Vừa nghe đại lão đi vào, bao gồm cả hai người đang dương cung bạt kiểm là Băng Ngôn và Phương Phi cao ngạo, tất cả mọi người trong phút chốc đều sở, ngay cả thở cũng không dám thở.
Đặc biệt là Băng Ngôn và Phương Phi, nhanh chóng cất vũ khí trong tay, đột nhiên im lặng.
Những người tổ chức đại hội đan phù là Huyền Đỉnh
Tông và Huyền Minh Tông, họ đều là những môn phái mạnh nhất trong Tứ Đại Tông Môn. Cho nên không cần nhìn cũng biết những cái gọi đại lão là đang nói về Huyền Đỉnh Tông và Huyền Minh Tông, các trưởng lão đang tọa trấn trong đại hội này ra trận.
Chẳng mấy chốc, giữa tiếng vỗ tay như sấm, bốn vị trưởng lão tiên phong đạo cốt, hai người mặc Đường trang vừa đi vừa nói chuyện rồi bước lên bục. thực sự giống như phim tiên hiệp trên tivi.
“Trông họ già thế nhưng đi đứng thanh thoát hơn những người trẻ. Tôi không thể tưởng tượng được họ còn khỏe như thế nào. “
“Cái gọi là "tiên phong đạo cốt là dùng để chỉ những người như vậy đúng không?” người thần kỳ như vậy thì chỉ có ở Hoa Hạ mới có.
Cho dù đó là người Hoa Hạ hay người nước ngoài, họ điều đang thảo luận sôi nổi. “Tôi thực sự ghen tị với những cường giả này, có sự phô trương như vậy, những vãn bối như chúng ta chỉ có thể ngước nhìn.
Tôi hy vọng rằng sau vài trăm năm sau, tôi sẽ có thể vượt ra khỏi những cường giả Tiêu Chí Hào ghen tị, trong đôi mắt chứa đầy khao khát và tham vọng.
“Tiêu đạo hữu, loại giấc mơ này không phải chúng ta có thể làm được, không cần nói đến con đường đỉnh cao mà các cường giả này đi qua. Chỉ cần nhìn đến những đề tử đi bên người họ thôi thì chúng ta sẽ không bao giờ có tư cách đó. Chu Khôn cười khổ nói
Nghe vậy, vẻ mặt của Tiêu Chí Hào chuyển từ khát và tham vọng trực tiếp sang mất mát và hối tiếc. Sau đó anh ta cười khổ nói: “Môn phái của chúng ta chỉ là hạng hai, cả đời cũng không thể lọt vào tứ đại môn”
"Môn phải không tốt, chúng ta với tư cách đệ tử làm sao có thể vươn đến một tầm cao mới? Tôi sợ rằng chúng ta còn không có tư cách nói cười với những người cường giả”
Một số đệ tử Huyền Linh Môn và Huyền Phái than thở hết lần này đến lần khác.
“Một đám rác rưởi, bản thân không có năng lực lại chỉ biết than trời trách đất, vậy mà còn giả bộ ra vẻ trước mặt tôi, đúng là làm trò hề cho thiên hạ." Diệp Thần không nhịn được nhổ nước bọt.
Hắn biết, tếp theo là thời điểm tốt nhất để cho hắn phản kích.
Bởi vì hắn tính toán rằng những người này sẽ không dám làm gì, chỉ cần chọc vào điểm đau của bọn họ, khiến bọn họ tức giận bất lực, hắn cũng không phải động tay động chân.
Đúng như dự đoán
Ngay khi hắn thốt ra những lời này, một số đệ tử của Huyền Linh Môn và Huyền Nguyên Phải trong nháy mắt tối sầm lại, tất cả đều liếc nhìn Diệp Thần.
"Con mẹ nói nói ai là chất thải hả?” Chu Khôn tức giận nhưng không dám lớn tiếng, chỉ có thể tức giận nói từng chữ
"Còn không thừa nhận sao, nếu không phải vậy mày kích động làm gì?” Diệp Thần không thèm nhìn anh ta.
"Mày.." Chu Khôn chặt tay, nhưng không dám chưởng ra, cảm giác tức giận không thể trút xuống khiến anh ta cảm thấy khó chịu.
"Mày còn không chịu thừa nhận mày là rác rưởi, muốn chứng minh mày không phải rác rưởi có thể đấm chết tao"
Diệp Thần trừng mắt nhìn anh ta.
Chu Khôn suýt nữa phun ra máu! Đồ chó này, hắn ta đã tính ra là anh ta không dám ra tay.
“Cho mày đánh mà mày cũng không dám đánh, thật sự là phế vật từ đầu đến chân, cút đi.” Diệp Thần dáng vẻ chọc giận người khác nói.
Vốn Chu Khôn đã không nói nên lời, sắc mặt đen như than, trong lòng giống như bị ngàn con ngựa chạy qua, đau đến tột cùng.
Anh ta đường đường là đệ tử của ẩn thế tông môn vậy mà lại bị thổ dân gọi là đồ rác rưởi, phế vật! Nhưng mà hiện giờ anh ta lại không thể chứng minh mình không phải rác rưởi, cảm giác có thể so sánh với một con chó hoang.
Ngay cả những đệ tử khác đều sắp nổ tung.
Nhìn Tinh Hàm che miệng cảm thấy thích thú, nhưng cô ấy cảm thấy Diệp Thần quá đáng yêu vậy mà còn biết chọn thời gian để đả kích người ta.
“Thổ dân, mày con mẹ nó đừng chỉ lo khua mỗi múa mép, mày có bản lĩnh thì đợi đại hội đan phủ kết thúc thì chúng ta đánh một trận!" Chu Khôn nói
"Một mình mày còn không đủ tư cách để đấu với tao" Diệp Thần lạnh nhạt nói
"Đúng là khoác lác mà!" Băng Ngôn đột nhiên ném cho Diệp Thần một cái kỳ quái.
Hắn không sợ khoác lác nhiều như vậy, khi đại hội đan phù kết thúc sẽ bị người ta giẫm trên mặt đất sao? Ngay cả Tinh Hàm cũng không khỏi lo lắng rằng Diệp Thần sẽ bị trả thù sau khi kết thúc đại hội đan phù.
“Thêm tôi vào đã đủ tư cách chưa?" Tiêu Chí Hào đứng lên, anh ta hận không thể gϊếŧ Diệp Thần rồi, nên không thèm sợ mất mặt.
“Thêm một con giun con để như mày vẫn không có đủ tư cách." Diệp Thần lắc đầu.
“Thêm tôi thì sao?" Lâm Phong đứng lên.
“Vẫn chưa đủ." Diệp Thần vẫn lắc đầu.
Mọi người chỉ cảm thấy như gặp quỷ.
Sao lại có những người thổ dân vô liêm sỉ như vậy trên thế giới này? Hắn thực sự đã mở rộng tầm mắt của họ!
"Còn bảy người chúng tôi thì sao?” Phương Phi không khỏi nói.
Diệp Thần nhàn nhạt thở dài khi nghe được lời này: “Tuy rằng vẫn chưa đủ tư cách! Nhưng nếu các người muốn chết thì tôi sẽ hạ thấp thân phận, tác thành nguyện vọng của các người."
Phương Phi và những người khác: "..."
Tinh Hàm và Băng Ngôn: "..."
Tất cả đều bị Diệp Thần khoác lác đến phục rồi.
Một thổ dân phải đối mặt với lời thách đấu của bảy đệ tử môn vậy mà còn dám nói là hạ thấp thân phận để tác thành cho người ta?
Trước mặt đệ tử của tông môn, một tên thổ dân như hần có đủ tư cách sao?
"Chết tiệt, vậy cứ quyết định như vậy, sau khi đại hội đan phù kết thúc! Mày không dám nhận lời thách đấu của tao thì bọn tao cũng sẽ bắt mày phải nhận lời thách đấu!” Chu khôn hung tợn nói.
"Đến lúc đó các người đừng không dám khiêu chiến tôi là được." Diệp Thần nói.
Hằn con mẹ đừng có nói khoác không biết ngượng như vậy nữa được không?
Anh ta đường đường là đệ tử của Huyền Nguyên Phái, không dám thách thức một tên thổ dân hôi hám như sao?
Cuối cùng Băng Ngôn cũng không nhịn được, trừng mắt nhìn Diệp Thần nói: “Anh nhất định phải tìm đường chết như vậy sao, đừng mơ tới tôi và chị Tinh Hàm sẽ cứu anh!"
Ban đầu khi đối phó với Lâm Phong và Tiêu Hào, mặc dù cô ta và chị Tinh Hàm thắng, nhưng họ cũng phải cố hết sức.
Đối mặt với bảy người, tỷ lệ chiến thắng của họ là tuyệt đối bằng không là bảy con ruồi thôi thối thôi, tôi chỉ cần dùng một bàn tay là có thể tát chết bọn họ, cần các người cứu làm gì!” Diệp Thần cười nhạt nói.
Băng Ngôn: "..."
Cô ta không muốn nói chuyện với Diệp Thần nữa bởi vì nói chuyện với anh còn mệt hơn nói chuyện với đứa trẻ không biết gì.
"Anh Diệp! Băng Ngôn và tôi thực không có khả năng giúp anh!" Tinh Hàm vẻ mặt mang theo áy náy còn trong lòng đang nghĩ có nên mời tông môn đến giúp Diệp Thần không?
"Tôi nhận lòng tốt của cô! Đến lúc đó cô chỉ cần ngồi xem tôi đánh bọn họ là đưuọc" Diệp Thần mỉn cười nhìn cô nói
Nụ cười này khiến Tinh Hàm đỏ mặt ngay lập tức còn những người xung quanh nghe thấy thì...
Đúng lúc này Băng Ngôn hướng đám người Chu Khôn lên tiếng: "Các người cũng đã nghe thấy rồi đó! Cho nên sau khi đại hội đan phù kết thúc các người có muốn đánh nhau hay gϊếŧ người cũng không liên quan gì đến chúng tôi."
"Có thể!" Tiêu Chí Hào nói thế nhưng trong lòng lại nghĩ: [Không động đến hai người mới là lạ! Tôi còn đang chờ để nếm thử mùi vị của em gái Tinh Hàm đấy!]
"Quyết định vậy đi!" Băng Ngôn hướng ánh mắt kiên định đến Tinh Hàm!
Đang lúc Tinh Hàm xoắn suýt có nên giúp đỡ hay không thì đại hội đan phù bắt đầu!
**********
Giờ phút này, bốn vị trưởng lão và hai vị mặc trang phục Đường trang đều đã ngồi xuống sáu chiếc ghế sự trên lễ đài
"Thằng nhóc, chúng ta hãy chờ xem!”
Chu Khôn và những người khác hung tợn ném một câu thách thức cho Diệp Thần, sau đó mỗi người trở về vị trí của sư phụ mình mà ngồi. "Một đám ruồi nhặng cuối cùng cũng rời đi, có thể thanh tịnh một chút rồi." Diệp Thần cười.
Băng Ngôn đột nhiên trợn to hai mắt cho hắn một ánh mắt khinh thường: “Tôi cũng phục cái miệng của anh rồi, đúng là lớn lối mà, cái gì cũng dám nói, cũng không sợ nghẹn”
“Anh Diệp, những điều anh vừa nói với bọn họ, mặc dù rất khoác lác nhưng thực sự rất tốt! Nghe xong tôi vừa cảm thấy lo lắng vừa cảm thấy cực kỳ hả giận.”
Tinh Hàm che miệng cười. “Chị còn có tâm trạng mà cười, em thật sự muốn tránh xa cái tên không giữ mồm giữ miệng Băng Ngôn làm vẻ ghét bỏ nói.
Tinh Hàm cong môi, bất quá đến lúc đó lấy tiếng tăm của cha ra để giúp anh Diệp là được.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên trong bộ vest và giày da cầm micro bước lên sân khấu lễ đài.
“Tô An?”
Ánh mắt Mã Thiên Kiêu rơi vào người đàn ông trung niên, sắc mặt đột nhiên thay đổi, không khỏi nhìn về phía Diệp Thần, cười tà nói: "Ngài Diệp! Chúng ta lại đυ.ng phải kẻ địch"
"Cái gì?”
Băng Ngôn gần như nhảy dựng lên và nhìn Mã Thiên Kiều như nhìn thấy quỷ: “Người đứng ra tổ chức mà cũng có thù oán với các người à?"
Mã Thiên Kiều cười đau khổ: “Con trai tôi và con trai của Tô Nguyễn An đều chết dưới tay của ngài Diệp vì đã xúc phạm đến ngài Diệp”
“Trời ạ!”
Tinh Hàm và Băng Ngôn che miệng kinh ngạc nhìn Diệp Thần đầy vẻ khó tin.
Vậy mà anh ta lại gϊếŧ con trai của người tổ chức?
“Vậy ông thì sao, tại sao còn đi theo anh Diệp?” Tinh Hàm không nhịn được hỏi.
Mã Thiên Kiêu cười khổ: “Lúc đầu tôi cũng ghét ngài Diệp, nhưng nếu đứng trên lập trường khác, nếu tôi là ngài Diệp thì dựa vào cái gì con trai tôi làm, tôi cũng sẽ gϊếŧ chết nó.
“Sở dĩ lúc đầu đi theo ngài Diệp chỉ là thuần túy là vì sùng bái, về sau hoàn toàn bị sức mạnh của ngài ấy chinh phục, thu được lợi ích, bất giác trở thành tín đồ của ngài ấy.”
"Còn người tổ chức kia, thái độ của ông ta đối với việc anh Diệp gϊếŧ con trai mình như thế nào?” Tinh Hàm tiếp tục hỏi.
Mã Thiên Kiêu nói: “Người này lòng dạ thâm sâu, ông ta cũng không thể hiện sự tức giận của mình với ngài Diệp”
“Tôi không biết chính xác rằng ông ta đang nghĩ gì? Có lẽ là do ông ta đã ghi thù rồi." Tinh Hàm đoán.
Băng Ngôn vội vàng kéo Tinh Hàm: "Chúng ta hãy tránh xa ra, tên này đã phạm quá nhiều tội! Nếu đi quá gần hắn, rất dễ sẽ dẫn lửa thiêu thân.”
Tinh Hàm cong môi: "Đến rồi thì ở lại thôi! Huống chi anh Diệp cũng không sợ vậy thì chúng ta cũng không cần quan tâm!”
Trên thực tế, cô ấy đã nảy sinh sự tò mò rất lớn về Diệp Thần, cô ấy không hiểu tại sao anh lại bình tĩnh như vậy khi gặp phải mọi chuyện, tâm lý anh tốt đến mức cô ấy không thể tưởng tượng
Vì vậy, cô ấy đặc biệt muốn lột bỏ lớp sương mù này và nhìn thấy bộ mặt thật của Diệp Thần! Băng Ngôn không còn cách nào khác ngoài việc thở dài lần nữa.
“Yên lặng một chút đi! Yên lặng một chút đi.” Lúc này, Tô Nguyễn An lên tiếng.
Nhất thời toàn trường lặng đi.
Đầu tiên, có một bài diễn văn trịnh trọng, sau đó giới thiệu sáu người đàn ông lớn trên chiếc ghế thái sư cho những người có mặt.
Sau lời giới thiệu của ông ta, mọi người biết rằng ba người bên trái theo thứ tự là người của Huyền Đỉnh Tông, tam trưởng lão Lý Lâm Thuật, ngũ trưởng lão Trương Chánh Hành, người mặc Đường trang chính là người phụ trách xây dựng Huyền Đỉnh Tông, Giang Hải, nhà họ Dương, chưởng đà Dương Tông Đà.
Ba người bên phải là theo tứ tự là người của Huyền Minh Tông, tam trưởng lão Tôn Bắc Tông, tứ trưởng lão Chu Huyền Đồng, người mặc đường trang là người phụ trách xây dựng Huyền Minh Tông, chưởng đà Tô Bắc Minh của nhà họ Tô.
Đội hình vô cùng mạnh làm người ta líu lưỡi.
Đặc biệt là các trưởng lão và đệ tử của các môn phái khác có mặt đều phải nể phục bốn vị trưởng lão có cân lượng nặng này.
Cùng là trưởng lão giống nhau nhưng địa vị của họ lại cách xa bốn vị trưởng lão này, hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
"Bây giờ tất cả mọi người hãy cho một tràng pháo tay nồng nhiệt nhất chào đón người đại biểu của đại hội đan phù, Lý Làm Thuật nói một vài lời với mọi người.”
"Bốp bốp. "
Tiếng vỗ tay như sấm.
Giữa những tràng vỗ tay nồng nhiệt, Lý Lâm Thuật từ từ đứng dậy, làm động tác im lặng, cầm lấy micro và bắt đầu nói.
"Đại hội phù đan, đúng như tên gọi, là hội nghị của đan dược đan và phù văn! Huyền Đỉnh Tông của tôi nổi tiếng với đan dược, lão tổ chúng tôi được các môn phái coi là Đan Vương mà Huyền Minh Tông nổi tiếng với phù văn! Lão tổ của họ cũng được các giáo phái lớn coi là Phù Vương”.
“Đại hội đan phù được tổ chức ba năm một lần, đây là lần thứ 250! Trước đây, nó được tổ chức trong một hang động bí mật, đây là lần đầu tiên nó được tổ chức trước công chúng”
“Tôi biết rằng nhiều người nghi ngờ về tác dụng của đan dược và phù của chúng tôi! Nhưng điều đó không quan trọng, chúng tôi sẽ chứng minh điều đó qua thực tế sau một thời gian, để mọi người biết tác dụng tuyệt vời của đan dược và phù mà chúng tôi bán.”
“Tiếp theo là thời gian khiêu chiến, vẫn giống như trước đây, mỗi môn phái lớn đều có đan dược và phù tốt hơn, có thể dùng để khiêu chiến đan dược và phù của người tổ chức chúng ta.
Nếu đan dược và phù của người đó thắng, các người sẽ có đủ điều kiện để bán đan dược và phù của mình tại đại hội đan phù! Mọi người cũng có thể bán chúng cho các nhà tổ chức của chúng tôi và các nhà tổ chức của chúng tôi sẽ sử dụng uy tín để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho mọi người."
“Được rồi, tôi chỉ nói những thứ này thôi! Nếu có người muốn thách đấu với người tổ chức của chúng tôi, bây giờ bạn có thể lên sân khấu và lấy đan dược và phù của mình ra để thách đấu với người tổ chức.”
Nói đến đây, Lý Lâm Thuật trả lại micro cho Tô Nguyên An, trở lại vị trí ban đầu và ngồi xuống.
Đồng thời, hai bên khán đài hành lễ, khu độc quyền của tu sĩ và khu độc quyền của phàm nhân đều đã bày sẵn dược liệu và bùa chủ.
Đột nhiên, các trưởng lão và đệ tử của các môn phái lớn bắt đầu thảo luận: “ Còn cần suy nghĩ sao? Làm gì có người thách đấu dược đan và phù văn của ai có thể mạnh hơn Đan Vương và Phù Vương chứ?"
"Kể từ khi Đan Vương và Phù Vương lên ngôi vương cách đây hai trăm năm, không ai dám thách thức họ bằng đan dược và phù! Ngay cả khi ai đó dám thách đấu thì cũng không có ai dành chiến thắng, hoàn toàn lãng phí thời gian”
Nhưng khi Diệp Thần nghe đến quy định này, lập tức vui mừng! Anh đã tự hỏi liệu việc bán đan dược và phù có khiến ban tổ chức không hài lòng hay không? Sau đó lại gây ra xung đột và làm tăng khó khăn trong giao dịch để lấy cỏ Thất Tinh Liên Châu.
Bây giờ có vẻ như những lo lắng ban đầu của hắn là hoàn toàn không cần thiết! Đây là niềm vui hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh.
"CMN! Nghe nói hai trăm năm qua không có ai thách đấu vậy mà còn muốn cho chúng ta phải cho người ta thời gian thách đấu! Việc này không phải đang trì hoãn việc mua độn phù và Nguyên Linh Đan của chúng ta hay sao?” Băng Ngôn không vui nói.
Tình Hàm mỉm cười: "Em đúng là không hiểu điều này, Đan Vương và Phù Vương cũng phải tiến bộ! Tất nhiên, họ hy vọng ai đó sẽ thách thức họ luyện đan và chế tạo phù, nếu họ tìm thấy đan dược và phù tốt hơn thì họ có thể thực hiện nghiên cứu để bứt phá thành tựu của họ, nó có giúp ích rất lớn cho họ đó.“
"Nhưng mà vấn đề là không ai giỏi về đan dược và phù hơn họ” Băng Ngôn chán nản nói.
"Ai nói không có." Diệp Thần đột nhiên nói.
"Ở đâu?” Băng Ngôn và Tinh Hàm đồng thanh.
Diệp Thần nở nụ cười: "Xa cuối chân trời, liền ở trước mặt."
“Anh?” Vẻ mặt của Băng Ngôn như gặp quỷ.
Tinh Hàm im lặng, mặc dù cô ấy hy vọng có thể giao dịch với Diệp Thần, nhưng khả năng này là quá nhỏ.
Nói trắng ra, cô ấy chỉ không thể tin được rằng Diệp Thần có độn phù và Nguyên Linh Đan tốt hơn! Chỉ vì hắn là Thổ dân, đây là hiện thực không thể thay đối.
"Có ai ở đó muốn thách đấu không? Nhanh lên để tất cả chúng ta mở rộng tầm mắt!" Tô Nguyễn An hét lên.
Những gì đáp lại anh ta là một giọng nói giống như Chín tầng trời: “Tôi sẽ thách đấu với đan vương và đan phù của các người!”
Hiện trường yên tĩnh… Mọi người nhất thời đều hướng ánh mắt đến nơi phát ra âm thanh! Sau đó, cái họ nhìn thấy là Diệp Thần đang bình tĩnh từ từ đứng dậy…
Một giây sau!
"Cmn!"
Chu Khôn cùng đám người Tiêu Viêm tất cả đều kinh ngạc đến ngây người!
Cái này thổ dân, lại muốn khiêu chiến Đan Vương cùng Phù Vương?
Hắn có phải là bị chúng ta dọa điên rồi?