Ban đầu, ban giám khảo vẫn đang quyết định xem có nên cho điểm đầy đủ hay không, bị Khổng Tấn Tài thúc giục gấp rút như thế, thư ký trưởng dẫn đầu giơ bảng.
10 điểm!
Trưởng phòng Lâm Thanh Kiên giơ bảng.
10 điểm!
Hội trưởng phòng thương mại Giang Châu giơ bảng.
10 điểm!
Cuối cùng ngay cả Tần Chính Thanh cũng giơ bảng.
10 điểm!
Lại là một điểm tuyệt đối.
Nhìn thấy bảy quả trứng vịt phía trước được thêm một cây lạp xưởng hun khói vào, Khổng Tấn Tài sững sở tại chỗ, miệng há ra to đến mức có thể ngậm một quả táo.
Chu Hữu Phước và những người tham gia khác cũng choáng váng.
Tần Lạc Tuyết càng thêm kinh ngạc, lấy tay che miệng, đôi mắt đẹp hiện lên vẻ khó tin.
Lại là một điểm tuyệt đối?
Chẳng lẽ...! Ông nội thương mình nên muốn để Diệp Thần trở thành chồng mình, không tiện nói thẳng với mình nên đã thảo luận trước với ban giám khảo?
Một ý tưởng tuyệt vời nảy ra trong lòng cô.
Chỉ là cô cũng không biết Tần Chính Thanh và ban giám khảo đều cho điểm công khai công bằng, Diệp Thần xứng đáng với số điểm này, cũng không có gian lận hay dối trá gì cả.
Dù sao quyết định cuối cùng nằm trong tay Tần Chính Thanh, Diệp Thần tăng điểm nói chung là chuyện tốt, ít nhất có thể đào thải thêm một cậu chủ nhà giàu.
Lúc đó Tần Chính Thanh chọn một trong ba người điểm cao nhất, ngoại trừ Diệp Thần thì Tần Chính Thanh sẽ xúc phạm thêm một người, nếu Diệp Thần không được tăng điểm thì Tần Chính Thanh sẽ xúc phạm hai người.
"Gian lận! Các người đang gian lận! Anh ta là một tên nghèo kiết xác thối tha, không tiền không thể thì dựa vào đâu mà cho anh ta điểm tuyệt đối? Các người đang cố ý gian lận với chúng tôi đúng không?" Khổng Tấn Tài không phục kêu lên.
"Đúng vậy! Nhất định là gian lận! Chúng tôi không phục!" Ba người tham gia kia cũng hét lên.
"Không phục đúng không? Vậy tôi sẽ để các người tâm phục khẩu phục!" Diệp Thần nói: "Tôi là một tên nghèo kiết xác! Không sai! Nhưng chỉ trong ba ngày cũng có thể thành lập được một cửa hàng thuốc có giá trị hơn ba mươi tỷ đồng, tự khởi nghiệp mỗi ngày thu nhập được một tỷ đồng, xin hỏi bốn vị các người có năng lực này hay không?"
"Có thể các người sẽ nói, chỉ có một tỷ mà thôi, chỉ là tiền tiêu vặt của các người trong một ngày, được, nếu như vậy thì tôi tính cho các người xem."
"Một cửa hàng một ngày kiếm được một tỷ, tôi mở một trăm đại lý, một ngày được một trăm tỷ, một năm có thể kiếm hơn ba mươi ngàn tỷ, tất cả số tiền này đều là vàng ròng bạc trắng bệnh nhân phải chi trả khi đến khám bệnh mua thuốc, vì vậy nên hơn ba mươi ngàn tỷ mỗi năm cũng đều là tiền thật, chứ không phải là những con số ảo trong báo cáo tài chính của tập đoàn các người."
"Tôi biết các người sẽ còn nói chỉ là một tên nghèo kiết xác thì lấy tiền ở đâu để mở nhiều đại lý như vậy, nhưng may mà các người chưa nói, nếu không chắc chắn tôi sẽ vả cho mỗi người một cái."
"Mở một cửa hàng bán thuốc sẽ tốn hơn ba mươi tỷ, một trăm cửa hàng thuốc sẽ tổn hơn ba trăm tỷ, mà một trăm cửa hàng thuốc này có thể kiếm được hơn ba ngàn tỷ mỗi năm, nói cách khác chỉ trong một tháng sẽ lấy lại được hết tiền đầu tư, tôi hỏi tất cả những người ở đây, các người bỏ vốn hơn ba mươi tỷ, tôi sẽ cho các người ba mươi phần trăm vốn, các người có dám làm hay không?"
"Làm!"
"Làm!"
"Làm!"
Nhiều người giàu có địa phương ở Giang Châu đều đã đứng lên, trong đó có hội trưởng phòng thương mại Giang Châu, hội trưởng hiệp hội doanh nhân Giang Châu và tổng giám đốc Tần Lạc Tuyết của tập đoàn Tâm Đức đều giơ tay lên.
Bọn họ đều đã từng nghe nói về y thuật của Diệp Thần, cũng biết rằng từ lúc xây dựng đến giờ Tế Nhân Đường luôn luôn kinh doanh kín hai mươi tư giờ trên một ngày, bệnh nhân không bao giờ hết.
Trình độ của Tế Nhân Đường cao như thế, nếu giá thuốc không được Diệp Thần hạ xuống thấp vì lương tâm nhân đạo thì việc kiếm ba đến bốn tỷ mỗi ngày cũng không thành vấn đề.
Bọn họ đều là những người làm ăn kinh doanh, lúc nào cũng có một bàn tính trong đầu, họ biết rằng đầu tư vào chuỗi cửa hàng Tế Nhân Đường là một công việc kinh doanh có lãi, và họ có thể lấy lại tiền đầu tư sau một năm, sau đó hàng năm sẽ an vị đợi để được chia hoa hồng đến cuối đời.
Bất kỳ doanh nghiệp nào cũng có thể phá sản, nhưng loại nghề y bác sĩ xem bệnh này sẽ không thể phá sản.
Trên đời này không bao giờ thiếu người bệnh, đời sống ngày càng nâng cao thì càng nhiều người buồn bực, phiền lòng, đau đầu đi khám bệnh vặt nên tiền khám bệnh sẽ không bao giờ hết.
"Ngay cả khi có người sẵn sàng đầu tư cho anh thì có thể nói được gì chứ? Có thể tẩy trắng những chuyện mờ ám bên trong sao?" Khổng Tấn Tài vẫn không phục nói tiếp.
"Nói anh ngu ngốc là còn coi trọng anh, anh đúng là một tên đần độn." Diệp Thần khinh bỉ nói: "Ban giám khảo thấy tôi có tiềm năng kiếm mấy trăm ngàn tỷ một năm, có thể kiếm được như vậy còn gọi là không có tiền sao? Có số tiền này còn không có thể lực sao?
Nhìn lại các người đi?Không cho tôi điểm tuyệt đối thì chẳng lẽ lại cho những kẻ ngu ngốc như các người sao? Còn dám nói có chuyện mờ ám, vô liêm sỉ vừa phải thôi chứ?"
"..." Bốn người cứng họng, không nói được một lời phản bác.
Con mẹ nó hẳn đúng là một tên khốn nạn!
Phóng đại một số điều phi thực tế ở đó, nếu có khả năng thì lấy vàng thật ra, phát huy thực lực ra, khoe khoang với ai không biết?
Mặc dù bụng bọn họ ngập tràn bực tức nhưng có nhiều người sẵn sàng cấp vốn cho hắn để mở chuỗi cửa hàng như vậy, họ có thể nói gì nữa?
Chỉ có thể ngậm miệng im lặng.
Tiếp theo là vòng thứ ba.
Vì vòng thứ ba chấm điểm dựa vào ngoại hình nên đương nhiên Diệp Thần lại ghi được số điểm cao nhất.
Sau ba vòng thi, ba người vào chung kết là Diệp Thần, Chu Hữu Phước và Khổng Tấn Tài.
"Tiếp theo, xin mời ông Tần Chính Thanh dắt tay cháu gái mình, cô Tần Lạc Tuyết đến chọn một trong ba người thi đấu điểm cao mà ông hài lòng nhất, rồi trao tay cô Tần Lạc Tuyết cho người may mắn nhất để kết thúc việc tuyển con rể vào tối nay và chào đón đám cưới trọng đại sắp tới."
Ngay sau đó, Tần Chính Thanh năm lấy tay Tần Lạc Tuyết, chậm rãi đi về phía ba người thi đấu cao điểm nhất.
Tất cả mọi người đều mở to mắt và chờ đợi kết quả.
"Cậu chủ Hữu Phước, cho dù ngài Chính Thanh chọn anh hay tôi thì tôi hy vọng rằng thông qua đợt tuyển con rể này, hai chúng ta có thể trở thành bạn tốt của nhau, và chúng ta sẽ dành nhiều thời gian cho nhau hơn trong tương lai" Khổng Tấn Tài nhẹ nhàng nói.
"Được, cho dù chọn anh hay chọn tôi thì tôi cũng không có ý kiến, dù sao tôi biết ngài Chính Thanh sẽ không bao giờ chọn tên nghèo kiết xác này đâu." Chu Hữu Phước nói, không quên liếc nhìn Diệp Thần một cái "Đừng vui mừng quá sớm, đợi đòn sát thủ của tôi xuất hiện thì cả hai người sẽ phải tỉnh mộng"
"Cắt, đừng tự an ủi như thế, anh còn có đòn sát thủ gì chứ?"
"Anh sẽ sớm biết thôi." Diệp Thần nói xong câu này thì im lặng, không nói thêm gì nữa.
Chẳng bao lâu sau Tần Chính Thanh và Tần Lạc Tuyết đã đến trước mặt ba người bọn họ.
Chỉ thấy ánh mắt của Tần Chính Thanh đảo qua lại trên người Chu Hữu Phước và Khổng Tấn Tài mà không hề nhìn Diệp Thần từ đầu đến cuối.
Thấy thế sắc mặt của Tần Lạc Tuyết lập tức trở nên tái nhợt, lòng như tro nguội.
Cô biết cho dù Diệp Thần có làm việc chăm chỉ thì ông nội cũng sẽ không chọn hắn, quả nhiên thật sự là như vậy.
Ba phút sau.
"Sau khi cân nhắc kỹ càng, tôi quyết định chọn "
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói đột ngột vang lên: "Ông chủ! Có một vị khách quý đến."
Sau khi Tần Chính Thanh suy nghĩ kĩ lưỡng, ông quyết định chọn Chu Hữu Phước làm con rể nhà họ Tần.
Có hai lí do.
Thứ nhất, năng lực của Chu Hữu Phước khá ổn, vả lại thường thì những người mập mạp thì tính cách sẽ khá được, điều này giúp Tần Lạc Tuyết có thể kiểm soát anh ta và ngăn anh ta bành trưởng quyền lực trong Tập đoàn nhà họ Tần.
Thứ hai, thế lực đứng sau nhà họ Chu cũng giống như những người đến kén rể ngày hôm nay, vừa có tiền lại vừa có quyền.
Nhà họ Tần không thiếu tiền, thứ mà họ thiếu chính là một thế lực lớn mạnh có thể chống lưng cho mình và trùng hợp thay, nhà họ Chu lại có loại thế lực này.
Nhưng điều làm ông không ngờ tới chính là lúc mà ông định đọc tên Chu Hữu Phước thì quản gia Lâm Trưng Hạ lại chạy vào, thông báo là có khách quý đến.
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều kêu lên bằng giọng bất mãn.
Có khách quý đến nhưng ông không thể chờ kết quả được công bố xong rồi mới nói hả? Sao lại chọn cái thời điểm mấu chốt như thế này để chạy vào báo cáo vậy? Ông có biết là chuyện này cực kỳ ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của chúng tôi không?
"Mẹ nó." Chu Hữu Phước và Khổng Tấn Tài không nhịn được mà buông lời thô tục.
Vì vào thời điểm này cả hai người đều đang rất căng thẳng, họ đang chờ đợi đáp án được công bố thì đột nhiên bị cắt ngang.
Loại tâm trạng buồn bực này không còn lời nào có thể diễn tả nổi.
Nhưng vẻ mặt của Tần Chính Thanh lại trở nên nghiêm túc.
Ông biết lúc nào Lâm Trưng Hạ cũng rất cẩn thận nên sẽ không có chuyện Lâm Trưng Hạ hấp tấp mà chạy vào thông báo có khách quý ầm lên như thế được.
Nếu Lâm Trưng Hạ đã vội vàng như vậy thì chắc hẳn là vị khách quý kia vô cùng quan trọng.
Vì vậy ông hỏi bằng giọng nghiêm nghị: "Là ai tới?"
"Kim Thiên Hào dẫn ông trùm Đỗ Đức Trọng và cậu Đỗ Hào Hoa đến."
"Gì cơ?"
Tất cả mọi người đều khϊếp sợ.
Tiếng tăm của ông trùm Đỗ Đức Trọng cực kỳ vang dội, ngay cả năm cao thủ ở Thành Đô cũng đều đã nghe qua tên tuổi của ông ta, không những thế họ còn biết rõ thực lực và gia cảnh của ông ta, vậy nên người Giang Châu sao có thể không biết ông ta là ai được.
Đặc biệt là Khổng Tấn Tài và một người tham gia dự thi khác khi nghe tin cha con ông trùm nhà họ Đỗ đang đến đây thì đột nhiên trái tim họ đập mạnh vài nhịp, họ vội vàng chỉn chu lại cổ áo, căng thẳng như những viên quan nhỏ khi nghe tin những vị quan lớn đang chuẩn bị tới kiểm tra vậy.
"Nhanh lên! Mau mời họ vào đây." Tần Chính Thanh vội vàng kêu lên.
"Không cần đầu ông Thanh! Không mời thì chúng tôi cũng đến rồi đây!" Một giây sau, Đỗ Đức Trọng nắm tay con trai bước vào sảnh tiệc cùng Kim Thiên Hào.
"Ngài Đức Trọng, sao hôm nay rồng lại đến nhà tôm thế này? Đúng là vinh hạnh cho nhà chúng tôi quá." Tần Chính Thanh bước từng bước lên phía trước rồi nở nụ cười chào hỏi họ.
Quyền lực của Đỗ Đức Trọng ở phía bắc cực kỳ to lớn, rất nhiều khách hàng lớn của tập đoàn nhà họ Tần đều đến từ phía bắc.
Mặc dù Tần Chính Thanh và Đỗ Đức Trọng không có liên quan gì với nhau cả nhưng nếu Đỗ Đức Trọng đã đến đây thì Tần Chính Thanh cũng phải tiếp đãi một cách cung kính.
Nhỡ không may làm Đỗ Đức Trọng không vui thì tất cả khách hàng của tập đoàn nhà họ Tần đến từ phía bắc đều sẽ hủy hợp đồng, tổn thất này cực kỳ đáng SỢ.
"Nghe nói tối nay là sinh nhật ông nên tôi dẫn theo Hào Hoa qua đây một chuyến, có một món quà nhỏ để bày tỏ lòng tôn kính của tôi." Đỗ Đức Trọng cười không lộ rằng rồi nói.
Vừa nói xong, con trai ông là Đỗ Hào Hoa đứng dậy ngay lập tức.
Anh ta giơ hai tay dâng lên một hộp quà cực kỳ tinh xảo, đẹp đẽ.
"Ngài Đức Trọng, ngài cũng khách sáo quá rồi! Kẻ hèn mọn họ Tần này không chịu nổi đâu nha." Tần Chính Thanh bày ra dáng vẻ sợ hãi khi được người khác quan tâm, không dám nhận hộp quà của Đỗ Đức Trọng
Trong lòng ông tràn ngập sự sợ hãi, giống như con gà được con chồn đến nhà chúc Tết vậy, làm sao mà yên tâm được đây?
"Ông Thành, đừng khách sáo với anh cả của tôi như vậy làm gì cả! Mau nhận lấy đi." Kim Thiên Hào cười rồi nói.
Tần Chính Thanh: "..."
Từ khi nào là Kim Thiên Hào lại khách sáo đến mức gọi mình là "ông Thanh" vậy?
Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đầu óc ông trở nên mơ hồ nhưng lại không dám hỏi, chỉ có thể nhận hộp quà trước rồi im lặng theo dõi mọi chuyện.
Đúng lúc đó, dường như Tần Liên Tầm nhớ đến điều gì nên cô kéo cánh tay Diệp Thần rồi nói bằng giọng kích động: "Diệp Thần, có phải ông trùm này nể mặt anh nên mới đến đây không?"
"Em nói sao cơ?" Diệp Thần toét miệng cười một cái rồi dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên chóp mũi của Tần Lạc Tuyết.
"Hừ! Anh không nói thì thôi." Tần Lạc Tuyết chu miệng lên, bày ra bộ dạng như đang tức giận nhưng trong lòng cô vẫn vô cùng phấn khích.