Vào thời điểm này, trong trang viên kiểu Nhật Bản của gia đình Miyazaki, Diệp Thần cũng xác Toshi Miyazaki trên vai, bước đi vô tự như chốn không người.
Bất kỳ nơi nào anh đi qua, không ai dám tiếp cận.
Gần trăm võ sĩ bỗng biến thành bầy cừu, mỗi khi Diệp Thần tiến đến một bước, họ sẽ tự giác lùi một bước, từ cửa trang viên vào sâu bên trong.
Không ai dám xông tới cho Diệp Thần một nhát dao.
Không phải họ sợ không đánh chết được Diệp Thần, mà là họ quả kinh ngạc, trước dũng khí của anh.
Họ không hiểu người thanh niên này can đảm đến mức nào để bước vào ngôi nhà của chủ tịch được bảo vệ nghiêm ngặt với xác con trai chủ tịch trên vai.
Là hắn gϊếŧ con trai chủ tịch sao?
Tất nhiên, có những samurai nghĩ rằng đây chỉ là một kẻ nhặt xác, không phải kẻ gϊếŧ người.
Dưới nhiều yếu tố khác nhau, Diệp Thần thuận lợi đến chỗ Kai Miyazaki mà không gặp bất kỳ trở ngại gì.
Vào lúc này, Kai Miyazaki đang ngồi trong một gian nhà gỗ và nhìn thấy đội samurai của mình.
Sau đó, ông nhìn kỹ hơn, thấy một người đang mang xác chết, xác chết ấy ăn mặc giống con trai ông.
Chính vì điều này, đôi mắt Kai Miyazaki giật giật.
“Tất cả trước tiên lui trở về”
Sau hiệu lệnh của Kai Miyazaki, gần một trăm samurai rút về phía sau lưng ông như một bầy, tất cả đều thu kiếm lại.
Diệp Thần đứng cách Miyazaki vài mét.
“Chúng ta lại gặp nhau." Khóe miệng của Diệp Thần hơi nhếch lên thành một đường vòng cung, trong đêm đen trắng lạnh, mang đến một sự quyền rũ khát máu.
Kai Miyazaki cẩn thận nhìn Diệp Thần, đột nhiên nghĩ cái gì đó, không khỏi thốt lên: "Là cậu sao?”
"Đúng vậy, là tôi! Ông không thấy có gì không đúng sao?" Diệp Thần cười, vội vàng nâng người Toshi Miyazaki lên: “Đây là lần đầu tiên tôi đến nhà ông, hi vọng ông hài lòng với món quà này."
Dứt lời, Diệp Thần vung tay, Toshi Miyazaki bị ném trước Kai Miyazaki như một quả bóng rổ.
Ngay lập tức, hai samurai tiến tại, bắt lấy Toshi Miyazaki đặt trước mặt Kai Miyazaki.
“Chủ tịch, con trai ngài bị gϊếŧ bởi một viên đạn xuyên thắng từ miệng qua đầu."
Một samurai sau khi kiểm tra, liền báo cáo Miyazaki nghe vậy, khỏe miệng và mặt đồng thời giật giật, nghiến răng nghiến lợi thốt ra vài chữ: “Là cậu làm điều này?"
“Là tôi.” Diệp Thần gật đầu, lạnh lùng nói: “Ngày cắt đi thử đàn ông của nó, tôi đã định tha nhưng rồi nó lại đến phá rối đám cưới của tôi, đêm nay còn làm hại vợ tôi! Nếu tôi không gϊếŧ nó, liệu nó có chịu dừng?"
Miyazaki căm hận đến gần như hít thở không thông! Ông nhắm mắt, ngẩng đầu lên, thở dốc.
Ông giận Toshi, vốn là ông cùng Ngụy Thái gài bẫy cho Diệp Thần vào chỗ chết, không ngờ đứa con này lại xen vào, kết quả là hỏng việc, bản thân thì mất mạng.
Ông hận Diệp Thần gϊếŧ con ông, ngang nhiên vác xác vào nhà ông, hành động sỉ nhục gia tộc ông như vậy, làm sao ông có thể dung túng được?
“Cậu không sợ tôi gϊếŧ cậu, để chôn chung cùng con trai tôi sao?" Khai Miyazaki đột nhiên nhìn thắng Diệp Thần, giận dữ hét lên.
“Một đám người Nhật, có gì đáng sợ?” Diệp Thần hỏi người lai.
Một samurai tức giận nói: "Mày...! Chết đi, chết đi."
"Sai rồi, đây là đất của các người, là nấm mô của các người." Diệp Thần sửa lại: "Tôi đến đây để gϊếŧ hết các người, để có thể yên tâm sau này vợ tôi sẽ được an toàn.
"Hahaha!" Miyazaki cười đáp lại: "Cậu kiêu ngạo quá đây, cậu cho rằng mình là Diệp đại sư sao, nghĩ gì mà lại coi thường gia tộc tôi như vậy, nghĩ rằng ngần này samurai là giấy vụn sao?"
“Ông nói đúng, tôi đúng là Diệp đại sư, nhưng trong mắt tôi, samurai mấy người không phải là giấy, mà là đàn kiến, giảm là chết." Diệp Thần nhẹ giọng nói.
"Hahaha!" Miyazaki cười, những samurai có mặt cũng không nhịn được cười.
Hắn nhận hắn là Diệp đại sư?
Nếu hắn là Diệp đại sư, thánh kiếm sao có thể thua, để rồi bị gϊếŧ?
Người Nhật yêu thích võ thuật, họ biết cái khó của võ thuật chính là nước chảy đá mòn, phải mất hàng chục năm khổ luyện mới thành cao thủ
Còn Diệp Thần, một thanh niên mới đôi mươi, dù tài giỏi đến đâu, thì ở độ tuổi này, riêng việc điều khiển được nội lực đã là khó lắm rồi.
Ở thế giới này, võ tôn trẻ nhất cũng chỉ tầm 30 tuổi mà cũng chỉ ở mức nhập môn tu luyện.
Diệp đại sư có thể gϊếŧ Thánh kiếm.
Có thể thấy trình để tu luyện của ngài ấy đã đạt đến cảnh giới hoàn mỹ.
Bước vào giai đoạn tu luyện, mỗi cấp độ đều phải mất khoảng mười đến hai mươi năm, thậm chí có thể ba mươi năm để tăng cấp.
Cho nên những bậc cao nhân tu luyện thành công thường ngoài tám mươi.
Hơn thế nữa, rất ít người đạt được trình độ hoàn mỹ ở tuổi tám mươi, dưới bảy mươi càng ít.
Diệp Thần mới ngoài hai mươi.
Hắn vô ngực tự nhận mình là Diệp đại sư, đây không phải là câu chuyện cười thế kỷ sao?"
Không nói đến Nhật Bản, ngay là Hoa Hạ cũng không hề có võ tên tuổi hai mươi, thậm chí lịch sử võ học cũng không tồn tại người như vậy.
“Tôi muốn biết, cậu đến đây để làm tôi sợ hãi, hay là thích thú với nỗi đau mất mát của tôi? Hay là sợ tôi, nên mang xác con tôi đến đây để khiến tôi nguôi giận?” Ngoài ba lời giải thích này, Miyazaki không tìm được lý do hợp lý khác.
“Chủ tịch, hãy để tôi gϊếŧ kẻ ngông cuồng này, để hiển tế cho con trai ngài." Có một samurai nghĩ rằng lời nói của Diệp Thần không đáng tin, nên muốn gϊếŧ anh.
“Được.” Kai Miyazaki đồng ý.
Samurai cúi đầu, sau đó xoay người vung kiếm về phía Diệp Thần.
Diệp Thần đứng im, chờ con kiến này đi tìm chỗ chết.
Thấy anh bất động, Kai Miyazaki và các samurai khác đều che giêu.
“Nhìn kìa, hắn ta đang hoảng sợ."
“Đã thế còn dám đến nhà chủ tịch để làm trò dọa dẫm! Không muốn chết thì đừng có làm" “Khi Kameda xuống tay, hắn sẽ biết thanh kiếm samurai của chúng ta nhanh như thế nào."
Sau một hồi chế giễu, Kameda đã tiếp cận Diệp Thần.
“Mau quỳ xuống, tôi sẽ tha chết cho..."
Nhưng không hề nghĩ rằng, gã còn chưa nói xong, Diệp Thần đã đưa tay ra tát.
Lực tất lên đến cả chục tấn, hàn tát Kameda bằng nội lực cực lớn, biến gã thành một đống xương máu trước mặt Kali Miyazaki và đảm samurai.
“Yếu quá!” Diệp Thần khinh thường nói ra hai chữ.
Nụ cười của Kai Miyazaki và các samurai cứng đờ ngay lập tức, ánh nhìn Diệp Thần chuyển từ khinh thường sang ngạc nhiên, rồi từ kinh ngạc chuyển sang sợ
Chỉ là lòng bàn tay vô mạnh vào một samurai có nội lực hậu, vậy mà kẻ đã trực tiếp biến thành một khối máu thịt, thậm chí không còn mảnh xương.
Sức mạnh đáng sợ này là sao?
Kinh khủng hơn cả một cái máy xay “Còn ai muốn gϊếŧ tôi?" Diệp Thần nhẹ giọng hỏi.
Mọi người im lặng, không ai dám đáp lại, không ai đứng lên.
“Nếu vậy, đến lượt ta ra tay." Diệp Thần ngoài cười nhưng trong không cười, giống như ác ma bước ra khỏi vực sâu địa ngục.
Miyazaki nuốt khan, sau đó hét đến khàn cả giọng “Lên! Toàn bộ lên gϊếŧ hắn!”
Các samurai do dự, nhưng tất cả bọn họ đều giơ thanh katana, lao về phía Diệp Thần.
Còn Kai Miyazaki quay đầu bỏ chạy.
Bây giờ ông tin Diệp Thần là Diệp đại sư rồi, cái tát kinh người ấy là bằng chứng rõ ràng nhất.
Vì vậy ba mươi sáu kế, kế chuồn là thượng sách, chúng ta hãy tránh tai họa này trước.
Diệp Thần đương nhiên phát hiện Cung Kỳ Hạ sắp chạy, nhưng cũng không vội ngăn cản, ngược lại nặng nề bước về phía samurai đang đi tới.
Bùm!
Mặt đất rung chuyển.
Một làn sóng xung kích kinh hoàng lan ra, giống như làn sóng xung kích hình thành bởi một vụ nổ bom nguyên tử, trong tích tắc, gần một trăm chiến binh được đưa ra ngoài, và sau khi hạ cánh, tất cả đều chảy máu và chết.
Thông linh cảnh tu sĩ có được một quyền băng sơn sức mạnh, đừng nói là một đám nội kình võ sĩ, chính là một đám hóa cảnh tông sư, hắn một chân xuống dưới cũng có thể toàn bộ đạp chết.
Hắn không hề kiêu ngạo khi coi đám người này chỉ là một bầy kiến hôi
"Má ơi!"
Nghe thấy động tĩnh, Miyazaki quay đầu lại thấy gần một trăm samurai đã chết, ông sợ hãi, ôm lấy đầu.
Diệp Thần cũng không có đuổi theo, mà là ngưng tụ chân nguyên, tiện tay lăng không huy động, rất nhanh một vệt kim quang lòe lòe phù văn trống rỗng chợt hiện.
"Đi!"
Diệp Thần một chỉ đạn hướng phù văn màu vàng.
Phốc!
Phù văn lập tức hóa thành một đầu hỏa long, vây quanh Cung Kỳ Hạ trang viên xoay quanh lên, những nơi đi qua đều bốc cháy lên lửa lớn rừng rực.
Ngắn ngủi qua đi, toàn bộ trang viên bị lửa lớn rừng rực thôn phệ.
Kêu thảm không ngớt!
Rất nhanh, theo đại hỏa rút lại vòng vây, trời cao không đường chạy, địa ngục không cửa vào Cung Kỳ Hạ lại lui trở về, xuất hiện lần nữa tại Diệp Thần trước mặt.
"Diệp đại sư ta sai! tôi sai rồi, không dám đối địch ngài nữa, xin hãy dập lửa và cho tôi một con đường sống, làm ơn, tôi chưa muốn chết.” Cung Kỳ Hạ quỳ gối Diệp Thần trước mặt khóc thành hài tử.
"Nếu như tôi không phải Diệp đại sư! Liệu ông có buông tha cho vợ chồng tôi không?"
Ném câu nói tiếp theo, Diệp Thần nhảy lên một cái, đạp gió rời đi.
"Diệp đại sư! Không muốn a! ! !"
Gia đình Miyazaki của tôi tại Nhật Bản sẽ không tha cho cậu đâu!”
“Nếu biết vì thắng con ấy mà phải chết trong biển lửa, tôi đã bóp cổ nó khi nó được sinh ra!!!"
". . ."