Bắc Minh Tiên Đế Truyền Kỳ

Chương 133

"Oh!" Những người xung quanh Thẩm An Kỳ lúc này rất kinh ngạc trước gương mặt biến dạng của cô, không khỏi lùi lại.

Phản ứng của mọi người khiến Thẩm An Kỳ cảng thêm tuyệt vọng, cô thấm thía bản thân bây giờ khủng khϊếp thế nào mới khiến người ta ghê sợ như vậy.

Phải biết rằng trước đây, nhiều người đàn ông muốn ở gần cô, ngay cả việc nhìn có nhiều một tí cũng là việc xa xỉ.

Bây giờ thì sao? Mọi người đều sợ hãi và né tránh: “Cô không nên gây sự với Diệp đại sư, Quách Chính Hoa thở dài nói: "Diệp đại sư có lý do để gϊếŧ cô, nhưng ngài ấy đã nương tay, vì vậy hãy trân trọng phần đời còn lại của mình."

Nói xong, Quách Chính Hoa nhanh chóng đi theo bước chân của Diệp Thần.

Tuy nhiên, những lời nói của ông lại như khai sáng, kéo Thẩm An Kỳ ra khỏi cơn tuyệt vọng.

“Là kẻ cướp đi món đồ đắt giả của anh ta, anh ta hẳn phải đã gϊếŧ tôi với tính cách quyết đoán như vậy.

Tại sao không gϊếŧ tôi? Lại bắt tôi chịu đựng sự thịnh nộ của anh ta?”

“Ngoài ra, khi anh nâng cắm tôi, tôi không thấy sát khí, mà là ảnh mắt tò mò"

“Đúng! Đó là sự tò mò! Anh nhìn tôi vài giây trước khi quay đi."

Nghĩ đến đây, cô cảm thấy sảng khoái, không khỏi cúi đầu nhìn xuống, trong mắt thoảng hiện ra vẻ mất mát.

Bảng phẳng, hoàn toàn mất đi vẻ kiêu Hắnh và quyến rũ trước đây, đường cong xinh đẹp đã biến mất, còn chẳng có ai dám nhìn trực diện.

“Có vẻ như tôi đã nghĩ nhiều, nếu như quan tâm tới như vậy.

anh làm sao có thể khiến tôi trở nên xấu xí như thế này" Nghĩ như vậy, cô bật khóc,

Đột nhiên, ánh mắt cô rơi vào mặt dây chuyền trong suốt màu vàng nhạt trên cổ áo.

Mặt dây chuyền là chiếc bùa do ông nội làm cho cô, có thể chặn được những viên đạn của những khẩu súng bắn tỉa.

Nguyên liệu được lấy từ một loại quặng không rõ nguồn gốc, loại quặng này rất hiếm và quý, có tác dụng bồi bổ cơ thể, đặc biệt là hỗ trợ tu luyện.

“Chẳng lẽ Diệp đại sư không phải tò mò về vẻ ngoài của mình mà là lá bùa hộ mệnh này?" Nghĩ đến đây, cô đột nhiên đuổi theo hướng Diệp Thần rời di.

Rất nhanh, cô đã đứng trước mặt anh.

“Anh có thể lấy lại vẻ đẹp trước đây cho tôi không?" Cô căn rằng hỏi.

“Được, nhưng tôi có nhất thiết phải làm chuyện này không?" Diệp Thần nhẹ giọng đáp: "Tôi là người có oán báo oán, nếu có dám cướp món đồ tôi bỏ ra rất nhiều tiền mới có được, vậy tôi sẽ hủy đi thanh xuân của cô, làm cô khốn đốn hơn cái chết"

Nói xong, hắn ôm Tần Lạc Tuyết đi lướt qua Thẩm An Kỳ.

Thẩm An Kỳ sắp ói máu.

[Tại sao lại có thể ra tay tàn nhẫn như vậy?]

Dù rất tức giận, nhưng Diệp Thần nói rằng hắn có thể, tức là đã cho cô một tia hi vọng.

Giật dây chuyền trên cổ xuống, cô nói: “Tôi muốn dùng cái này để đổi lấy tuổi trẻ

Diệp Thần sáng mắt lên nói: “Nếu như chỉ là một mảnh nhỏ như vậy, thì đừng nghĩ tới.

Trừ phi số lượng lớn, tôi mới đồng ý giúp cô

Khi Hắn lần đầu tiên gặp Thẩm An Kỳ, đã phát hiện trên người có có linh dưỡng, tác dụng dưỡng sinh, thứ mà ngọc bích không thể có được.

Hắn đã cẩn thận quan sát Thẩm An Kỳ, mới biết linh thạch Tao ra linh lực nuôi dưỡng có thể có có độ tinh khiết khoảng 60%

Chính vì vậy, han đã rút đi một phần sinh lực của Thẩm An kỳ, nếu như cô có thể khôi phục lại nhan sắc trong một thời gian ngắn, nghĩa là trong người cô ấy có rất nhiều linh thạch, nếu không khỏi phục được thì việc có được linh thạch nhỏ kia là do tình cờ.

Lý do Hắn không hỏi thẳng là không muốn đánh rắn động có.

Trong trường hợp nhà họ Thẩm có nhiều linh thạch, hắn và Tần Lạc Tuyết lại đang trong thời kỳ trăng mặt, không có thời gian đến Đông Nam Á để thu thập.

Nhà họ Thẩm phát hiện ra sự quý giá của linh thạch chắc chắn sẽ khai thác, sử dụng chúng vào mục đích khác.

Trước vẻ ngạc nhiên của anh, Thẩm An Kỳ khá thông minh, thấy được sự quan tâm của anh đến mặt dây chuyền này.

“Tôi không biết cái gọi là số lượng khổng lồ của anh là bao nhiều, nhưng tôi có thể chắc chắn với anh là tôi cung cấp được 5 đến 10 tấn." Thẩm An Kỳ chắc nịch.

Năm đến mười tấn.

Dữ liệu này khiến cho Diệp Thần có hơi cảm động.

Tuy số lượng không lớn, độ tinh khiết của linh thạch cũng không cao, nhưng cũng đủ để hắn tu luyện đến cảnh giới linh thạch đỉnh phong, thậm chí còn đạt đến độ viên mãn.

Nếu tu luyện đến trình độ này bằng cách mua ngọc cũng phải tiêu tổn mất hai ba trăm tỷ.

“ở Đông Nam Á à?" Diệp Thần hỏi, Thẩm An Kỳ cũng không giấu diếm.

“Không, nó ở Hải Châu."

Ngay khi những lời nói ra, một người đàn ông đầu trọc chạy về phía Diệp Thần cúi đầu nói: "Diệp đại sư, tôi là Đường Thiền Ương, sống tại Hải Châu! Nếu ngài cần thứ gì ở địa phương tôi thì cứ ra lệnh, tôi dù có phải xới từng mảnh đất lên cũng sẽ giúp ngài."

“Hừm." Thẩm An Kỳ ậm ừ: “Nếu không có sự hướng dẫn của tôi, cho dù ông có xới từng mảnh đất lên cũng không tìm được."

“Cô nghi ngờ năng lực của tôi?" Đường Thiền ương bất mãn nói.

"Không tin thì thử xem." Thẩm An Kỳ vặn vẹo đầu, nếu không phải vì mất đi vẻ đẹp trước đây, chắc chắn sẽ trông rất quyến

“Muốn là được!" Đường Thiến Ương nói một cách thiếu thuyết "Tôi sẽ tuyển 10.000 người, lật ngược từng ngọn núi ở Hải Châu để giúp Diệp đại sư tìm đồ"

Thẩm An Kỳ thực sự muốn gϊếŧ Đường Thiền ương, nếu để cho ông ta tìm được, làm sao cô khôi phục được hình dạng ban đầu?

"Được rồi."

Diệp Thần nhìn ra được suy nghĩ của Thẩm An Kỳ liền nói: “Ông Quách, để lại điện thoại cho Đường Thiền Ương để tiện liên lạc, nhận tiền thu xếp một nơi ở tốt cho An Kỳ.

Bây giờ tôi phải đưa vợ về nghỉ

Nhìn Diệp Thần cùng Lạc Tuyết rời đi đầy tình cảm.

Thẩm An Kỳ ghen tị, cảm thấy số phận của Tần Lạc Tuyết tốt khi yêu được một người tuổi trẻ tài hoa như vậy.

Còn cô thì sao? Không được hắn để vào mắt, còn bị mất đi dung mao.

“Tại sao ông trời lại đối xử bất công với tôi như Trong lòng cô gầm thét như núi lửa, cảm thấy mình thật đáng thương"

Ngày hôm sau, khi mặt trời lên thiên đỉnh, Tần Lạc Tuyết cả đêm ngủ say trong vòng tay Diệp Thần, mới từ từ mở đôi mắt xinh đẹp.

Một giây sau, sắc mặt cô thay đổi, kéo Diệp Thần ngồi dậy.

“Diệp Thần, Diệp Thần, Hắc Xương Ngọc đâu rồi, là ai cướp.."

"Cô mơ hồ nhớ ra mình đã làm cho Thẩm An Kỳ choáng váng di?" sau khi hét lên 25 tỷ, sau đó người của Thẩm An Kỳ bắt đầu muốn cướp đồ, ngay cả ông Ngô và Quách đều bị thương, bọn họ rất hung dữ.

Cô sợ hãi ngất đi, sau đó không biết gì nữa.

Cô rất lo lắng cho Hắc Xương Ngọc, dù sao cũng là 25 tỷ đô, không thể nói mất là mất được.

“Nhìn xem." Diệp Thần cầm hộp gỗ trên bàn đầu giường, tự hào nói với Tần Lạc Tuyết.

Vẻ mặt Tần Lạc Tuyết vui mừng, nhanh chóng cầm hộp gỗ trong tay Diệp Thiền mở ra, nhìn thấy viên ngọc trong đó, trái tim treo lơ lửng của cô cũng bình tĩnh lại được.

“Làm sao anh lấy lại được?" Tần Lạc Tuyết vừa ngạc nhiên, vừa tò mò hỏi.

Diệp Thần cười gần.

"Tên đó cướp đồ của anh, anh liền ném kim châm cho hắn chết rồi lấy lại đề về

Tần Lạc Tuyết lập tức nở nụ cười.

“Diệp Thần, anh thật giỏi, ngay cả một cao thủ cường đại vậy cũng đánh được, thật sự quá lợi hại.

Đáng tiếc là em sợ hãi quả mà ngất đi, chứ khung cảnh khi đó rất đáng sợ, có phải không?"

“Đúng vậy, thật may là em đã ngất đi, nếu không sẽ bị hoảng sợ." Diệp Thần nhìn về phía cổ của Tần Lạc Tuyết, nói: "Nhìn xem, đây là ngọc phù, là bùa hộ mệnh mà ông Ngô nhắc tới! Anh đã có được sau khi gϊếŧ Giang Kỳ Sơn, Thực ra là bùa này không có nhiều tác dụng bảo vệ, thậm chỉ là đỡ đạn, hay một cú đấm bằng nội lực.

Tuy nhiên, chất liệu của nó làm loại ngọc bích tốt nhất, sau khi trở về tối hôm qua, Diệp Thần đã dùng nội lực của mình, thêm một ít khả năng phòng vệ vào lá bùa và để thuần hóa Chu Tước! Vậy nên bây giờ, nó có thể coi là một lá bùa hộ mệnh, dù bị đạn bắn, pháo nã cũng không bị thương."

Tần Lạc Tuyết cúi đầu, phát hiện trên cổ có một mặt dây chuyền hình chữ nhật bằng ngọc bích, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó.

Trái tim cô rung động, đôi mắt đẹp ngẩn nước, cô nhào vào lòng hắn.

Chỉ lúc này, cô mới biết Diệp Thần đã liều mình thế nào để có một lá bùa hộ mệnh cho cô.

“Diệp Thiền, sau này em sẽ không bao giờ nghi ngờ sự chân thành của anh đối với em." Tần Lạc Tuyết nước mắt lưng tròng, cảm động nói.

“Anh sẽ luôn đổi đãi với em như bây giờ, luôn như vậy.

“Tốt quá!"

Một tuần sau, Tần Lạc Tuyết quay lại Giang Châu để làm việc và kiếm tiền.

Mắt đi số tiền khổng lồ 25 tỷ đô, cô xót ruột, không muốn đi chơi.

Diệp Thần yêu cầu Ngô Nguyễn Thanh hộ tống chị em Tần Lạc Tuyết trở về, còn anh chọn ở lại với lý do muốn ở Thanh Châu chơi thêm vài ngày.

Vào ngày thứ hai khi Tần Lạc Tuyết trở về, Diệp Thần và Thăm An Kỳ đi đường sắt cao tốc đến Hải Châu.

Sau trị liệu của Diệp Thần tối qua, Thẩm An Kỳ đã có được vẻ đẹp ban đầu.

Sự xuất hiện của hai người lập tức thu hút nhiều ảnh mắt.

Ngay lúc này, tàu cao tốc đang di chuyển, một mỹ nữ nhỏ nhắn ngồi xuống cạnh cửa sổ, bên trái Diệp Thần.

Cả cỗ xe náo động.

“Quái, gã kia sao tốt số vậy! Ngôi trên đường sắt cao tốc mà toàn mỹ nữ vây quanh"

“Đúng, tôi cũng không được cái phúc phần ấy"

“Ghen tị quả, tôi đã đi bao nhiêu chuyến tàu cao tốc, cũng chưa từng được đãi ngộ tốt như vậy."

Nhưng ngay sau đó một thanh niên đi tới, tại lối đi bên cạnh Thẩm Anh Kỳ, vỗ vai Diệp Thần đang ngồi giữa hai mỹ nữ, giọng ra lệnh: “Đổi vị trí cho tôi."

“Đi chỗ khác đi." Diệp Thần lộ vẻ bất mãn.

“Anh..."Sắc mặt thanh niên chợt lạnh.

Cô gái bên cửa sổ nhanh chóng nói: "Tiết Tử Mặc! Anh ra đây ngôi làm gì? Sao còn bắt người ta phải đổi chỗ với anh?"

“Tịch Nhan, em là em gái anh, đương nhiên anh phải ngồi cạnh bảo vệ em."

Tiết Tử Mặc nói, chỉ vào Diệp Thần: “Anh chàng này thoạt nhìn không phải người tốt, em như vậy, anh lo lắng anh ta sẽ bí mật chụp ảnh em nhân lúc em không chú ý

Sau đó, anh cười nói với Thẩm An Kỳ: "Người đẹp, cô cũng nên chú ý, cẩn thận với bàn tay lợn muối của anh ta"

Không hề nghĩ rằng, anh vừa mới nói, Thẩm An Kỳ đã phun ra một chữ "Cut!

Nụ cười của Tiết Tử Mặc đanh lại.

Nhưng ngay sau đó, anh ta lộ vẻ bất mãn.

“Tôi có lòng nhắc nhỏ, đừng ra vẻ khinh khỉnh như vậy?"

“Anh ấy là bạn trai tôi, có cần thiết nhắc nhở không Thấm An Kỳ đỏ mặt nói dối, sau đó lạnh lùng nói: "Nếu anh còn dám thô lỗ với bạn trai tôi, cẩn thận tôi ném anh xuống đường sắt cao tốc."

“Khụ khu." Diệp Trần họ khan một tiếng.

Hắn trở thành bạn trai của cô khi nào? Tiết Tử Mặc nghe vậy, nhất thời sững sờ.