Bắc Minh Tiên Đế Truyền Kỳ

Chương 108:

*******

“Cậu! Cậu...! Sao lại có thể mạnh như thế? Không thể nào cậu mới hai mươi tuổi.

Ở tuổi này chẳng lẽ cậu là thiên tài võ học trăm năm có một?" Trên mặt hồ, Thiên Diệp Chính Nhân kinh hãi nhìn Diệp Thần, hoài hỏi.

Ông thậm chí còn cảm thấy mình đang mơ, nhưng đau đớn trên cánh tay đã làm ông nhận thức đây không phải mơ, mà là sự thực tàn khốc.

“Lúc nãy tôi đã nói với ông là tôi đã sống gần 400.000 tuổi! Ông không tin, tôi còn có thể làm gì.” Diệp Thần chế nhạo.

“Không thể! Tuyệt đối không thể!” Thiên Diệp Chính Nhân máy móc lắc đầu.

Diệp Thần nói hắn 400 tuổi còn có thể tạm tin, dù sao trình độ tu luyện này quả thực đáng sợ.

Nhưng mà 400.000 tuổi thì ai trên đời này có thể tin được.

“Tôi biết rồi!” Thiên Diệp Chính Nhân đột nhiều nghĩ tới điều gì đó, nói: "Cậu hẳn là người từ núi Côn Lôn trong truyền thuyết Hoa Hạ, nếu không sao cậu có thể cường đại như vậy, tôi nói có đúng không? Thực sự truyền thuyết ấy là thật sao? Cậu có phải thần tiên không?"

Chỉ có lời giải thích như vậy mới có thể thuyết phục Thiên Diệp Chính Nhân.

Truyền Thuyết về Côn Lôn của Hoa Hạ được lưu truyền rộng rãi ở Nhật Bản.

Theo truyền thuyết, nhưng người ở đó bất tử và bay lượn bằng kiểm...!

Nhiều dấu hiệu khác từ Diệp Thần, khiến ông tin hắn chính là một vị thần của Côn Lôn.

Nếu không thì không có lý do gì mà có thể tuyệt đại như vậy ở tuổi đôi “Ông nên đi hỏi Diêm Diệp Thần không thèm nói nhảm với ông ta, chậm rãi năng thanh kiếm bằng trong tay lên.

Thiên Diệp Chính Nhân sửng sốt, vội vàng cầu xin lòng thương xót “Còn thượng nhân, tha cho tôi, tôi không dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ ngài nữa, làm ơn buông tha cho

Diệp Thần hừ lạnh: “Ông dùng kiếm trong đám cưới của tôi, làm cho vợ tôi sợ hãi.

Tôi tuyên án tử hình cho ông, bây giờ là xử quyết"

Ngay lúc đó, Diệp Thần nâng thanh kiếm băng đầu, dưới nội lực truyền vào của anh, kiếm dài ra gấp trăm lần, khí tức cường đại.

Thiên Diệp Chính Nhân nhìn thấy, trái tim như muốn nổ tung, muốn kêu cứu không được, vội vã xoay người đạp gió, liều mạng bỏ chay.

Giờ phút này, ông hối hận cả ruột gan.

Tại sao không tiếp tục tu luyện ở Nhật Bản, tại sao lại đến Hoa Hạ xúc phạm bậc thần? Ông muốn trở về.

“Không! Diệp đại sư! Xin đừng gϊếŧ ngài ấy! Xin đừng gϊếŧ!!!

Nhìn thấy cảnh ấy, Miyazaki biết rằng Diệp đại sư sẽ gϊếŧ Thiên Diệp Chính Nhân, liền hét lên kinh hãi.

Thiên Diệp Chính Nhân là thần hộ mệnh của dòng họ Miyazaki, nếu chết thì ông biết giải thích thế nào với cha

Tuy nhiên, kêu la có ích gì, dù có vỡ cả giọng, cũng không thay đổi được thực thể đang xảy ra.

"Xoet!" Diệp Thần chém không chút dự do.

Đường đâm dứt khoát

Thanh kiếm xé toạc khoảng không, chém về phía Thiên Diệp Chính Nhân với một lực mạnh như sấm sét.

Ông bị cắt làm đôi, máu vương vãi trên bầu trời.

Thánh kiếm Nhật Bản, đã chết

Thanh kiếm trong tay Diệp Thần biến mất, anh phất tay áo rời đi, điệu bộ làm mọi người nghĩ đến bậc cao nhân đã giác ngộ và đầy công đức.

khán giả khán sửng sốt

Miyazaki ngồi phịch xuống đất, như bị mất đi điều vô cùng quan trọng, mất xám như tro tàn.

Uc!

Ngụy Thái và những người khác nuốt nước bọt một cách điên cuồng, tưởng như sắp nuốt cả lưỡi đến nơi.

“Kim Thiên Hào có chỗ dựa là bậc tiền nhân!”

Trong lòng họ cũng tự cảnh cáo, trước khi thấy Thiên chết, bọn họ tuyệt đối không được xúc phạm Kim Thiên Hào, nếu không kết cục nhất định sẽ rất bi thảm

Còn với những võ sĩ tới xem trận đấu, sự hưng phấn của họ trở nên bùng nổ, lớn hơn cả sóng thần và động đất.

“Thấy Diệp ra tay dứt khoát, thật đáng sợ!”

“Thiên Diệp Chính Nhân là một người nổi tiếng ngay có trong giới võ thuật Hoa Hạ! Không mấy ai có thể so bì được với ngài ấy.

Không ngờ Diệp đại sư có thể gϊếŧ ngài ấy trong vài giây, điều này thật sự kinh ngạc"

“Tôi đã nhớ kỹ Diệp sư phụ! Nếu tình cờ bắt gặp, tối sẽ tôn ngài là bậc thánh thần"

Các võ sĩ đều khϊếp sợ trước sức mạnh đáng sợ của Diệp Thần.

Họ biết rằng từ hôm danh hiệu của Diệp đại sư sẽ lan rộng khắp thế giới.

Một khoảng lặng ngắn ngủi diễn ra, mọi người ngay sau đó lại sục sôi.

“Diệp đại sư thật tuyệt vời! Ngài là niềm tự hào của Giang Châu!”

“Trong tương lai, nếu ai hỏi tôi về những người nổi tiếng ở Giang Châu, tôi sẽ tự hào nói với họ rằng đó là Diệp đại sư của chúng tôi."

"Cái quái gì mà kiếm thánh Nhật Bản, trước mặt thấy Thiên chỉ là chó gà, một đạo là chết!"

“Ông nội, chị cả, thấy Thiên tuyệt quá, ngài ấy như vị thần vậy!" Tần Lạc Vân kích độc, nhìn sự phụ rời đi, phấn khích thốt lên.

“Ừ, thật tuyệt vời, ta chỉ biết sống đến gần hết cuộc đời, mới biết Giang Châu ẩn chứa một vị cao nhân có sức mạnh kinh khϊếp như vậy." Tần Chính Thành xúc động nói: “Thật tiếc ta không được ôm đùi ngài ấy, mà lại là Kim Thiên Hào.

Sau này người có tiếng nói nhất Giang Châu, chắc chắn là Kim Thiên Hào.

Tần Lạc Vân gật đầu nói: "Chị dâu đúng là có tầm nhìn, coi trọng anh rể như vậy.

Nếu không có anh ấy, nhà họ Kim đã thay thế địa vị Nhà họ Tần chúng ta từ lâu.

Nhưng vì nể mặt anh rể, họ đã không làm vậy.

Tân Chính Thành nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm: "Cháu nói không sao.

Quả thực là nhờ anh rể cháu phá vỡ liên minh giữa Kim Thiên Hào và Ngụy Thái, khéo Kim Thiên Hào về phía Nhà họ Tần.

Nếu không ta không tưởng tượng nhà họ Tần sau này sẽ ra sao"

Nói đến đây, Tần Chính Thành không khỏi cảm thấy may mắn.

Cũng may lúc đó thái độ ông đối với Diệp Thần không quá tệ, chứ nếu để Diệp Thần từ bỏ việc theo đuổi Tần Lạc Tuyết, thì chẳng phải nhà ông đánh mất con rồng vàng sao?

“Nhân tiện, Liên Tâm, lát nữa cháu nói với Diệp Thần rằng tối nhà ta muốn tiếp đón Kim Thiên Hào và bà Kim, tiện thì cháu rể cũng có dịp ngồi lại với Kim Thiên Hào.

Chúng ta phải tiếp đón họ thật chu đáo.

Hiện tại ở Giang Châu này, Kim Thiên Hào nề mặt người thứ nhất là Diệp đại sư, người tiếp theo là Diệp Thần"

Tuy nhiên, Tần Lạc Tuyết không đáp lại.

“Liên Tâm, sao cháu không nói gì?” Tân Chính Thành cười quay đầu nhìn, tưởng rằng Tần Lạc Tuyết vẫn còn kinh ngạc, chưa bình tĩnh lại được.

Nhưng khi ngoảnh lại nhìn, nụ cười của ông chợt tất, Tần Lạc Tuyết không còn ở đây.

“Tần Lạc Vân, chị gái cháu đâu?" Tần Chính Thành hỏi cháu trai.

“không phải vẫn ở đây sao?” Tần Lạc Vân nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng chị gái đầu “Quái lạ, chị ấy vừa mới ở đây mà, sao đột nhiên lại biến mất”

” Vẻ mặt Tần Lạc Vân đầy vẻ khó hiểu: “Hay chạy đi vệ sinh rồi?”

“Không" Tân Chính Thành lắc đầu, trong lòng xuất hiện điềm gở, ông biết mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Vì vậy, ông lo lắng lấy điện thoại, gọi cho Tần Lạc Tuyết.

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được." Nghe như vậy, khuôn mặt già nua của Tần Chính Thành nhanh chóng cạn kiệt sức lực, cả thân thể run lên bần bật.

Ông biết rằng 80% đã có chuyện không hay xảy ra.

Từ khi Liên Tâm làm Chủ tịch Tập đoàn Tâm Đức, do bận rộn công việc mà thương xuyên bị khách hàng lớn gọi đến.

Điện thoại di động chưa bao giờ bắt máy, vậy mà bây giờ cô lại tắt nguồn, đồng nghĩa với có việc bất thường đã xảy ra.

“Đáng chết là do ta bất cẩn." Tân Chính Thành tự tát chính mình, cực kỳ đau lòng, không biết phải làm gì.

“Ông nội, có chuyện gì vậy?” Tần Lạc Vân khó hiểu gãi đầu.

Tần Chính Tình không trả lời Tần Lạc Vân, ông trực tiếp gọi điện cho Diệp Thần, điện thoại nhanh chóng được kết nối.

“Diệp Thần, Liên Tâm có ở chỗ cháu không?” Tân Chính Thanh khẩn trương hỏi.

"Không, có chuyện gì vậy, ông nội?"

Nhận được câu trả lời không như mong muốn, Tân Chính Thanh như bị rút hết linh hồn, ngôi trên mặt đất, yếu ớt nói vài câu: “Lạc Tuyết hình như đã xảy ra chuyện "

"Chuyện gì? Đã xảy ra chuyện gì? Ông nội đừng lo lắng? Gửi địa điểm cho cháu, cháu sẽ đến ngay" Tần Chính Thanh cho Diệp Thần định vị rồi cúp điện thoại.

Không lâu sau, Diệp Thần xuất hiện trước mặt Tân Chính Thành.

“Ông nội, chuyện gì đã xảy ra?" Diệp Thần khẩn trương hỏi, hàn với mới gọi cho Tần Lạc Tuyết không dưới mười lần, đều không có tín hiệu.

Hắn sợ rằng cô đã gặp nói.

Tân Chính Thành khóc nói với Diệp Thần rằng rất có thể chuyện xấu đã xảy ra.

“Không phải có thể thực sự đã xảy ra chuyện không hay"

Vẻ mặt của Diệp Thần lập tức trở nên nghiêm túc sau khi nghe lời này.

“Tất cả là tại ta, lỗi tại ra, nếu ta không đem con bé ra ngoài, sẽ không có chuyện này."

Tân Chính Thành phút chốc suy sụp.

Tần Lạc Tuyết là niềm hi vọng của ông, nếu có chuyện gì xảy ra với con bé, ông cũng không biết phải sống thế nào.

Diệp Thần lập tức an ủi: “Ông nội, đừng lo lắng, ông thử đến đồn cảnh sát gần đó theo dõi, xem có tìm ra manh mối gì không.

Cháu sẽ tìm Kim Thiên Hào, nhờ ông ấy dùng toàn lực tìm Liên Tâm" “Được." Tần Chính Thành biết bản thân không thể làm gì nhiều, đành phi đến đồn cảnh sát.

Sau đó, điện thoại di động của ông đổ chuông.

“Là số lạ." Tân Chính Thành nhìn Diệp Thần nói, rồi nghe máy.

“Tân Chính Thành phải không?” Một giọng nói trầm ấm vang lên trong điện thoại.

“Là tôi." Tần Chỉnh Thành bật loa ngoài.

“Nếu muốn cứu cháu gái ông! Trong vòng một tiếng nữa, hãy để đứa cháu rể Diệp đến nhà máy thép bị bỏ hoang ở vùng ngoài ô và yêu cầu hắn mang theo công thức làm mặt nạ.

Hắn chỉ được phép đi một mình, nếu tôi nhìn thấy hai người, cháu gái ông lập tức bị gϊếŧ chết."

"Được rồi, tôi sẽ mang công thức đến cho anh ngay lập tức! Nếu da^ʍ động đến vợ tôi, tôi sẽ gϊếŧ anh!" Diệp Thần buông một câu, mặc kệ Tân Chính Thanh có đồng ý không.

Anh lập tức xoay gót đi, không muốn Tần Lạc Tuyết phải chịu khổ thêm một giây nào cả.