bước dài đi tới trước người trước mặt kiếm tôn, thần sắc có phần kinh ngạc nói: “Lão tổ, cậu Diệp có thể đấu ngang ngửa với lão sao?”

Lúc nãy ông ta ở dưới mặt đất, đã có thể nhìn thấy rõ ràng.

Nhưng ông ta vẫn không dám tin rằng, một chàng thanh niên trẻ tuổi như vậy lại có thể đấu ngang tài ngang sức với cao thủ kiếm tôn số một của Huyền Kiếm Tông.

Nếu thật sự như vậy, thì cũng quá khủng khϊếp

rôi!

“Phải, hòa rồi. Trương Huyền Đạo lão đã đánh giá thấp anh hùng trong hiện hạ rồi, thân thủ của cậu Diệp, thật sự khiến lão cảm thấy xấu hổ. Kiểm tôn bất ngờ nói.

Hạ Hầu Mục: "

Ông ta đã không biết dùng từ gì để diễn tả sự đáng sợ của Diệp Thần! Thậm chí cả Tình Nhi cũng không thể tin vào måt mình.

Cô ta biết Diệp Thần rất lợi hại, nhưng tuyệt đối không thể ngờ rằng, thực lực của Diệp Thần lại đáng sợ tới mức có thể phân cao thấp với kiếm tôn.

“Nam nhi đại trượng phu thì nên như vậy!”