Bắc Minh Tiên Đế Truyền Kỳ

Chương 52:

Cô có thể chắc chắn một điều rằng Kim Thiên Hào và Đỗ Đức Trọng đến đây vì nể mặt Diệp Thần.

Nếu không thì chắc chắn ông trùm này sẽ không có lí do gì để đến đây chúc thọ ông nội cô đâu, và Kim Thiên Hào cũng sẽ không cho ông nội có nhiều thể diện đến như vậy.

Nhưng Khổng Tấn Tài nghe thấy vậy thì nở nụ cười rồi nói với Tần Lạc Tuyết: "Tần Lạc Tuyết này, cô hiểu nhầm gì đó rồi đúng không? Thân phận của ông trùm nhà họ Đỗ cao quý như vậy, sao ông ấy có thể đến đây chỉ vì muốn cho tên nghèo nát hôi thối này một chút thể diện được cơ chứ?"

Tần Lạc Tuyết đang định cãi lại thì Diệp Thần ngăn cản cô, hắn nói: "Thứ bé nhỏ này, tôi khuyên anh một câu chân thành rằng tốt nhất anh nên gọi tôi là anh Diệp Thần.

Không lừa anh làm gì, tôi và ông Đức Trọng là chỗ bạn bè, nếu ông ấy nghe thấy anh gọi tôi là tên nghèo nát hôi thối thì chắc là lúc đó tình cảnh của anh sẽ khó xử lắm đấy."

"Ha ha!" Khổng Tấn Tài không nhịn được mà cười ầm lên: "Cái tên nghèo nát rách rưới như mày còn không đủ tư cách để xách giày cho ông Đức Trọng đâu, vậy mà mày còn đòi làm bạn với ông ấy á? Con mẹ nó mày tưởng tao là trẻ lên ba nên muốn dọa thế nào cũng được à?”

"Nói thật với mày một câu, tạo và cậu chủ nhà họ Đỗ là chỗ bạn bè nhưng tao chưa từng nghe anh ấy nói rằng ông Đức Trọng có một người bạn trẻ tuổi như mày.

Nếu tạo tổ cáo với anh Hào Hoa về những lời mà mày vừa nói thì chắc chắn anh ấy sẽ làm cho mày chảy một tí máu đấy."

Diệp Thần cười nhạo rồi nói: "À được thôi, anh đi nói với anh ta ngay đi, tôi cũng muốn xem xem là ai làm cho ai đổ máu đây."

"Phét lác! Mày cứ tiếp tục phét lác trước mặt cô Lạc Tuyết đi, cứ chờ xem tạo sẽ làm cho mày nhục mặt như thế nào." Khổng Tấn Tài cười lạnh lùng rồi nói, sau đó anh ta xoay người nhìn lướt quanh một vòng sảnh tiệc thì đúng lúc nhìn thấy Đỗ Hào Hoa cũng đang nhìn quanh một vòng.

Anh ta giơ tay, ra sức vẫy vẫy Đỗ Hào Hoa.

Đỗ Hào Hoa đi đến trước mặt Khổng Tấn Tài rất nhanh.

Lúc ánh mắt của anh ta dừng lại trên người Tần Lạc Tuyết thì anh ta hơi sững người một chút.

Đẹp quá đi mất

"Anh Hào Hoa" Khổng Tấn Tài và một người tên là Lưu Vân Đức khom người chào Đỗ Hào Hoa ngay lập tức.

Đỗ Hào Hoa khoát tay một cái rồi hỏi: "Vừa nãy cậu vẫy tay với tôi là muốn nói chuyện gì thế?"

"Chuyện là như này anh ạ." Ngón tay của Khổng Tấn Tài chỉ về hướng Diệp Thần rồi tiếp tục nói: "Cái tên nghèo nát rách rưới, bẩn thỉu này nói nó và ông Đức Trọng là bạn bè, còn dám gọi ông ấy bằng vẻ bất kính nên em mới gọi anh qua đây để anh kiểm chứng xem có đúng là nó đang nói láo hay không"

Xì!

Đỗ Hào Hoa nghe anh ta nói vậy thì hít vào một hơi ngay lập tức rồi vội vàng tiến lên phía trước rồi hỏi: "Anh là Diệp Thần à?"

"Là tôi." Diệp Thần trả lời bằng giọng thản nhiên.

"Gì cơ? Anh Hào Hoa biết tên nghèo nát, rách rưới này hả?" Vẻ kinh ngạc tràn đầy trên khuôn mặt của Khổng Tấn Tài.

Nhưng không ngờ anh ta vừa nói xong thì một cái tát rất mạnh giáng xuống mặt anh ta.

Bop!

Khổng Tấn Tài ngã xuống đất ngay lập tức, anh ta ôm mặt rồi nhìn Đỗ Hào Hoa bằng vẻ khó tin, trong đầu thì hiện lên thật nhiều nghi vấn "Mẹ nó mày ăn tim hùm gan gấu rồi đúng không, lại dám gọi chú Thiên của tao là tên nghèo nát hôi thối, ông đây không dám nhận là có quen biết mày đâu."

Máu nóng vừa bốc lên đầu, Đỗ Hào Hoa không kiêng nể gì mà đạp túi bụi vào người Khổng Tấn Tài.

Trong nháy mắt, ánh mắt của tất cả mọi người đang ở trong sảnh tiệc đều dồn về phía này.

Chú Diệp?

Lưu Vân Đức cực kỳ bối rối.

Cậu Hào Hoa lại đi gọi cái tên nghèo nát, rách rưới này là chú ấy à? Chẳng nhẽ tên này thật sự là bạn của ông Đức Trọng sao?

Vừa nghĩ đến đây, hai chân của Lưu Vân Đức mềm nhũn ra rồi lập tức quỳ xuống dập đầu với Diệp Thần.

"Anh Diệp Thần, xin lỗi, tôi xin lỗi! Là do tôi không biết anh là bạn của ông Đức Trọng nên ngôn từ nói ra có phần quá khích, mong anh bao dung, rộng lượng mà bỏ qua cho tôi."

Lòng dũng cảm của anh ta như bị dọa cho vỡ ra.

Ông Đức Trọng là người rất coi trọng tình nghĩa, nếu ông ta biết mình giễu cợt, coi thường bạn bè của ông ta, nếu không bị thiêu sống thì chắc cũng cụt tay.

Chuyện này làm cho tất cả những người có mặt ở đây đều bối rối.

Diệp Thần đúng là bạn của ông trùm nhà họ Đỗ hả?

"Rộng lượng tha thứ cái con mẹ mày ấy hả! Đến lượt đồ chó nhà mày lên tiếng à?" Đỗ Hào Hoa xoay người rồi đạp thật mạnh lên người Lưu Vân Đức rồi vừa đạp vừa mắng: "Mày biết là những lời nói vừa nãy của mày quá khích rồi đúng không? Bây giờ mày mới gọi ba tiếng "Anh Diệp Thần" thì cũng đã muộn rồi.

Hôm nay tao phải dạy dỗ lại hai con chó chúng mày một trận nên thân mới được.

Mắng xong, anh ta bắt đầu đạp túi bụi lên người Lưu Vân Đức.

Những người có mặt ở đó chỉ khoanh tay đứng nhìn, không ai có đủ dũng cảm để đi qua ngăn cản anh ta.

Đây là con trai của ông trùm nhà họ Đỗ, anh ta lại còn bày ra bộ dạng hung dữ độc ác như thế thì làm gì có ai dám đi qua ngăn cản đây hả?

"Chuyện này...!Chuyện này... ! Chuyện này..."

Bây giờ Tần Chính Thanh mới lấy lại tinh thần, ông nhìn về phía Đỗ Đức Trọng bằng ánh mắt bối rối.

Đỗ Đức Trọng giơ tay lên ra hiệu, ý bảo Tần Chính Thanh không cần phải nói gì cả.

Tần Chính Thanh không thể làm gì khác hơn là phải ngậm miệng vào.

"Hai đứa mày quỳ xuống dập đầu xin lỗi chú Diệp của tao mau lên." Đá đến mệt nên Đỗ Hào Hoa hét lên.

Khổng Tấn Tài và Lưu Vân Đức không để ý đến khỏe miệng đang rớm máu của mình mà vội vàng quỳ xuống, dập đầu với Diệp Thần.

"Lúc các người gọi tôi là tên nghèo nát rách rưới, có phải các người cảm thấy rất thoải mái không? Thế bây giờ các người đã thấy thoải mái, vui vẻ chưa?" Diệp Thần cười hỏi.

"Không vui chút nào." Hai người họ lắc đầu.

"Tôi đã nói rồi, tôi còn có con át chủ bài nhưng các người không tin, bây giờ các người đã thấy đau chưa?"

"Đau." Hai người họ bắt đầu khóc rồi thầm nghĩ, nếu chúng tôi biết con át chủ bài của anh là ông trùm Đỗ Đức Trọng thì làm sao mà chúng tôi dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh chứ?

"Anh còn muốn giành vợ với tôi nữa không?" Diệp Thần nhìn về phía Khổng Tấn Tài.

"Không dám, tôi không dám nữa đầu, cô Lạc Tuyết là của anh rồi! Tôi xin rút lui" Khổng Tấn Tài vội vàng lắc đầu rồi nói.

"Vậy thì còn chờ gì nữa mà không mau cút sang một bên đi."

"Vâng ạ, vâng ạ!" Khổng Tấn Tài và Lưu Vân Đức đứng sang một bên bằng vẻ chật vật, nhếch nhác, bộ dạng oai vệ lúc đầu đã không còn nữa.

Bây giờ, cuối cùng thì Tần Lạc Tuyết cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, dường như hi vọng ở bên Diệp Thần của cô ngày càng có thể trở thành hiện thực rồi.

Khiến cho ông nội cô yên lặng không dám nói một lời, điều này đủ để chứng minh quyền lực của ông trùm kia rồi.

"Hừ." Đúng lúc này, Chu Hữu Phước nói: "Cho dù đẳng sau mày có ông trùm chống lưng thì ở trong mắt tao, mày vẫn chỉ là một thằng nghèo nàn rách rưới mà thôi, hoàn toàn không xứng làm đối thủ của tao! Chỉ cần tao vẫn ở đây thì mày đừng mong lấy được cô Lạc Tuyết."

Anh ta đến từ Thành Đô, có gia cảnh cực kỳ hiển hách nên anh ta không thèm sợ ông trùm gì gì đó.

"Con mẹ nó, mày đang tự tìm đường chết đúng không? Có giỏi thì nói lại câu nữa xem?" Đỗ Hào Hoa nổi giận đùng đùng, chỉ vào mũi Chu Hữu Phước rồi chửi ầm lên.

"Đừng chỉ tay vào mặt thẳng Chu Hữu Phước này, nhà họ Chu ở Thành Đô của bọn tao không phải là người mà mày có thể kɧıêυ ҡɧí©ɧ đầu." Ngón tay của Chu Hữu

Phước cũng chỉ thẳng về phía Đỗ Hào Hoa, suýt chút nữa là chọc thẳng vào giữa chân mày của anh ta.

Hả? Đỗ Hào Hoa sợ đến ngày người rồi vội vàng lùi về phía sau hai bước, vì anh ta biết, người nhà họ Chu ở Thành Đô là thế lực mà mình không thể kɧıêυ ҡɧí©ɧ được.

"Nhà họ Chu ở Thành Đô đúng là rất có quyền lực, địa vị cũng rất lớn." Lúc này Đỗ Đức Trọng mới đi tới, trên mặt ông ta treo một nụ cười như có như không rồi nói với Chu Hữu Phước: "Xét về quyền lực thì có thể Đỗ Đức Trọng tôi không sánh được với nhà họ Chu các cậu, nhưng xét về tiền thì tôi có thể dùng tiền đè chết tất cả đám người nhà họ Chu các cậu đấy.

Vậy cậu có tư cách gì mà nói Diệp Thần chỉ là một tên nghèo nát, rách rưới đây hả?" "Đúng là cậu ấy xuất thân từ một gia đình bình thường nhưng cậu ấy là bạn của tôi.

Cậu ấy không có tiền nhưng tôi có.

Cậu ấy tham gia cuộc thi kén rể, tôi tặng cậu ấy lễ vật đính hôn"

Nói đến đây, Đỗ Đức Trọng quay ra phía bên ngoài rồi hô to: "Đem đồ vào đây."

Ngay khi Đỗ Đức Trọng nói những lời này, cả hội trường đều im lặng, mọi người nhìn Diệp Thần không tin được, trong hiện lên vẻ kinh ngạc, nghi ngờ, khó hiểu, sửng sốt và nhiều biểu cảm phức từ một khu dân sự, mấy ngày trước cái tên Diệp Thần chưa từng nghe tới, có thể nói là tồn tại giống như con kiến, đi trên đường không ai nhìn đến, thế nhưng chỉ vài ngày sau, xuất thần trở thành anh trai của vua ngầm nổi tiếng?

Hàn là anh trai vua ngầm, đã lên trời rồi sao?

Nhất thời, ánh mắt của nhiều quý tộc giàu có có mặt nhìn Diệp Thần thay đổi.

Trước khi Đỗ Đức Trọng tới, bọn họ nhìn Diệp Thần như con kiến, đột nhiên phải ngẩng đầu nhìn Diệp Thần, hắn là anh em của vua ngầm Nam Hải, cũng không hơn bọn họ bao nhiêu.

Là một con chó, có thể ôm đùi của vua ngầm Nam Hải.

Ở vùng châu thổ sông Dương Tử này, là con chó khỏe nhất, chưa kể là người sống, vua ngầm Nam Hải cũng coi hắn như anh

Lúc này, Tần Lạc Tuyết vừa vui mừng vừa cảm động.

Cô ấy không ngờ rằng Diệp Thần thực sự mời vua Nam Hải, bầu không khí với vua Nam Hải sẽ khác.

Ít nhất thì không còn ai dám chế nhạo Diệp Thần nữa, đúng không? Ít ra ông nội cũng phải xem xét lại việc chọn con rể của Tần gia đúng không? ít nhất thì tôi cũng có hy vọng được ở bên Diệp Thần.

[Xem ra tôi vẫn chưa đủ hiểu anh ấy, còn trách anh ấy hết lần này đến lần khác.

Từ hôm nay, dù có chuyện gì với anh ấy, tôi cũng sẽ không dễ dàng sai lầm mà trách anh ấy trước khi có kết luận] Cô nói trong lòng.

Cô năm lấy cánh tay của Diệp như thể cô ấy sẽ cảm thấy tốt hơn khi làm như vậy.

Chẳng mấy chốc, dưới hàng trăm cặp mắt ngạc nhiên, hàng chục chiếc hộp có vẻ nặng trĩu.

Tiền vào sảnh tiệc bởi một nhóm các ông lớn.

"Có nhiều hợp như vậy, chúng ở trong cái gì?" "Trông nặng quá, không phải vàng bạc sao?" “Tất cả đều là quả đính hôn với nhà Tần?" Nhiều người xì xào, bàn tán.

Nhìn mấy chục hộp to buộc bằng vải đó, hạnh phúc nhân đôi, và hoa đỏ.

Tần Chính Thanh trong lòng vô cùng phức tạp.

"Xem ra vua ngâm Nam Hải là ở đây thật, chuyện này có chút phiền phức."

Trong lòng ông rất vướng bận, quà đính hôn của vua ngầm Nam Hải đều đổ xuống, nếu Diệp Thần và Lạc Tuyết không ở bên nhau, có lẽ ông sẽ xúc phạm đến vua ngầm Nam Hải.