Bắc Minh Tiên Đế Truyền Kỳ

Chương 246: Không biết tự lượng sức mình!

Chỉ cảm thấy thật đáng sợ.

Đặc biệt là đôi mắt kia

Trời ạ, quả thật là nguồn gốc của mọi cơn ác mộng! "Sung Wook con trai cha! Con chết thảm quá!"

Lúc này, Kim Eun Hee gào lên khóc rồng.

"Cái gì?"

Biết được đó chính là đầu của Kim Sung Wook, tất cả mấy người Kim Soo Ah đều cực kỳ sửng sốt.

Mọi người nhìn kỹ lại.

Đúng là Kim Sung Wook

Từ trên xuống dưới nhà họ Kim lập tức vang lên tiếng khóc và tiếng oán giận.

"Diệp Bắc Minh! Tôi và anh không đội trời chung! Anh sẽ phải trả giá thật thê thảm vì hành động của mình!" Kim Eun Hee gào lên như xé gan xé phổi.

Lúc này, Diệp Thần và Thẩm An Kỳ đã quay về phòng cho tổng thống trong khách sạn.

Nếu là trước đây, những lúc thế này, Thẩm An Kỳ nhất định sẽ dán chặt lên người Diệp Thần, phóng ra tín hiệu muốn làm với hắn.

Từ sau khi Diệp Thần nói những lời kia vào buổi sáng nay, bây giờ Thẩm An Kỳ quay về phòng, lập tức ném lại một câu: "Đêm nay không tiện, tôi muốn tu luyện, nếu có nhu cầu thì tự mình giải quyết đi."

Sau đó xông vào nhà tắm, quần áo choàng tắm ngồi xếp bằng trước cửa số sát đất, bắt đầu ngồi yên tu luyện.

Diệp Thần cười.

Gương mặt lộ ra vẻ hài lòng.

Từ trước đến nay hắn vẫn luôn thích chinh phục phụ nữ, chứ không phải bị phụ nữ chinh phục, cho nên những cô gái chủ động ngược lại càng khiến hắn mất đi hứng thủ, mà không chủ động lại càng khiến hắn hứng thú hơn.

Giống như Tần Lạc Tuyết, hoàn toàn chưa từng chủ động bao giờ, đều là Diệp Thần mở rộng lãnh thổ, từng bước từng bước chinh phục cô

Sau khi tắm rửa xong nằm trên giường, Diệp Thần ngầm nghĩ.

Hắn là Kim Eun Hee đã nhận được món quà lớn mà hắn tặng rồi, cho nên hắn kết luận, người mà Kim Eun Hee phải đến Giang Châu, chắc chắn sẽ có hành động trong tối nay.

Vì vậy, hãn gọi điện thoại thông báo cho đảm người Triệu Cửu Linh tăng cường cảnh giác, sau đó gọi video cho Tần Lạc Tuyết.

"Diệp Thần, thế nào rồi, ở Triều Tiên có vui không?" Trong video, gương mặt Tần Lạc Tuyết nở nụ cười.

"Không vui lắm, có quá nhiều tên ngốc"

Phi!

Tần Lạc Tuyết lập tức bật cười: "Chỉ toàn gặp mấy tên ngốc thôi sao?"

Vì vậy Diệp Thần cũng rất kiên nhẫn kể lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay cho Tần Lạc Tuyết nghe.

"Hả? Tổng giám đốc Tập đoàn IK Kim Sung Wook kia lại đòi dùng hai tỷ rưỡi đô la Mỹ để bao nuôi An Kỳ sao? Còn đòi cho anh một trăm triệu đô la Mỹ tiền chia tay nữa sao?

Trời ạ! Đầu óc anh ta đúng là bị nước vào rồi, chồng em và An Kỳ là người thiếu tiền sao? Đúng là quá ngu ngốc rồi." Tần Lạc Tuyết nghe xong cũng kinh ngạc nói.

"Còn không phải sao, đúng là tên ngu ngốc nhất trong số tất cả những tên ngốc anh đã từng gặp.” Diệp Thần cười nói.

Tần Lạc Tuyết bật cười hì hì, sau đó nói: "An Kỳ đâu rồi! Hình như cô ấy không nằm trên giường, cô ấy đang làm gì thế?"

Diệp Thần xoay camera chiếu sang phía An Kỳ.

"An Kỳ đang tập yoga à?"

"Đang úp mặt vào tường sám hối."

"Hả? An Kỳ đã làm gì sai mà anh lại phạt cô ấy úp mặt vào tường sám hối vậy?" Tần Lạc Tuyết rất kinh ngạc.

"Cô ấy không thành thật, phải trừng phạt nghiêm khắc." Diệp Thần cười hì hì nói.

"Anh mới không thành thật ấy!" Thẩm An Kỳ rất tức giận, cũng không tu luyện nữa, chạy ra, giật lại điện thoại di động trong tay Diệp Thần, nói với Tần Lạc Tuyết trong video: "Chị Lạc Tuyết! Diệp Thần mới không thành thật, hắn lại có người tình mới rồi."

"Cô nói linh tinh cái gì thế hả, trả điện thoại cho tôi!" Diệp Thần không hài lòng nói.

"Diệp Thần! Anh im miệng!" Giọng nói tức giận của Tần Lạc Tuyết vang lên, sau đó thở hổn hển nói: "An Kỳ, mau nói cho tôi biết, Diệp Thần lại có người tình mới nào rồi?"

Diệp Thần: "…”

Bà xã đang mang thai, hắn chỉ có thể ngậm miệng trước đã, tránh chọc cho bà xã tức giận đến mức động thai khí, nhưng mà đối mặt hạn oán độc nhìn chăm chăm Thẩm An Kỳ.

Người phụ nữ này quá ác độc!

Thẩm An Kỳ cười đắc ý với Diệp Thần, sau đó nói với Tần Lạc Tuyết: "Chị Lạc Tuyết! Diệp Thần quả thật không phải con người, nhìn vừa mắt một cô bé mười tám tuổi, muốn người ta phải giữ mình trong sạch trong vòng mười năm, tôi nghi ngờ hắn muốn đợi mười năm sau, hai chúng ta đều già rồi, sau đó anh ấy..."

Tần Lạc Tuyết tức giận đến mức mũi ngọc sắp lệch đi quát ầm lên: "Diệp Thần! Nếu anh không giải thích được rõ ràng! Anh đừng mong em cho bé con gọi anh là cha!"

"Đừng mà bà xã!" Diệp Thần vội vàng giật lại điện thoại di động từ tay Thẩm An Kỳ, giải thích với Tần Lạc Tuyết.

"Anh thật sự chỉ coi cô bé kia là đồ dự trữ để tăng cao trình độ, chứ không phải giữ lại để sau này mình hưởng thụ sao?" Tần Lạc Tuyết chưa tin hằn hỏi lại.

"Anh xin thề với bóng đèn, nếu anh lừa gạt bà xã của anh, đèn lập tức nổ tung!" Diệp Thần thề thốt.

Thẩm An Kỳ lập tức nhanh trí, muốn làm một bóng đèn nổi tung, nhưng lại bị Diệp Thần dùng tinh thần khống chế trói buộc, không động đậy được chút nào.

Còn chẳng nói nổi một câu.

Một lúc lâu sau, không thấy có bóng đèn nào nổ tung, Tần Lạc Tuyết mới lựa chọn tin tưởng Diệp Thần.

"Em cảnh cáo anh đấy Diệp Thần, ở nhà có em! Bên ngoài có An Kỳ, đây đã là tự do lớn nhất mà em cho anh rồi, nếu anh còn dám có thêm một ai khác, em sẽ không để cho anh làm cha của bé con đâu." Cô nghiêm giọng cảnh cáo

"Bà xã, anh đây ngay cả An Kỳ cũng không cần, chỉ cưng chiều em thôi" Diệp Thần đắc ý nhìn về phía Thẩm An Kỳ, dáng vẻ ai bảo cô kiện cáo linh tinh, vậy tôi cũng làm cho cô tức chết.

Mặt mũi Thẩm An Kỳ đen kịt, đôi mắt đẹp giống như có ngọn lửa đang nhảy nhót, có xúc động muốn ngọc đá cùng vỡ với Diệp Thần, thế nhưng lại không động đậy được chút nào, cô ta tức giận đến mức nước mắt cũng không kiềm chế được nữa.

Kết quả câu nói tiếp theo của Tần Lạc Tuyết khiến nước mắt của Thẩm An Kỳ chảy xuống luôn.

"Hả? Không được làm thế Diệp Thần.

Như vậy quả không công bằng với An Kỳ rồi, anh cũng đã làm người ta...! Dù sao anh nghe em là được, ở nhà có em, bên ngoài có An Kỳ.

Không được có thêm ai khác nữa!"

"Anh nghe lời bà xã"

Sau đó lại trò chuyện với Tần Lạc Tuyết đến nửa tiếng đồng hồ nữa mới kết thúc video.

Mà tinh thần Thẩm An Kỳ bị khống chế điều khiển, không kiềm chế được ngả về phía hắn.

"Ai bảo cô kiện cáo linh tinh, làm cô giận đến khóc luôn!" Diệp Thần cắt đứt khống chế tinh thần, bàn tay to vươn ra đè Thẩm An Kỳ xuống giường.

"Tôi đã nói đêm nay tôi không tiện, anh buông tôi ra, đồ khốn!"

Giờ thủ đô, không giờ năm mươi phút

Nhà họ Tần ở Giang Châu, cực kỳ yên tĩnh, bình thường vẫn có người đi tuần tra, hôm nay lại không thấy ai, khiến người ta cảm thấy u ám lặng ngắt.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mãi đến tận khi trời vừa hứng sáng.

Đột nhiên! "Vèo vèo" một tiếng, phá vỡ màn đêm tĩnh lặng.

Một bóng đen giống như con cú mèo bay trên bầu trời trang viên nhà họ Tần, sau đó đáp xuống một bãi đất trống.

Chỉ trong chốc lát, toàn bộ đèn đuốc trong nhà họ Tần đã sáng lên.

"Hử? Có mai phục sao?" Yamamoto Kazuya hơi nhướn mày.

Một giây sau, có giọng nói đột ngột vang lên.

"Đợi anh lâu lâm rồi đấy, quả nhiên anh không để cho chúng tôi thất vọng, cuối cùng cũng xuất hiện rồi."

Yamamoto Kazuya nhìn về hướng phát ra tiếng nói, thấy cách đó không xa, cửa lớn kiến trúc xa hoa đột nhiên mở ra, một đám người chạy ra.

Vừa mới bắt đầu, Yamamoto Kazuya quả thật cũng hơi kinh ngạc, nhưng từ từ lấy lại tinh thần xong, hắn ta cũng dần dần bình tĩnh lại.

Diệp Bắc Minh đang ở Triều Tiên, sợ gì chứ?!

Hắn ta cũng là kẻ có tài cao gan lớn, miễn là Diệp Bắc Minh không có ở đây, hắn ta tự tin trên toàn bộ Trung Quốc, người có thể đánh được hắn ta còn chưa xuất hiện đầu.

Kết quả là, hai tay hắn ta chia nhau vươn ra sau lưng, lập tức bình tĩnh thản nhiên đi thẳng về phía đám người trước mặt.

"Anh là ai? Mau xưng tên ra!" Mã Thiên Kiêu rỗng lên một câu.

Đáp lại anh ta là một giọng nói lạnh như bằng "Yamamoto Kazuya!"

"Cái gì cơ?" Sato Taketaro giật mình đến mức nhảy cao hơn một mét.

Sắc mặt điên cuồng thay đổi.

Mấy người có mặt đều biết rõ Yamamoto Kazuya là cao thủ, sắc mặt cũng hơi thay đổi.

Bọn họ tuyệt đối không thể nào ngờ được, người đến lại là cao thủ đứng đầu của Nhật Bản, mà không phải là người Triều Tiên.

"Taketaro, Yamamoto Kazuya đó ghê gớm lắm phải không?" Tần Lạc Tuyết thấy Sato Taketaro bị dọa sợ.

Không kiềm được hỏi.

Sato Taketaro cười khổ nói: "Bà chủ, Yamamoto Kazuya là cao thủ đứng đầu Nhật Bản, cô nói xem có ghê gớm hay không."

"Ô." Tần Lạc Tuyết dường như suy nghĩ đến điều gì đó, gật

Có nhiều cao thủ ở đây như vậy, cô vẫn chưa đến mức bị dọa sợ, huống chi, vẫn còn có trận pháp Diệp Thần bày ra, không phải sao?"

"Anh Yamamoto, anh đến đây làm gì?" Sato Taketaro bước lên một bước hỏi.

"Tôi đến đây làm gì ấy à?" Yamamoto Kazuya cười buồn bã: "Đương nhiên là đến để diệt trừ tên cặn bã của đế quốc, làm chế săn cho Diệp Bắc Minh như anh!"

Khoé mắt Sato Taketaro giật giật, nói: "Anh Yamamoto lời nói của anh khó nghe quá! Sư phụ Diệp và mọi người ở nhà họ Tần không hề đối xử với tôi như người hầu, mà hoàn toàn coi tôi như môn khách, đều rất tôn trọng tôi, làm sao lại nói tôi làm chó săn cho người ta được chứ?"

"Hừ!" Yamamoto Kazuya hừ lạnh nói: "Phản bội đế quốc đều là bọn chó má"

Sato Taketaro chỉ có thể cười ha ha.

"Anh đã nói như vậy, tôi cũng không ép buộc anh nữa, sư phụ Diệp chính là thần thoại trong giới võ thuật hiện nay, không nói đến việc hắn không hề coi tôi là chó săn, cho dù hắn có coi tôi là chó săn, vậy tôi cũng là con chó săn mạnh nhất trên thế giới, tôi cảm thấy cực kỳ vinh hạnh."

"Anh.." Yamamoto Kazuya giận dữ chỉ vào Sato Taketaro, nghiến răng nghiến lợi nói: "Làm chó săn mà còn có thể cảm thấy thành tựu như vậy! Anh quả thật chính là sự sỉ nhục của đề quốc! Đế quốc cũng hổ thẹn vì anh!"

"Anh sai rồi!" Sato Taketaro sửa lại: "Đế quốc có hơn một trăm triệu con người, chỉ có tôi mới có tư cách làm chó săn cho sư phụ Diệp, đế quốc hắn là nên cảm thấy tự hào về tôi, bởi vì tôi đang cứu vãn đế quốc!"

"Thời gian trước tôi ở nước Nga, nhiều người học võ ở các quốc gia khác đều bị sư phụ Diệp đuổi gϊếŧ, tại sao chỉ có duy nhất người học võ ở đế quốc là chúng tôi đây có thể chạy trốn được?"

"Đó là vì tôi, không có tôi, tất cả những người học võ khác của đế quốc đều phải chết!"

"Yamamoto Kazuya, anh có mặt mũi đứng trước mặt sư phụ Diệp nói những lời này hay không?"

"Cho nên tôi khuyên anh, hoặc là làm con chó đế quốc thứ hai cho sư phụ Diệp, để anh được hưởng thụ quang vinh vô hạn, hoặc là quay về để quốc ngay lập tức, từ nay về sau không được bước vào nhà họ Tần nữa, bởi vì nhà họ Tần là ranh giới cuối cùng của sư phụ Diệp, nếu anh dám ra tay ở đây, kết quả của anh sẽ cực kỳ thê thảm!

Nói đùa chắc, Sato Taketaro đã được Diệp Thần truyền dạy cho phương pháp luyện khí, tuy rằng mới chỉ tu luyện được hai ngày, nhưng có thể cảm giác được rõ ràng, tiến độ sức mạnh tăng lên có thể sánh bằng tiến độ của hai tháng trước đây, Diệp Thần cho anh ta nhiều lợi ích như vậy, anh ta không cảm thấy mình rất vinh quang, làm chó sẵn cũng đáng mới lạ đấy.

"Đồ khốn chết tiệt”

Nhưng mà Yamamoto Kazuya nghe xong những câu này, chỉ cảm thấy phối mình sắp tức giận đến mức nổ tung.

Mẹ nó bản thân anh đi làm chó săn còn chưa tính, mẹ kiếp còn định kéo cả tôi xuống nước, quả thật là một con chó săn bản hàng đa cấp.

"Taketaro, nói hay lắm!" Tần Lạc Tuyết không kiềm được giơ ngón tay cái lên khen ngợi: "Chỉ dựa vào những lời nói này của anh, tôi đã coi anh trở thành người trong nhà rồi."

"Cảm ơn bà chủ, Taketaro cực kỳ vinh hạnh!" Sato Taketaro vô cùng kích động, vội vàng chấp tay nói.

Chuyện gì ông chủ cũng nghe lời bà chủ, bà chủ coi mình như người trong nhà, không phải điều đó cũng có nghĩa là mình sẽ trở thành người nhà trong mắt ông chủ sao?

Anh ta vừa nghĩ đến đó đã cảm thấy quả vinh quang rồi!

Nhưng Yamamoto Kazuya thấy anh ta giống như con chó chạy đến quỳ liếʍ một cô gái người Trung Quốc, lập tức giận đến bùng nổ luôn.

"Bây giờ tôi sẽ thay đế quốc dọn dẹp tên cặn bã trong số những cặn bã như anh!" Dứt lời, cánh tay hắn ta đột nhiên giang ra, đã thấy bầu không khí trước mặt hắn ta giống như một xoáy lốc đang chuyển động cực kỳ nhanh, giống như một cái hang đen ngòm, hút toàn bộ năng lượng trong trời đất vào bên trong, biến thành một luồng năng lượng chói mắt, có thể làm mù mắt người có đôi mắt hợp kim titan 24k luôn.

"Khi công Quy Phái! Thế mà anh ta đã luyện thành công khí công Quy Phải lợi hại nhất trong bốn công pháp lớn của Nhật Bản rồi!"

Sắc mặt Sato Taketaro hoàn toàn thay đổi, vội vàng kêu lên: "Bà chủ, cụ chủ, hai người mau lùi vào sảnh lớn, giờ phút nào cũng phải chuẩn bị, nếu tình hình không ổn tôi sẽ gửi tín hiệu cho hai người!"

"Được! Mọi người cẩn thận đấy!" Tần Chính Thanh đáp lại một tiếng, lập tức kéo Tần Lạc Tuyết, gọi mọi người trong dòng họ, dùng tốc độ nhanh nhất rút vào trong sảnh lớn.

"Tôi ngược lại cũng muốn xem xem, khí công Quy Phải ghê gớm đến mức độ nào!" Mã Thiên Kiêu tính cách ngông cuồng, sao có thể cho phép người khác đứng trước mặt anh ta tấn công được chứ?

Hơn nữa, trong một đảm cao thủ, thực lực của anh ta cũng được coi là mạnh nhất, lúc này lập tức phóng ra chân khí cuồn cuộn trong người mình, biển thành một quả cầu năng lượng màu vàng óng, đẩy mạnh về phía Yamamoto Kazuya.

"Không biết tự lượng sức mình!"