“Cô Thẩm, lấy đồ của tôi! Chưa có sự đồng ý của tôi đã muốn rời đi, như vậy chẳng phải rất quả đáng sao? Ngay khi lời này được nói ra, nó vang lên bên tai mọi người như sấm sét.”
Sau vài giây sững sở, mọi ánh mắt đều rơi vào Diệp Thần
Họ nhìn thấy Tần Lạc Tuyết đang ngủ trong vòng tay hắn, vừa vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, vừa nhìn thẳng vào Thẩm An Kỳ đang đứng cách đó chục mét.
Nét mặt hắn thờ ơ, không rõ là vui hay buồn, và cũng không cảm nhận được một chút tức giận gì.
“Anh không hài lòng vì bị cướp mặt Hắc Ngọc Xương nên muốn lấy lại sao?” Có người kinh ngạc thốt lên.
Ai đó lên tiếng.
“Mua đồ mất hơn 20 tỷ đô la, rồi bị cướp! Ai cũng sẽ khó chịu thôi.”
“Nhưng anh có thể làm gì kể cả khi đang khó chịu? Cả hai thuộc hạ của anh đều đã bị thương! Anh vẫn hi vọng sẽ dùng lý lẽ bắt người ta trả lại đồ cho anh sao?"
“Dễ hiểu vì sao anh cảm thấy chán, và suy sụp lắm! Nhìn vợ anh ấy tức giận ngất đi, hơn 20 tỷ đô la cứ thế mất trắng! Không chết vì tức là còn may"
Thẩm An Kỳ lúc này mới bình tĩnh trở lại, không khỏi chế nhạo, khinh thường nói: "Tôi tưởng là ai, không nghĩ lại là anh”
Vừa nói, cô vừa đứng dậy tự tin nói: "Đây là thế giới cá lớn nuốt cá bé! Năm đấm của tôi mạnh hơn anh, muốn cướp thì sẽ cướp được! Anh có thể làm gì kể cả khi tôi gϊếŧ anh?"
“Nhưng bởi vì anh đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua đồ cho tôi, tôi sẽ không kêu người gϊếŧ anh! Nếu anh không hài lòng thì tôi cũng chẳng thể làm gì.
Hắc Xương Ngọc giờ thuộc về tôi, không có khả năng trả lại, nếu có cơ hội, tôi sẽ mời anh một bữa cơm"
Nói xong, cô ta cười đặc thắng, lộ ra má lúm đồng tiền, sau đó đội chân dài thang tập trong quân da màu đen sải bước dài, hai bên con có hai người đàn ông Đông Nam Á cường tráng bảo vệ cô rời khỏi chỗ ngồi.
“Tôi đã đồng ý để cô đi chưa?" Ánh mắt Diệp Thần chợt lạnh, bàn tay đang vuốt ve mái tóc mềm mại của Tần Lạc Tuyết đột nhiên dừng lại.
Trong khoảnh khắc, một cảm giác chết chóc bao trùm không gian.
Thẩm An Kỳ lập tức dừng lại, cái đầu nhỏ xinh ngoảnh lại, Diệp đại sư Thiên đang đầy sát khi, chậm rãi mở môi, chất giọng lạnh như băng
“Đừng ép tôi gϊếŧ cô!”
"Cô Thẩm, đừng nói nhảm với hắn! Tôi đi giải quyết Ngô Nguyên Thanh, tiện tay xử lý hắn luôn!” Giang Kỳ Sơn bước ra.
Lúc này Diệp Thần để Tần Lạc Tuyết dựa trên ghế, thàng lưng, lớn tiếng: "Tốt thôi, tôi sẽ dùng nằm đấm để lấy lại những thứ thuộc về mình, nhân tiện tôi sẽ xử lý các người, gϊếŧ một vài người trong số các người, bắt các người chịu gấp hai, gấp ba lần những gì các người gây ra.
Dứt lời, hắn dặn dò Ngô Nguyên Thanh và Quách Chính Hoa chăm sóc cho Tần Lạc Tuyết, sau đó ung dung đi về phía sàn đấu giá
"Hahaha!"
Giang Kỳ Sơn nghe thấy điều này, không cười ngất trời: "Chỉ bằng cậu, một thanh niên trẻ tuổi, dám uy hϊếp đòi cướp đồ chúng tôi, gϊếŧ người của chúng tôi.
Là cậu coi thường tôi, hay quá đề cao chính mình! Cậu nghĩ cậu là ai?" “Nói cho cậu biết.
Tôi, Giang Kỳ Sơn, đã tu luyện đến cảnh giới viên mãn, trong tay còn có ngọc phù, có thể gọi được Chu Tước bất khả chiến bại.
Cậu chờ chết đi! Nhiều cao thủ bị sốc khi nghe điều này.
Đến lúc này họ mới hiểu được vì sao Giang Kỳ Sơn không kiêng nể như vậy, hóa ra ông là một trong số ít chân nhân đã tu luyện đến cảnh giới viên mãn!
Nhưng Diệp Thần không trả lời gì cả, thay vào đó hắn mim cười, tiếp tục đi.
Lúc này, mọi ánh mắt đều đi theo động tác của hắn, ngày cả Thẩm An Kỳ cũng cảm thấy kinh ngạc, cô tưởng rằng Diệp Thần chỉ đang muốn tìm chỗ trút đi sự bất mãn, không thể ngờ hắn lại dám bước tiếp
Hắn không sợ chết sao?
"Hừm, tôi muốn cứu mạng anh, vậy mà anh không biết tốt xấu, người như vậy chết là đáng lắm.” Cô khịt mũi, khoanh tay đứng yên tại chỗ, giống như đang chờ xem kịch.
“Nhưng phải nói thật là anh rất can đảm, chỉ tiếc là đã có vợ rồi! Sẵn sàng một lúc đập hơn 20 tỷ đô như vậy, so với nhà họ Thẩm cũng tính là môn đăng hậu đổi.
Thật đáng tiếc mà!” Cô nghĩ thầm, vẻ mặt hơi tiếc nuối.
Dù sinh ra ở Đông Nam Á, nhưng Thẩm An Kỳ mang trong mình dòng máu thuần Hoa Hạ, khả khác biệt đối với những người Đông Nam Á bản địa có nước da ngăm, hoặc những người con lai Hoa Hạ.
Hiện giờ cô đã đến tuổi kết hôn, trong giới luật của dòng họ, thế hệ trẻ không được phép kết hôn với người da trắng, vì vậy đến bây giờ cô vẫn không tìm được bạn trai như ý.
Chỉ là cuối cùng đã tìm được một người đàn ông tiêu chuẩn chọn làm bạn đời, nhưng anh ta đã có người trong lòng.
Cô Thẩm An Kỳ muốn người đàn ông này kết hôn với mình? Chắc chắn không được.
Đó là lý do cô không quan tâm đến sống chết của Diệp Thần
“Cậu trai, mau trở về đi! Cậu không đánh được với ông Giang đầu, tiền có thể kiếm lại được, tính mạng mới là quý giả.”
Hơn nữa cậu lại có một người vợ xinh đẹp như vậy, thật sự đừng mạo hiểm tính mạng! Khi Diệp Thần đang đi, chủ của Đường Nhược Dao là Đường Nghĩa vội vàng thuyết phục.
Mặc dù có dã tâm cướp Hắc Xương Ngọc, nhưng hắn không hề có ý định gϊếŧ người, còn kẻ trên khán đài tự xưng là cao nhận đã tu luyện đến cảnh giới viên mãn sẵn sàng xuống tay gϊếŧ người.
Bằng Đức Long đã tu luyện cả đời người, nhưng lại bị gϊếŧ trong một giay, sát khí của kẻ đó thật sự kinh hoàng.
Ai dám tìm loại người này để cướp đồ, muốn tìm cái chết sao?
Nghe vậy, Diệp Thần dừng lại, nhìn về phía Đường Nghĩa, thản nhiên nói: "Tôi đi gϊếŧ ông ta, không phải đi chết"
Nói xong, anh thu ánh mắt lại, tiếp tục đi.
“Cậu." Đường Nghĩa nghẹn họng, không thuyết phục được.
Kẻ đó đâu phải là một ông cụ đi ra trong viện dưỡng lão, để một thanh niên như Diệp Thần dễ dàng bóp chết.
Đó là chân nhân luyện đến cảnh giới viên mãn, có thể chiêu dụ ma quỷ, kêu gọi thần linh, hô mưa gọi gió, kêu sấm gọi sét.
Có thể gϊếŧ ngàn người, vài người trong một cái chớp mắt “Này, này, này, mau trở về đi, ông ta thực sự sẽ gϊếŧ anh đấy! Anh điếc sao? Không nghe tôi nói sao? Này! Anh mau trở về đi.
Đường Nhược Dao Diệp đại sư Thiên bước đi, không chịu được, không ngừng la hét, nhảy lên giống hệt con thỏ trắng.
“Nhược Dao, bỏ đi." Đường Nghĩa nhìn theo Diệp Thần: "Chú nói gì cậu ta cũng không nghe, vậy để mặc cậu ta tự sinh tự diệt thôi."
“Nhưng cháu thấy anh ấy rất quen! Hình như đã gặp ở đâu! Đường Nhược Dao gãi đầu, nhất thời không thể nhớ ra."
“Chắc cháu xem nhiều phim truyền hình Hàn Quốc quá rồi đấy! Cháu thấy ai đẹp trai cũng liên tưởng đến các oppa."
"Cháu tưởng chú sẽ tin cháu sao?” Đường Nghĩa lắc đầu cười khổ
“Không phải đâu!” Đường Nhược Doa mím môi, lội vẻ tức giận, sau đó xua tay nói:
"Mà thôi, kệ đi, mau tìm cách cứu anh ta."
“Con bé này, muốn chủ vào chỗ chết sao?" Đường Nghĩa chua xót nói: “Nếu ông nội cháu ở đây, có lẽ còn đầu ngang được với Giang Kỳ Sơn! Về phần chú, giờ tham chiến sẽ chết chắc"
Đường Nhược Dao : “Biết thể mang theo ông nội đến.”
Vào lúc này, Từ Hoành Bản và đảm thiếu gia đang tụ tập bàn chuyện.
"Không còn nghi ngờ gì nữa, tên họ Diệp kia sẽ chết! Thuộc hạ của nó và Quách Chính Hoa bị thương nặng.
Sau này, nhóm người Đông Nam Á kia rời đi, ông Lục nhất định sẽ nhân cơ hội gϊếŧ chết Quách Chính Hoa.
Anh nghĩ sao về việc bắt vợ của họ Diệp kia về chơi đùa?" Lâm Phong đề nghị.
"Được, tôi chưa bao giờ được ngủ với người đàn bà đẹp như vậy.
Mặc dù cô ta là đồ cũ nhưng hương vị vẫn thơm ngon, phải không?” Từ Hoành Bản ngu ngốc nói, nước miếng trào ra.
“Tôi đồng ý!”
“Tôi đồng ý!”
“Tôi đồng ý!
Nhóm thiếu gia kích động, có hơi không chịu nổi.
Trong lúc đó, Diệp Thần từng bước lên khán đài đấu giả, mỗi bước chân đều như một vị hoàng đế lên ngôi.
"Haha, người bay xuống còn chưa ăn ai.
Từ khi nào kẻ đi bộ này có thể lấy được Hắc Xương Ngọc.
Thật nực cười!” Có người không nhịn được cười.
“Cứ tưởng là một cao thủ võ thuật, không ngờ chỉ là một người thường.
Thật sự không hiểu anh ta lấy dũng khí từ đầu ra?" Thẩm An Kỳ cười thẩm trong lòng.
Các võ sĩ có mặt lác đầu bất lực, tất cả đều cho rằng Diệp
Thiên sẽ không qua khỏi.
Không lâu sau, Diệp Thần đã lên sàn đấu giá, cách Giang Kỳ Giang mười bước chân.
Khán giả im lặng trong vài giây, ánh mắt đổ dồn về phía anh.
“Giao Hắc Xương Ngọc ra đây, sẽ được toàn mạng" Diệp Thần nhẹ giọng, xem thường Giang Kỳ Sơn.
Giang Kỳ Sơn phi cười.
Thậm chí hàng nghìn khán giả có mặt cũng không nhịn được cười.
Dọa ai vậy?
“Tôi muốn biết cậu từ đầu đến, thuộc gia đình nào?" Giang Kỳ Sơn cưới hỏi, ông muốn biết thể lực mà Ngô Thanh Nguyên đi theo như thế nào?
“Hoa Hạ, Giang Châu, không gia đình"
“Người Giang Châu "
Cả Giang kỳ Sơn lần Thẩm An Kỳ, và tất cả mọi người đều cau mày
Giang Châu có người có thể bỏ ra một lúc 25 tỷ đô la sao? Mọi người đều nghi ngờ thân thể của Diệp Thần.
Giàng Kỳ Sơn cười lớn: “Giang Châu xưa này là đất học, theo tôi biết, không có dòng họ võ công nào có nguồn gốc Giang Châu."
“A! Nhân tiện, tôi nghe một người bạn ở Hồng Thịnh nói ra, ba võ sư ở Hồng Thịnh đã bị gϊếŧ hại bởi Diệp đại sư ở Giang Châu! Vài ngày trước, tôi còn nghe nói kiểm thành Nhật Bản cũng bị gϊếŧ ở Giang Châu, bị Diệp đại sư chém.
Nếu Diệp đại sư là người Giang Châu, thì đó chính là cao thủ duy nhất của Giang Châu hiện nay.”
“Không biết cậu có nghe nói về Diệp đại sư không?"
“Xem ra ông cũng hiểu biết nhiều.” Diệp Thần cười nói: “Tuy rằng bây giờ ông mới biết, nhưng Diệp đại sư đang đứng trước mặt ông”
“Cái gì?” Giang Kỳ Sơn kinh ngạc lùi lại hai bước.
Các võ sĩ ở sân khấu bật dậy khỏi chỗ ngồi, nhìn Diệp Thần một cách khó tin.
Đó là Diệp đại sư mới nổi danh?
Là thật hay giả?
Lúc này, một tiếng cười man dại vang lên.
“Haha, Giang Kỳ Sơn, đời mày tàn rồi! Tao đi theo Diệp đại sư, còn nguyện ý làm trâu ngựa cho ngài, chỉ cần ngài ấy đích thân làm thịt mày, tên phản nghịch, lừa dối sự phụ, diệt tổ diệt tông! Hôm nay mày sống không được đâu"
Ngay sau khi lời nhận xét này được đưa ra, khán giả rất sốc! Đồng thời mọi người tự hỏi là Diệp Thần dùng tên Diệp đại sư để hù dọa người khác hay đó thực sự là Diệp đại sư?
Bằng không, một người có tu vi cường đại như thế làm sao sẵn sàng làm thuộc hạ cho hắn?
Nghe vậy, Giang Kỳ Sơn buộc phải tin thanh niên trước mắt chính là Diệp đại sư, nhưng ông không hề kinh hãi, ngược lại còn cười nói: "Nếu là Diệp đại sư thì sao? Tôi có trong tay ngọc phủ, cậu nghĩ có thể đánh bại được tôi?"
Diệp Thần nhún vai, khinh thường nói: "Có dù ông có ngọc phù, tôi có thể gϊếŧ ông như gϊếŧ một con gà."
Giang Kỳ Sơn nghe được lời này, như sét đánh ngang tai.