Bốn giờ sáng, theo giờ Nhật Bản, một trang viên sang trọng dưới chân núi Phú Sĩ đột nhiên sáng đèn, phá tan sự vắng vẻ trước lúc bình minh.
Gần một trăm người đàn ông, phụ nữ và trẻ em đều thức dậy ra khỏi phòng, khi vẫn mặc quần áo ngủ.
Chẳng mấy chốc, gần trăm người đang tụ tập trong đại sảnh, trên mặt để lộ vẻ nghi hoặc.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
“Hắn là có chuyện nghiêm trọng, nếu không nửa đêm cụ lớn đã không đánh thức mọi người.
Ngay cả khi mọi người đang bối rối, một ông cụ già trong trang phục trắng xuất hiện cùng hai võ sĩ.
Không gian im lặng.
Ông cụ tên là Taino Miyazaki, tộc trưởng của gia tộc Miyazaki, là một trong số mười người giàu nhất Nhật Bản, và là người đứng đầu Tập đoàn Công nghiệp nặng Tjanling.
Nằm trong tay khối tài sản nghìn tỉ, ông nổi tiếng không chỉ ở Nhật, mà còn toàn thế giới.
Một lúc sau, Taino Miyazaki vẫn ngồi ở ghế chính trong đại sảnh, vẻ mặt nghiêm nghị.
Ông cụ nói bằng một giọng trầm: “Trước tiên chúng ta hãy im lặng trong mười phút.
Mười phút im lặng?
Những người trong gia tộc Miyazaki bối rối nhìn nhau, trong đầu hiện lên ba chữ: "Ai đã chết?"
Mặc dù trong lòng đây nghi hoặc, nhưng không ai dám làm trái ý tộc trường, tất cả đều cúi đầu im lặng.
Bởi vì cách đây vài giờ, họ đã dành cho Chiba Masato một khoảng lặng tương tự.
Mười phút sau.
“Cha, ai đã qua đời nữa a?" Con trai cả của Taino Miyazaki, một kẻ trí tuệ chậm phát triển hỏi.
Taino Miyazaki hít một hơi thật sâu và nói: "Vừa rồi, phòng thương mại Nhật Bản ở Giang Châu báo rằng Kai và gia đình đã chết.
Một giờ trước, tất cả đều chôn vùi trong biển lửa, không lối thoát.
"Cái gì?”
Cả gia đình bàng hoàng “Làm sao chuyện này có thể”
"Kai, các samurai và người hầu tổng cộng hơn trăm người, họ đều chôn vùi trong biển lửa.
Không ai trốn thoát? “Thật không tin được? Có rất nhiều chiến binh cấp cao trong nhà anh ấy.
Loại lửa dữ dội nào khiến họ không thể chạy thoát được?”
"Cha! Có phải là Diệp đại sư làm không?” Con cả Miyazaki chợt lên tiếng.
“Đúng vậy, chắc chắn là Diệp đại sư, là hắn!”
“Trận quyết đầu lần trước, hắn đã gϊếŧ Kiểm thánh dứt khoát như vậy! Loại người tàn nhẫn như vậy, có việc gì là không làm được."
“Đúng vậy, là hắn đáng nghi nhất! Người trong tộc hưởng ứng, nhất trí hung thủ là Diệp đại sư.”
Sau cái chết của Chiba Misato, cả nước Nhật trở nên chấn động, và người trong gia tộc đã biết căn nguyên chi tiết từ trước đó.
Taino Miyazaki gật đầu, đương nhiên ông cũng nghĩ như vậy, nhưng vẫn là trầm mặc kiên định, không thấy giận dữ, chỉ là có chút hụt hẫng, rồi hỏi: “Anh muốn đi Giang Châu đảm nhận những việc của lão tam, đồng thời điều tra Diệp đại sư là ai?"
“Người trong tộc đột nhiên cứng người, kẻ này nhìn người nọ, ai dám liều mạng lớn như vậy, ai biết được Diệp đại sư là kẻ điên cuồng đến mức nào là dám gϊếŧ cả nhà Kai Miyazaki?"
“Sao vậy, sơ à?" Taino Miyazaki nheo mắt.
"Chúng con…” Đám người muốn đi nhưng không dám đi
Tại thời điểm này, một người đàn ông ba mươi tuổi đứng lên, xung phong mạnh mẽ:
“Ông ơi, con sẵn lòng đi”
"Tốt lắm!” Taino Miyazaki hài lòng: “Vẫn là Naoto dũng cảm, chuẩn bị hai ngày sau đó đến Giang Châu.
Nhớ kỹ, đừng đề cập đến việc trả thù, chỉ cần điều tra thân phận Diệp đại sư trong bí mật, và chờ đợi Sato ra ngoài, ta sẽ nhờ đại sư quyết đầu với Diệp đại sư đó.
“Vâng!” Naoto Miyazaki nặng nề gật đầu.
Đám người muốn đi nhưng không dám đi.
“Tuyệt vời! Nếu thấy Sato chịu ra tay, Diệp đại sư sẽ không sống được đâu “Sato đại sư là con trai lớn của đại sư.
Thánh kiếm chỉ là đứa trẻ ba tuổi trong mắt ngài ấy, nhất định ngài sẽ gϊếŧ chết Diệp đại sư"
"Chắc sắp rồi, chỉ hai tháng nữa thôi, thấy Sato có thể tiến vào cảnh giới thần tiên, đến lúc đó chắc chắn thấy sẽ gϊếŧ Diệp đại sư như gϊếŧ gà!”
Sáng sớm hôm này, toàn bộ giới thượng lưu ở Giang Châu được một phen chấn động.
“Chúa ơi, nhà của Kai Miyazaki bị phóng hỏa, thiêu rụi cha con ông ta cùng hơn 100 samurai và người hầu.”
“Thật bi thảm!”
“Vụ cháy này đúng là kỳ quái, chỉ có nhà ông ta bị thiêu rụi, còn các nhà bên cạnh cũng không sao! Chẳng lẽ Miyazaki làm nhiều chuyện ác ở Giang Châu nên bị trời phạt?"
Ngay sau khi Miyazaki qua đời, thị trường kinh doanh Giang Châu sẽ bình ổn trở lại! Từ khi thành lập văn phòng Thương mại Nhật Bản, thị trường bị xáo trộn.
Giá nguyên vật liệu bị tăng một cách bừa bãi, không biết gần đây đã thất thoát bao nhiêu tỷ! Các doanh nhân lớn nhỏ đều bàn tán về điều này, các thành viên của văn phòng Thương mại Nhật Bản cũng đâm lo, có người còn tránh đi du lịch trong một thời gian dài.
Họ không phải kẻ ngu ngốc, gần như có thể đoán được làm điều này.
Lúc này, tại họ Ngụy.
"Con nghe Toshi Miyazaki kể rằng gia đình Miyazaki có hơn 100 samurai, tất cả đều là bậc thầy của bậc thầy, ngày đêm có người canh gác! Sao một ngọn lửa có thể lan ra, thiêu rụi tất cả” Ngụy Tiến Bằng nghi ngờ hỏi.
"Chắc chắn là do Diệp đại sư.” Ngụy Tử Phi thốt lên.
Nhưng gã không ngờ rằng khi lời vừa nói ra, đã bị một cái tất trời giáng vào mặt! Gã lập tức gào lên.
“Cha, tại sao cha lại đánh con?” Ngụy Tử Phi kêu lên thảm thiết, che lấy mặt.
“Tao còn nóng lòng muốn xé cái miệng mày!" Ngụy Thái tức giận chỉ vào Ngụy Tử Phi, nghiến răng, nghiến lợi nói: “Tại sao anh mày chưa bao giờ gây ra chuyện, còn mày thì luôn lộn xộn làm tao phải đánh?"
“Bởi vì cha coi trọng anh hơn, anh có làm gì, cha cũng vờ như không thấy”
“Có cái rắm!” Ngụy Thái lại tát cho Ngụy Tử Phi một cái nữa, nghiêm khắc dạy dỗ hắn.
“Bởi vì anh mày biết cái gì không nên nói."
“Tao nói cho mày biết, anh mày còn biết rõ hơn mày! Nhưng ở nhà cũng không dám nói, huống chỉ là bên ngoài.”
“Nhưng mày thì sao? Nói thẳng ra là người đó làm ngay trong ngôi nhà này! Lỡ như, kẻ đó biết được thì sau nhà Miyazaki sẽ là họ Ngụy chúng ta, mày biết không?”
“Tao biết mày là thứ vô dụng thế này, thì tao đã bóp chết mày ngay từ lúc mày sinh ra rồi! Mấy ngày hôm nay mày ở nhà cho Tao, không được đi đầu, nếu không Tao đánh gãy chân mày!"
Không chỉ nhà họ Ngụy, Hắn, Trần mà còn rất nhiều đại gia Giang Châu đều nghiêm cấm con cháu ra ngoài bàn chuyện, chứ đừng nói là đoán già đoán non xem ai gây ra chuyện này.
Một doanh nhân có thể kiếm được khối tài sản thịnh vượng như vậy, đương nhiên là có tầm nhìn phi thường, thấu đảo mọi thứ hơn người bình thường.
Sự kiện chết cháy của nhà Miyazaki, họ đều biết là Diệp đại sư đã làm gì đó, nhưng họ không dám nói bất kỳ điều gì, vì sợ xúc phạm Diệp đại sư, sợ anh giận mà báo thù, đi đốt cả nhà ho.
Đêm qua, Tần Lạc Tuyết ngủ rất ngon, khi cô lười biếng mở đôi mắt đẹp ra thì mặt trời đã lên cao.
“Hả? Đã muộn vậy rồi à?” Cô đột ngột muốn ngồi dậy, định rời khỏi giường, nhưng bị một bàn tay to lớn ôm vào lòng.
“Ông nội tối qua nói cho em nghỉ ngơi vài ngày, không cần kiếm tiền, quan trọng là giữ gìn sức khỏe"
“Vâng...!em quên mất." Tần Lạc Tuyết gãi gãi đầu, hai mắt híp lại.
Đột nhiên, cô nghĩ ra điều gì đó, đỏ mặt hỏi: "Tối hôm qua hình như anh không có ăn, cứ thể cùng em đi ngủ?”
“Đúng!”
"Hả!” Tần Lạc Tuyết thấy tội lỗi: “Không thấy đói bụng sao?”
Diệp Thần cười nói: "Đói một hai bữa cũng không sao."
“Vậy... Bây giờ em bồi thường cho anh nhé?" Tần Lạc Tuyết đỏ mặt.
"Đêm nhé."
“Vâng” Sau đó, cả hai trò chuyện một lúc mới đi tắm rửa.
Kết quả là khi có vừa bước xuống cầu thang, đã lập tức nhận được tin từ ông nội về vụ hỏa hoạn xảy ra ở nhà Miyazaki.
Cô lập tức bị sốc vì chuyện này ngoài ý muốn.
“Ông nội, ông có nghĩ đó là." Tần Lạc Tuyết đoán ra một người.
Tần Chính Thành gật đầu: "Ta gọi điện cho Kim Thiên Hào sáng nay! Ông ấy nói vì sự an toàn của cháu và Diệp Thần nên đã thuyết phục Diệp đại sư làm ra việc này.
Dù sao Toshi Miyazaki đã vì hai người mà chết, Kai Miyazaki sẽ không bỏ qua cho hai người, tốt nhất là phía chúng ta ra tay trước "
“Có vẻ như ông chủ Kim rất yêu thương cậu em Diệp Thần." Tần Lạc Tuyết không khỏi nhìn Diệp Thần.
Đương nhiên cô biết Kim Thiên Hào quan tâm nhất là sự an toàn của Diệp Thần chứ không phải cô.
Nếu không có Diệp Thần, Kim Thiên Hào sẽ mặc kệ sự sống chết của cô.
"Mặc dù việc này ông Kim làm hơi quá nhưng vẫn là nhìn xa trông rộng" Diệp Thần cười nói, khá hài lòng khi Kim Thiên Hào chủ động nhận trách nhiệm.
Tần Chính Thành cười nói: “Nếu Kim Thiên Hào không nhẫn tâm như vậy, làm sao từ một đứa trẻ nghèo khó đạt đến địa vị và sự giàu có như bây giờ.
Ta ngưỡng mộ ông ấy cũng vì điều này.
“Diệp Thần, chúng ta có nên cùng nhau cảm ơn ông Kim không?" Tần Lạc Tuyết đề nghị “Anh đi thôi, em ở nhà nghỉ ngơi.
Sau khi dỗ dành Tần Lạc Tuyết, Diệp Thần lái xe đến nhà Kim Thiên Hào.
Hằn không đi cảm ơn Kim Thiên Hào mà là gặp Ngô đại sư Từ sự việc đêm qua, hắn muốn có một ngọc phù để làm bùa hộ mệnh cho Tần Lạc Tuyết.
Nhưng ngay khi đến nhà Kim Thiên Hào, hắn đã bắt gặp một vài gương mặt lạ.
“Diệp đại sư đến rồi.” Kim Thiên Hào chỉ vào Diệp đại sư một cách tự hào.
“Đường Tuấn, người đứng đầu dòng họ Đường ở thành phố Lô Châu! Kính chào Diệp đại sư”
“Quách Chính Hoa, người đứng đầu dòng họ Quách, ở Thanh Châu! Kính chào Diệp
đại sư”
"Từ Nguyên Chương, người đứng đầu dòng họ Tử, ở Nam Bàn! Kính chào Diệp đại sư!”
Những người đứng đầu gia tộc tử phương lần lượt đến chào hỏi Diệp Thần.
Tất cả bọn họ đều theo dõi trận chiến giữa Diệp Thần và Masato Chiba đêm qua, ai nấy đều kinh ngạc, đồng thời muốn tỏ lòng mến mộ với hắn
“Diệp đại sư, món quà này là họ tặng cho ngày, mỗi người một tỷ, tất cả đều ở đây! Mã là 666666" Kim Thiên Hào đưa thẻ ngân hàng cho Diệp Thần.
Đột nhiên, nhóm người trưởng tộc nhìn Diệp Thần bằng ảnh mất mong chờ.
“Là quà gặp mặt hay là phí bảo vệ?" Diệp Thần liếc nhìn đám người họ, cảm thấy quà gặp mặt là giả, phí bảo vệ là thật.
“Đó chỉ là quà mặt, không phải phí bảo vệ" Từ Nguyên Chương khẳng định.
Mọi người đồng thanh bảo rằng đây chỉ là buổi lễ gặp mặt, để làm quen với Diệp Thần.
“Vì là lễ gặp mặt, tôi sẽ nhận." Diệp Thần cầm lấy thẻ, cho vào túi, nếu là phí bảo vệ, chắc chắn hắn không muốn nhận.
Nhìn Diệp đại sư Thiên nhận, đám người đều thấy yên tâm, coi như họ đã thành công làm quen với Diệp đại sư, đủ để Diệp đại sư nhớ đến họ.
Sau này xảy ra chuyện gì, họ có thể bỏ ra nhiều tiền hơn nữa để Diệp đại sư giúp đỡ.
Sau khi, Diệp Thần có được ngày sinh của đồ đệ Ngô đại sư, thông qua thiên lý hắn đã xác định kẻ đó đang ở Thanh Châu.
"Không ngờ tên súc sinh đó ở Thanh Châu!" Ngô đại sư nghiên răng nghiến lợi nói.
Quách Chính Hoa ở Thanh Châu nhìn thấy cơ hội, lập tức cúi đầu nòi: “Diệp đại sư! Đại sư có muốn đến Thanh Châu một chuyển không? Tôi sẽ đối đãi thật chu đáo"
"Ba bốn ngày sau." Diệp Thần nói.
Tần Lạc Tuyết mới gặp nạn, đi xa luôn không tốt, phải ở bên cô ấy mấy ngày đã.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Diệp Thần vang lên, là giọng nói lo lắng của Lý Tế Thế: “Diệp đại sư! Không ổn rồi.”
“Trương Thụy Bắc tìm được một dược sĩ, y thuật cực kỳ siêu phàm! Kẻ đó đánh bại tôi và mọi người.”
“Bây giờ hằn cực kỳ kiêu ngạo, đòi đập vỡ bảng hiệu! Ngài mau đến xem.”