Bắc Minh Tiên Đế Truyền Kỳ

Chương 189: Cậu đây Là Ăn Cướp Trắng Trợn

Diệp Thần lập tức nở nụ cười khổ: "Ông Giang, ông nên biết những người này từ cái môn phải không phải thứ tốt lành gì! Nếu Ân Kiểm đó không phải bất cần thì tôi làm sao có thể thoát khỏi hẳn dễ dàng như vậy.

Bây giờ có năm mươi sáu mươi người như vậy trong mỏ, ông lấy đầu ra niềm tin tôi có thể lấy lại mỏ cho ông? "

“Vậy thì không được, thật sự phải đưa mỏ cho bọn họ ư?” Giang Sơn lo lắng, hắn cũng hy vọng có thể dùng mỏ linh thạch để nâng cao tu vi.

“Bị cướp mất thật sự sẽ tiếc đứt ruột" Diệp Thần giả bộ bất mãn

"Còn không phải sao!” Giang Thiện vẻ mặt cũng đau khổ thúc giục: "Cậu mau nghĩ biện pháp.”

Diệp Thần suy nghĩ một chút nói: "Tôi còn có cha mẹ vợ con! Nếu để cho tôi làm chuyện nguy hiểm như vậy, tôi nghĩ thôi thì bỏ đi.

Nều mà không được chia tỉ lợi ích, tôi thật sự không muốn mạo hiểm như này.”

"30%! Cho anh 30%!" Giang Sơn nói ngay.

Diệp Thần duỗi tay ra tha thiết nói: "Người chết vì tiền, chim chết vì thức ăn, dưới 50% tôi không muốn mạo hiểm"

"Cậu..." Giang Sơn suýt nữa nôn ra máu.

"Cậu như vậy khác nào là ăn cướp! Nước ta nhiều người như vậy, nhưng cậu chỉ có cậu là đòi hỏi vậy thôi.

Cho cậu 30% là đủ rồi! Cậu lại không biết xấu hổ mà còn kiêu ngạo đòi thêm?"

“Vậy xin mời ông mời nhân tài khác đi, chưa tới 50% tôi không muốn đem tính mạng của mình ra đánh cược." Diệp Thần giang hai tay, coi như không quan tâm.

Giang Sơn rơi vào trầm tư.

Nếu ông ta có thể mời ai đó tài giỏi hơn, thì ông ta cũng đâu có tới tìm hãn? Cái đồ lừa đảo ăn thịt người không thèm nhà xương.

Cuối cùng trong lúc tuyệt vọng, Giang Sơn đã thỏa hiệp: "50% thì 50%! Nhưng cậu phải hứa với tôi một điều kiện”

"Điều kiện gì?"

"Nếu cậu có thể sống sót cướp mỏ trở lại, hãy giúp quốc gia huấn luyện một nhóm chiến binh tinh nhuệ

“Không thành vấn đề." Diệp Thần vui vẻ đáp lại, chuyện chỉ huy huấn luyện này so với đào ra hai mươi ba tấn linh thạch dễ dàng hơn nhiều

Sau đó Diệp Thần cùng Giang Sơn đến căn cứ không quân bay bằng máy bay chiến đấu đáp đến Tần Lĩnh.

Đã tối muộn, khoảng tám giờ.

Ở một nơi nào đó trên dãy núi Tần Lĩnh, một ngọn lửa đốt sáng khu rừng.

Những linh thạch đã được chuyển ra khỏi hang mỏ bởi người của môn pháp và một số ngọn núi nhỏ linh thạch được chất đống trên một con dốc thoại thoải bên ngoài mỏ.

Bên đống lửa, một ông già ngôi gặm thịt nướng và uống chút rượu với nụ cười rạng rỡ trên môi.

"Cụ năm, không hổ là uy danh! Thị triển pháp trận kia, những vũ khí công nghệ cao của loài người sẽ không thể đánh bại chúng ta.

Nếu dùng thủ đoạn này sớm sẽ không bị mấy chục đệ tử gϊếŧ chết." Hắn vừa nói vừa hợp một ngụm rượu.

Cụ năm cười nói: "Nếu không phải đường chủ chết khiến ta lo lắng các môn phái khác sẽ nhìn chăm chăm vào linh thạch này thì ta đã không sử dụng cách này, không biết những đệ tử xấu số của ta còn sống hay không?!”

“Khi nào tôi chuyển những viên đá linh thạch này trở lại môn phái, tôi sẽ điều tra nguyên nhân cái chết của trưởng lão và tìm xem tung tích của Tiểu Sở” Người đàn ông với vẻ mặt ngông nghênh nói.

Nhưng chưa đợi giọng nói của hắn rơi xuống, một giọng nói dường như từ chín tầng máy truyền xuống "Đừng tìm nữa, tên nhóc đen đủi đó đã sớm nổ tan xác rồi.".

"Ai đó?"

Âm thanh phát ra quá đột ngột, thình lình khiến mười mấy đệ tử Huyền Thanh Tông đang ăn cơm bên cạnh mười mấy đám lửa trại đều sửng sốt, đứng dậy nhìn xung quanh.

“Nhìn phía trên kìa!” Ai đó sợ hãi thốt lên.

Trong khoảnh khắc đó tất cả mọi người bao gồm cả Ngũ trưởng lão đều nhìn lên bầu trời đêm.

Chỉ nhìn thấy một chiếc trực thăng bay ngang qua từ độ cao một nghìn mét và một bóng người chậm rãi đáp xuống

Họ đều là tu sĩ, tầm nhìn của họ còn nhạy bén hơn người thường gấp ngàn vạn lần, kể cả vào ban đêm họ cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

“Người phàm chết tiệt, bắn pháo oanh tạc cả buổi chiều, thật vất vả lắm mới yên tĩnh lại, bây giờ lại muốn làm cái gì nữa?”

Gã râu ria sạm mặt lại, khó chịu nói: "Ngũ trưởng lão, ông ăn uống thư thả, chờ tôi! Tôi sẽ đi gϊếŧ cái tên thổ dân phàm tục kia góp vui cho ông”

“Không cần đầu!” Ngũ trưởng lão ngăn lại: “Chẳng qua là tên thổ dân có võ thôi, đừng quan tâm! Chúng ta đang ở trong trận pháp, hắn làm sao vào được?"

“Nếu hắn ta muốn nhảy nhót hãy để hắn nhảy nhót! Chúng ta cứ ăn thịt của chúng ta, có thể một lúc nữa hắn sẽ bị ngã xuống chết không chừng."

Nói xong Ngũ trưởng lão ngồi xuống, như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục ăn thịt uống rượu.

“Thổ dân, có bản lĩnh thì vào đây!”

“Ngã chết người luôn, tên thổ dân”

“Nếu người vào được thì không gọi thổ dân nữa, ta sẽ gọi là ông lớn." Một đám đệ tử nhắn nhạt ngẩng đầu rêu rao.

Ở chiếc trực thăng lơ lửng phía trên, một cô gái trong sáng nhưng lạnh lùng đang nhìn Diệp Thần từ từ rơi xuống, lãnh đạm lẩm bẩm: "Tên kiêu ngạo, hàng ngàn viên đạn pháo cỡ lớn, cộng thêm chục quả tên lửa thông thường cũng không nổ nổi trận pháp, hắn ta vậy mà lại muốn đi vào sao? Quả là tên ngốc năm mo."

“Giang tổng quản, để ta xem trực tiếp xin cục quân sự cho chuyển Đông Phong cùng đến, xác định có thể oanh tạc trận pháp, nổ tung đám người tông môn Ẩn Thế đáng ghét kia”

Giang Sơn cười nói: “Phượng Hoàng! Cô đánh giá thấp Diệp Bắc Minh.

Người này thần bí khô lường, nhưng mà ngay cả tên lửa cũng bản không chết, có thể hắn sẽ mang đến cho chúng ta bất ngờ.

“Hừ, vậy thì sao? Tên lửa kiểu Mỹ lỗi thời của Malaysia mạnh đến mức có thể bắn khắp nơi tán loạn, chỉ có thể nói hắn mạnh hơn cả những chiến binh bình thường, nhưng so sánh với những đệ tử tông môn Ẩn Thế thi chênh lệch một trời một vực.

Phải biết rằng vũ khí của chúng ta tối tân hơn Malaysia gấp nhiều lần nhưng cũng không thể uy hϊếp được trận pháp, tai không tin hằn có thể vào trong trận pháp! Dù có vào được thì chắc chắn hắn cũng bị người của tông môn Ấn Thế xé ra từng mảnh." Cô gái tên Phượng Hoàng huyền thuyền không dứt.

Giang Sơn cười khổ lặc đầu không nói mà chỉ lặng lẽ quan sát.

Mà lúc này bên trong trận pháp.

“Vào đi! Có bản lĩnh thì người vào đây đi tên thổ dân"

Nhìn thấy bóng người từ trên trời xuống tới bên cạnh trận pháp, một số đệ tử của Huyền Thanh Tông uống một hơi rượu vui mừng hét lên.

“Đồ ăn no rửng mỡ cùng so đo với một tên thổ dân, ngậm miệng lại đi, nhức đầu quá!” Gã râu ria nói lớn với vẻ không hải lòng.

Nhưng hắn không bao giờ nghĩ rằng ngay khi dứt lời, hắn nghe thấy một câu “Mẹ kiếp!”.

Sau đó các môn đệ đã nổi khùng lên.

“Cháy kìa! Trận pháp đang chảy kìa!"

“Trời a hán là tu sĩ sao?"

“Mà còn là tu sĩ hai mắt có thể phun lửa!" Gã râu ria nghi ngờ nhìn lên, tiếp theo là một tiếng chửi thề, vội vàng kêu lên: "Ngũ trưởng lão! Pháp trận bị cháy thủng rồi!”

Nghe vậy Ngũ trưởng lão buông bình rượu xuống, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy trên đỉnh có hai lỗ thủng đang cháy, lửa càng lúc càng lan rộng, hai lỗ thủng càng lúc càng lớn, ngay sau đó có bóng người theo lỗ hổng vừa cháy đáp xuống.

Khi nhìn thấy điều này, Ngũ trưởng lão nhanh chóng đưa một ngón tay lên bắt quyết, khỏe miệng nhanh chóng mấp máy sau đó hét lên: “Lập tức tuân mệnh!"

Trong giây tiếp theo liền thấy ngọn lửa dần dần bị dập tắt, và chỗ hỏng trận pháp bị phá vỡ đang dần khép lại.

Ngay khi trận pháp gần như hoàn toàn đóng lại, một bóng người lao qua đáp xuống đất.

Mặt đất rung chuyển

“Cái này..." Phượng Hoàng từ trên trực thăng nhìn xuống cứng đờ, cả người chấn động, không dám tin nói: "Hắn thật sự thật sự tiến vào trận pháp sao?"

Giang Sơn cười nói: “Ta nói Diệp Bắc Minh có thể sẽ mang đến cho chúng ta bất ngờ, hiện tại cô tin rồi chứ?"

Phượng Hoàng ậm ừ: "Vào được thì có nghĩa lý gì! Có thể đánh thắng bọn người của tông môn Ấn Thế mới nói chuyện đi"

Cô ta vẫn không tin một mình Diệp Bắc Minh có thể đánh bại gần trăm người tông môn Ẩn Thế.

Mà lúc này tất cả mọi người trong Huyền Thanh Tông đột ngột đứng lên, ánh mắt đều rơi trên người Diệp Thần, cảnh giác đánh giá hãn.

“Cậu là ai? Sao lại đột nhập trận pháp? Muốn chết sao?” Gã râu ria cầu kinh hỏi.

Diệp Thần đưa tay ra sau, quay lại nhìn gã râu ria cười như không cười: “Ai cho ông can đảm dám mắng bổn tọa?"

Gã râu ria sửng sốt trong chốc lát, ngay sau đó tức giận nói: “Một tên nhóc lông lá, trước mặt đường chủ dám tự xưng mình là bổn tọa, để xem tôi gϊếŧ cậu như thế nào!"

Anh định bước tới nhưng đã bị Ngũ trưởng lão giữ chặt

“Dám hỏi đạo hữu tên họ là chi, thuộc tông môn nào?” Ngũ trưởng lão hỏi, nghĩ người có thể phá trận pháp của ông ta nhất định không đơn giản, tốt hơn là nên hỏi rõ ràng.

Suy cho cùng thực lực của Huyền Thanh Tông đều nằm ở giữa trung và cao so với nhiều tổng môn Ấn Thế, sợ làm phật lòng các đạo sĩ đứng đầu.

Đương nhiên chỉ cần hắn đi ngang qua mà dám có ý đồ với linh thạch thì không cần quan tâm, cứ tiêu diệt trước.

“Diệp Bắc Minh không môn không phải, chỉ là người tu luyện bình thường." Diệp Thần nói.

Ngũ trưởng lão nghe vậy vốn đang lo lắng, trong nháy mắt liền quét sạch, ông ta nở nụ cười nói: "Vậy dám hỏi đạo hữu tại sao lại tự ý xâm phạm vào trận pháp do tôi lập ra? Ông ta ra vẻ như nếu cậu không cho tôi một lời giải thích hợp lý, thì tôi sẽ gϊếŧ cậu."

Diệp Thần cười khẽ nói thẳng vào vấn đề: "Tôi được người khác nhờ vả lấy lại mỏ linh thạch mà các người đang chiếm giữ.

Tôi hy vọng các người có thể thuận tiện rút lui khỏi nơi này, đừng làm cho tôi khó xử."

Ngay khi lời được nói ra, nhất thời đã gây ra một tràng cười nghiêng ngả

“Cậu cho rằng cậu là ai? Nói rút lui thì rút, cậu còn chưa có mặt mũi đó đâu?”

“Tôi là ai chứ? Chỉ là tên thổ dân người phảm tới chọc cười thôi, còn nói chúng ta làm cậu khó xử, chúng ta làm khó cậu thì cậu còn có thể làm được gì?"

“Còn lấy lại mỏ linh thạch, cẩn thận bị lấy luôn mạng!"

Một đám đệ tử lần lượt hét lên

Ngay cả Ngũ trưởng lão cũng không khỏi lắc đầu cười khổ nói: “Đạo hữu lấy can đảm ở đầu ra mà dám một mình đến đoạt mỏ, không sợ không có đường lui sao?"

Diệp Thần chế nhạo hỏi: "Trong các người, được mấy người lợi hại hơn Ân Kiểm?"

Nghe vậy vẻ mặt của Ngũ trưởng lão sầm lại lạnh giọng hỏi: “Chưởng môn Ân Kiếm của tôi bị cậu gϊếŧ?"

“Không sai." Diệp Thần tự đặc nói: “Người này cả gan làm loạn, dám chạy đến tiệc mừng thọ của ông nội nhà tôi kiêu ngạo ương ngạnh.

Tôi chỉ dùng hai chiều đã biến ông ta thành bột mịn trong tích tắc"

"Cho nên tôi muốn hỏi, có bao nhiêu người trong các ông lợi hại hơn Ân Kiểm? Nếu không có nhiều vậy thì các người hãy trở về hang ổ của mình, nếu không sẽ dẫm lên vết xe đổ Án Kiếm đó!"

Tâm trạng ai nấy đều tràn đầy tức giận!

“Nhóc con, cậu gϊếŧ Ân đường chủ của chúng ta mà còn dám chạy tới đây kêu to, hôm nay cậu sẽ phải chết!

Bốn người chúng ta mạnh hơn Ân đường chủ! Cậu chết chắc rồi!”

“Một mình chúng ta và ngũ trưởng lão có thể khiến cậu vạn kiếp bất phục."

Ngũ trưởng lão khóe mắt co giật dữ dội, trong hàm răng rít ra một câu: “Tôi hỏi cậu, Sở Cảnh đồ đệ của tôi đâu?”

“Không phải tôi đã nói với ông rằng hắn ta tự nhiên phát nổ sao?"

"Cậu gϊếŧ nó?” Vừa nói, ngạo khí của Ngũ trưởng lão vừa cuộn trào dữ dội.

Rừng núi vốn dĩ yên tĩnh bỗng nhiên có một trận cuồng phong nổi lên dữ dội, lửa trại bị thổi vù vù rúng động.

Diệp Thần gật đầu nói: “Xem như bị tôi gϊếŧ đi.

“Thằng nhãi ranh! Mày dám?” Ngũ trưởng lão tức giận, thân niệm vừa động, hàng chục ngọn lửa lập tức hóa thành hàng chục con rằn lửa từ từ phía cuồng bạo tấn công Diệp Thần.

“Hừ!"

Diệp Thần lẩm bẩm nói: “Tôi cho ông một cơ hội, chính là môn phải các ông không biết quý trọng, đừng trách tôi không khách khí"

Vừa dứt lời, hạn sử dụng cốt tiên (roi xương) và quét ba trăm sáu mươi độ vòng ra ngoài.

Bac! Bac! Bac!

Mấy chục đệ tử Huyền Thanh Tông ở gần đó thân thủ còn chưa kịp phản ứng bị roi xương cắt ngang thắt lưng, mười mấy con rằn lửa cũng bị roi xương đánh tan thành tia lửa rơi xuống mặt đất.

Trong tích tắc, mùi máu tanh nồng nặc tràn ra.

"Cái này..." Không ít đệ tử Huyền Thanh Tông kinh ngạc, cuống quýt lui xuống.

Cùng lúc đó một nhóm người từ mỏ đổ ra.

Thấy thế gã râu ria lập tức hét lên: "Liễu đường chủ! Chu đường chủ! Tên trộm này chính là hung thủ đã gϊếŧ Ân đường chủ, chúng ta cùng nhau gϊếŧ hắn đi.”

“Được!” Hai vị đường chủ đáp ứng, ngay sau đó ba người đã xuất kiếm chém tới chỗ Diệp Thần.

Cùng lúc đó.

Trên bãi biển của một làng chài nhỏ ở khu vực Giang Châu, một vài người đang đứng trước làn gió biển xào xạc nhìn mặt biển xa xa.

“Anh Naoto Miyazaki, đại sư nước anh lần này có thể đánh thắng được Diệp đại sư không?” Ngụy Thông hỏi.

“Đương nhiên, Đại sư Shinaki Muto là thần hộ mệnh của xã đoàn Sơn Khẩu, là vinh quang của các chiến binh đế quốc, uy lực hơn cả ngàn lần so với thánh kiếm Diệp chính nhân của để quốc.

Mà tên vô dụng hèn kém Diệp đại sư thì Shinaki Muto chỉ cần ba chiều có thể gϊếŧ chết hắn." Chủ tịch phòng thương mại Giang Châu - Nhật Bản Naoto Miyazaki tự hào nói.

“Thật không?” Ngụy Thông cảm động.

Quản gia Cổ Hòe nói: "Ông chủ, lần này có thể trăm lòng một dạ.

Shinaki Muto là võ tướng của thần cảnh, cũng đã thông suốt nghịch thiên công pháp ngàn sát quyết.

Nam Việt dân số hơn một tỷ người, thực lực như vậy cũng chẳng có được mấy người, lần này nhà Naoto Miyazaki mời đại sư Shinaki Muto xuất đầu lộ diện.

Thấy Thiên chắc chan phải chết, nhà họ Tần cũng sẽ vọng, ông chủ sẽ ở trên đỉnh Giang Châu du sơn ngoạn thủy

Thấy quản gia và Naoto Miyazaki nói chắc nịch như vậy, Ngụy Thông vui vẻ cười.

“Nhìn kìa, hội trưởng nhìn xem, thuyền đang đến kìa!" Một người Nhật đột nhiên hét lên.