Bắc Minh Tiên Đế Truyền Kỳ

Chương 47: Bắt đầu hội kén rể nhà họ Tần

Vì thế tốt nhất anh đừng nên mơ tưởng gì về chị tôi nữa."

"Tuy nhiên nhà họ Tần chúng tôi không chỉ có một mình chị Lạc Tuyết là mỹ nhân thôi đâu, anh thấy tôi như thế nào? Nếu như anh rút khỏi trận tranh đấu này, có thể tôi sẽ suy nghĩ việc qua lại với anh đấy, với lại tôi cũng không quan trọng lắm ở nhà họ Tần này, nên ông nội cũng sẽ không bao giờ ngăn cấm chuyện qua lại giữa hai chúng ta đâu."

Tần Lạc Hi nói xong thì cúi gằm mặt xuống, mặt cô bé giờ đã đỏ bừng như trái cà chua.

Một cô bé chỉ vừa mới mười tám mười chín tuổi, đặc biệt trong thời điểm mà cô bé không có một sự đề phòng nào trước người mang vẻ đẹp sát gái như Diệp Thần thì sẽ rất dễ dàng bị rơi vào lưới tình.

Cái trò này của cô bé đã bị Tần Lạc Tuyết trông thấy, cô không ngừng chau mày rồi nhăn nhỏ.

Cái con bé đáng chết này đang làm trò gì thế? Muốn phỗng tay trên của cô sao? Hừm.

"Dì nhỏ ngoan nào, để anh rể gắp cho một miếng ốc vòi voi nha, ngon lắm đấy." Diệp Thần đưa tay gắp một miếng ốc vòi voi đông lạnh bỏ vào trong chén của Tần Lạc Hi và nói.

"Cảm ơn, để tôi gắp cho anh một con bào ngư nhé, cũng ngon tuyệt vời luôn." Tần Lạc Hi cười vui vẻ rồi gắp vào chén của Diệp Thần một con bào ngư Úc hấp tỏi.

"Năm ứng cử viên của trận đấu vô cùng ngạc nhiên.

Trời ạ, có gì mờ ám không đây?

Lúc này Tần Lạc Vân đảo mắt nhìn qua rồi nói với giọng không mấy cảm tình: "Ân Hy, qua bên này, cái con bé này không biết anh ta có được làm anh rể của mình không mà gắp bào ngư cho như đúng rồi vậy, để chị nhìn thấy chị không đánh chết em mới lạ đó."

"Hứ." Tần Lạc Hi hất mũi rồi nói: "Ông nội còn lâu mới cho anh ấy làm anh rể của em, em gắp bào ngư cho anh ấy ăn thì sao chứ, ảnh hưởng gì đến chuyện của anh à?"

"Em đang làm cản trở đến chuyện lớn của anh đấy, mau né ra một bên cho anh, không là anh sẽ đánh em một trận đó." Tần Lạc Vân giơ tay lên làm động tác định đánh Tần Lạc Hi, cái con bé đáng chết này, cậu ta đòi tiền anh rể là lẽ thường tình, lỡ như hắn trở thành em rể của cậu ta thì cậu ta lấy đâu ra mặt mũi mà đòi tiền hắn nữa chứ.

Tần Lạc Hi hết chu mỗi phồng má rồi lại hất mũi, tỏ vẻ như sắp khóc đến nơi, trông vô cùng đáng thương.

Diệp Thần cạn lời không biết phải nói gì.

Nhà họ Tần sao lại xuất hiện loài hoa hiếm như vậy được nhỉ?

Đúng lúc đó bỗng nhiên có một giọng nói cất lên: "Quý vị xin hãy yên lặng, tôi xin tuyên bố, cuộc tranh tài kén rể trong đêm nay của nhà họ Tần chính thức bắt đầu ngay bây giờ.

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm rền.

Ngay sau đó, Dương Thiên Định- hội trưởng hiệp hội thương mại của Giang Châu đi đến bàn của Diệp Thần đang ngồi, ông ta cầm một mảnh giấy dán có dán số "1" rồi dán lên người của tên mập nặng một trăm bốn mươi kí lô đó.

Sau đó ông ta giới thiệu: "Ứng cử viên mang số một là Chu Hữu Phước, đến từ nhà họ Chu- một trong mười gia đình giàu có nhất của Thành Đô, là con trai thứ hai của ông Chu Phúc Tường- người năm đầu của nhà họ Chu đời thứ ba, nhà họ Chu hiện tại có khối tài sản là hơn ba trăm ngàn tỉ, xếp thứ năm trong số mười gia đình giàu có nhất ở Thành Đô.

Có thể nói cậu chủ nhà họ Chu chính là một ứng cử viên nặng ký nhất trong cuộc tranh tài kén rể lần này."

Tiếng vỗ tay lại vang lên như sấm.

Tần Lạc Tuyết cảm thấy cuộc sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.

Lỡ như ông nội chọn anh ta thì cả đời này mình sẽ mãi sống trong mây đen và sương mù dày đặc mất.

Lúc này Dương Thiên Định lại chỉ qua một cậu thanh niên mặt gãy rồi giới thiệu tiếp: "Ứng cử viên số hai- Khổng Tấn Tài, đến từ Đề Ngạn, ba cậu ta là người đứng đầu tài chính của Đề Ngạn, trong tay nắm số cổ phiếu vượt mức ba trăm bốn mươi tám nghìn tỉ, có thể nói đây là một ứng cử viên nằm trong tay nhiều tiền của nhất tại trấn đầu kén rể lần này."

"Ứng cử viên số ba là Hoàng Văn Bân, là con trai của nhà họ Hoàng- xếp thứ sáu trong số mười gia đình giàu có nhất tại Thành Đô, khối tài sản của họ tộc cậu ta là hơn hai trăm năm mươi ngàn tỉ, có thể nói gia đình cậu ta cũng có khá nhiều tiền của."

"Ứng cử viên số bốn là Lưu Vân Đức là con trai thứ ba của gia đình đứng đầu về bất động sản tại Đề Ngạn, khối tài sản của gia đình cậu ta là gần hai trăm năm mươi ngàn tỉ, đặc biệt bề ngoài trông vô cùng phong lưu phóng khoáng, khôi ngô tuấn tú.

"Ứng cử viên số năm là Đồng Đường Vân, đến từ nhà họ Đồng- xếp hạng thứ chín trong số mười gia đình giàu có nhất ở Thành Đô, tài sản trong gia tộc gần hai trăm mười ngàn tỉ."

"Ứng cử viên số sáu là Diệp Thần, không cần phải giới thiệu nữa, chắc mọi người ở đây đã biết rõ về gia cảnh của cậu ta rồi đúng không?"

"Ha ha ha."

Mọi người ai nấy cũng đều phá lên cười.

"Tiếp theo là vòng đấu đầu tiên trong trận đấu kén rể ngày hôm nay- đó là vòng đấu về quà cáp.

Hôm nay vừa đúng vào ngày đại thọ sáu mươi tám tuổi của ông Trần Chí Thành, mỗi vị tham gia ứng tuyển sẽ đưa ra một món quà để tặng cho ông ấy.

Các vị giám khảo sẽ căn cứ vào ý nghĩa của từng món quà để mà chấm điểm."

Ngay sau đó, một chiếc bàn dài được khiêng đến, sáu vị ứng cử viên đều đặt món quà mà mình đã chuẩn bị lên trên chiếc bàn dài đó.

Lúc mọi người nhìn thấy tất cả những món quà được gói vô cùng bắt mắt và tinh tế của năm vị ứng cử viên con trai nhà giàu có kia, còn món quà của Diệp Thần thì không được gói gì cả thì bỗng chốc cười phá lên như được mùa.

“Tên này đến đây mua vui sao? Anh ta ôm theo cái hộp đựng đồ ăn là muốn làm gì chứ, chẳng lẽ là không mua nổi đổ cổ nên ôm đồ ăn tới chữa ngượng?”

“Nghĩ cũng đừng nghĩ, nhất định là sẽ bị loại thôi, đến một món đồ cổ quý giá cũng mua không nổi thì làm gì có tư cách được ở rể nhà họ Tần chứ?”

“Ha! Để cái loại tuyển thủ nghèo kiết hủ lậu này dự thi đúng là giống như một cục cứt chuột làm hư nồi cháo, ảnh hưởng nghiêm trọng đến không khí thi đấu đó."

Có rất nhiều người phấn khích sầm sì cười nhạo và chỉ trích Diệp Thần.

Tần Lạc Tuyết nghe thấy những lời chói tai này tức đến mức có suy nghĩ đâm đầu chết đi cho rồi.

Chẳng phải cô đã bảo là sợ anh không có tiền nên đã đưa thẻ cho anh đi mua đồ cổ rồi sao? Tại sao ông trời con này lại xách theo cái l*иg đựng đồ ăn thời xưa đến làm quà mừng thọ cho ông nội chứ?

Đây không phải là ngồi chờ bị loại sao?

Trong lòng Tần Lạc Tuyết khổ không thể tả, vốn định chờ Diệp Thần đến giải cứu cho mình, không ngờ là ông trời con này lại không thèm để bụng, lần này anh khiến cho cô vô cùng thất vọng rồi.

“Xem ra anh ấy nhờ Kim Thiên Hào mua giùm lễ vật, nhưng Kim Thiên Hào lại không thèm để tâm đến anh cho nên mới tùy tiện lấy đại ra một món đem đến đây làm quà tặng.

Nhất định là như vậy." Tần Lạc Tuyết thầm nghĩ trong lòng, nhưng trong lòng cũng thầm trách cứ Diệp Thần.

“Anh ấy không nên quá dựa dẫm vào Kim Thiên Hào, muốn ông ta giúp anh ấy chuẩn bị quà tặng thì không nói, thế mà ông ta còn không muốn giữ thể diện cho anh ấy.

Anh ấy còn quá nhỏ, vốn dĩ không biết rằng những ông già đó khôn khéo và âm hiểm đến thế nào, cuối cùng trời đã định là anh có duyên mà không có phận với mình mà thôi.”

Cô tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

“Ha ha, anh thật sự đem hộp cơm tới đây à, đem đồ ăn gì đến đây vậy? Là cá kho thịt hay là cải xào thịt vậy?” Tuyển thủ số hai Khổng Tấn Tài đến từ Đề Ngạn cười nhạo nói.

"Mua không nổi đồ cổ thì có thể đến mấy chổ bán hàng giả, sau đó mua một thứ đồ giả rồi đóng bìa cứng thì ít nhất cũng có thể lừa được một vài người chứ? Cho dù cuối cùng bị nhận ra thì anh cũng có thể nói là mình dùng ba trăm mấy gần một tỷ mới mua được, cùng lắm mọi người chỉ thở dài vì anh bị lừa, ít nhất sẽ không khiến cho anh quá mất mặt mà.

Xem ra anh không chỉ là ngốc mà thôi, ha ha!” Tuyển thủ số hai Hoàng Văn Bẫn cười nhạo nói.

“Ôi chao, có một tuyển thủ như vậy đúng là hạ thấp cấp bậc của chúng ta mà

Một vài đối thủ dự thi khác đều lắc đầu, cảm thấy rất đen đủi.

“Anh...!Không.

Diệp Thần, không phải anh thật sự tặng cho ông nội tôi thức ăn đấy chứ?" Tần Lạc Vân hiếu kỳ đi qua hỏi.

“Cậu đoán thử xem?” Diệp Thần cười khẽ.

“Tôi cảm thấy anh rất có tiền, không đến mức không thể mua nổi đồ cổ mà rơi vào hoàn cảnh phải đem đồ ăn đến thế này đâu.” Tần Lạc Vân nói.

Diệp Thần cười cười: "Cậu nói sai rồi, tôi thật sự đưa đồ ăn đến đây.

Hắn nói năng đầy khí phách, nhưng lại khiến cho tất cả mọi người cười òa lên.

Hắn thật sự nói là xách đồ ăn đến để tặng kìa.

Tần Lạc Tuyết nghe vậy mặt lập tức xám như tro tàn.

Tần Lạc Vân ngơ ngác nói: “Không phải chứ, anh thật sự tặng đồ ăn là vì không có tiền mua đồ cổ? Không đến mức đó đâu.

Cậu ta thấy Diệp Thần vừa ra tay đã cho cậu ta hai trăm ba mươi mấy tỷ, quan trọng là mắt cũng không thèm chớp lấy một cái, hẳn là anh rất có tiền mới đúng, vả lại, không phải Kim Thiên Hào đã nói đồ của ông chính là đồ của Diệp Thần, không tới mức anh không có tiền mua đồ cổ chứ?

"Tiền?" Diệp Thần cười nhạo: “Món này của tôi có bao nhiều tiền cũng không mua được.” Hắn cố ý đề cao giọng nói.

“Thôi anh đừng thổi phồng, chỉ một món ăn thì bao nhiêu tiền mà mua không nổi chứ, anh tưởng là thịt rồng thịt phượng à? Nhảm nhí” Tuyển thủ thứ nhất Chu Hữu Phước khinh thường nói.

Những người khác cũng đều lên tiếng trào phúng.

"Được rồi được rồi."

Không chờ Diệp Thần tức giận, chủ trì hội kén rể lần này là hội trưởng hội doanh nghiệp ở Giang Châu - Dương Thiên Định nói: “Bây giờ bắt đầu từ tuyển thủ đầu tiên, sau đó theo thứ tự từng người bày lễ vật muốn tặng cho ông Chí Thành ra trước mặt mọi người.”

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều bày ra vẻ mặt chờ mong.

Lúc này tuyển thủ đầu tiên Chu Hữu Phước mở một hộp quà tuyệt đẹp ra, cẩn thận lấy đồ vật từ bên trong ra ngoài.

Ôi!

Nhìn thấy lễ vật mà Chu Hữu Phước đưa ra, tất cả mọi người ở đây đều không thể giữ nổi bình tĩnh.

Chỉ cảm thấy mắt đã bị chọc mù bởi vàng ròng 24k rồi.

“Đây là bức tượng phật Di Lặc được làm hoàn toàn từ ngọc lục bảo từ đời vua Càn Long, có trọng lượng một ký, năm năm trước ba tôi đã đấu giá được ở Cảng Đảo Sothebys, tiêu hơn hai tỷ tám trăm triệu mới có thể lấy về, hiện tại giá cả thị trường đã tăng lên hơn một trăm tỷ.

Mong ước những ngày sau này ông cụ có thể nở nụ cười giống như phật Di Lặc, trường thọ kim khang!"

Nói xong, anh ta nâng tượng phật phỉ thúy để lên bàn chính.

Tần Chính Thanh liên tục nói tốt tốt tốt, gương mặt già cười giống như là hoa cúc.

Rất nhanh đã có vài người nổi tiếng về sưu tầm đồ cổ ở Giang Châu đến đây kiểm tra.

“Qua giám định của đoàn chuyên gia, đây chính là tượng Phật làm từ ngọc phỉ thúy trong thời đại Càn Long

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, đinh tai nhức óc.

9 điểm, 9 điểm, 9 điểm, 10 điểm, 8 điểm, 9 điểm, 8 điểm.

Đoàn giám khảo lập tức đưa ra điểm cho món quà của Chu Hữu Phước.

Số điểm này lập tức làm cho Tần Lạc Tuyết mặt xám màu tro tàn.

Quá cao!