Bắc Minh Tiên Đế Truyền Kỳ

Chương 75: Anh Diệp, sao anh lại ở đây?"

Lúc này, đứng giữa trái tim làm bằng hoa hồng trước tòa nhà.

"Tần Lạc Tuyết, em là gió, anh là cát, em không yêu anh, anh sẽ tự sát, hãy lấy anh đi! Không không, quá thô tục, phải đổi câu khác."

"Cuộc đời ngắn ngủi nhưng tình yêu của chúng ta có thể dài lâu! Bởi vì trái tim anh dành cho em chưa bao giờ thay đổi.”

“Ngay cả khi vật đổi sao dời, anh vẫn sẽ coi em như công chúa duy nhất của mình, Tần Lạc Tuyết! Hãy cưới anh nhé.”

“Đúng! Phải như vậy mới đúng!"

“Đúng! Chính là câu này” Vương Hằng đã suy nghĩ rất lâu trước khi hoàn thành dòng cầu hôn cuối cùng, một nụ cười tự mãn xuất hiện trên khóe miệng anh ta

"Cậu Vương, cậu nhất định sẽ thành công! Chúng tôi chúc mừng cậu trước vì đã cưa đổ được chủ tịch của chúng tôi…Cậu xứng đáng là người đàn ông của cô ấy”

"Đúng vậy, chúng tôi không muốn một ông chồng chủ tịch xấu xí, chúng tôi cần một ông chồng chủ tịch đẹp trai như cậu Vương đây."

"Nghe nói năm vị đại gia tham gia tuyển con rể đều rất xấu xí! Thật không hổ là chủ tịch của chúng ta! Cậu Vương, chúng tôi ủng hộ anh!"

Các nhân viên của tập đoàn Tần Thị cổ vũ cho Vương

Hằng.

"Cảm ơn! Cảm ơn rất nhiều!" Vương Hằng nắm chặt tay, tự tin nói: "Tôi cam đoan nhất định sẽ thu phục được chủ tịch của mọi người!

Thực lực nhà họ Vương của tôi không thua gì những phú ông, hơn nữa chúng tôi cũng đã có cảm tình với nhau khi còn học ở Harvard.

Nếu đến chuyện này còn không làm được, Vương Hằng tôi sẽ làm bát mì tương cho mọi người ăn!”

"Cậu Vương, là cậu nói đó nhé!" Một phụ nữ trong bộ đồng phục CV với thân hình nóng bỏng nói.

“Tôi nói là làm!” Vương Hằng vỗ ngực, vẻ mặt đắc ý, một người phụ nữ có phẩm chất hàng đầu như Tần Lạc Tuyết có bằng lòng cưới một yêu quái xấu xí không?

Anh ta đã kiểm tra thông tin của năm người ứng tuyển, và anh ta tự tin rằng mình có thể đánh bại năm người này dù thế nào đi chăng nữa.

Cho nên cho dù Tần Lạc Tuyết không can tâm thì dựa vào tài năng cùng độ đẹp trai của chính mình, còn cần lo lắng không thu phục được cô sao?

Nhưng vào lúc này, một tiếng hét xé toạc bầu không

"Vương Hằng, chạy mau!"

Chỉ thấy một con G lớn tăng tốc, lao đến trước tòa nhà.

"Đang chạy cái gì vậy?" Vương Hằng nghi ngờ nhìn, thời điểm quay đầu về phía tay phải, vẻ mặt anh ta giống như nhìn thấy ma, kinh hãi.

"Ôi chúa ơi!" Vương Hằng sợ hãi bỏ chạy, giẫm phải bỏ hoa hồng, trượt chân ngã xuống đất như một con chó trượt phải cứt.

Sau đó ngã vài vòng cuộn lại.

Giây tiếp theo! Một chiếc xe G lớn lăn trên bông hồng hình trái tim.

Kętttt!!!

Tiếng phanh vang lên, chiếc xe G dừng lại ngay trên bông hoa hồng hình trái tim khiến bao con tim khϊếp sợ.

Vương Hằng sợ nhũn cả hai chân, ngã trên mặt đất, thở dốc, sắc mặt tái nhợt! Anh ta thấy mọi thứ diễn ra quá nguy hiểm, nếu chậm một giây thôi, anh ta sẽ bị nghiền nát.

Lúc này, một bóng người bước xuống từ ghế lái của chiếc xe G, không nói lời nào mà đi đến mở cửa ghế dưới, khóe miệng hiện lên một nụ cười xấu xa, thản nhiên.

"Chủ tịch, mời xuống xe.”

Phù!

Tần Lạc Tuyết thở dài một hơi, nhìn chằm chằm Diệp Thần, sau đó ra khỏi xe.

Cô chỉ nghĩ anh đã quá liều lĩnh, suýt chút nữa khiến cô ấy sợ chết khϊếp.

Diệp Thần quay đầu lại nhìn Vương Hằng đang nằm dưới đất còn chưa bình tĩnh lại, giả bộ kinh ngạc: "Ơ! Đây là đang muốn ăn vạ sao? Tôi không có đâm vào anh.

Nếu anh còn nằm đó giả chết, tôi sẽ gọi cảnh sát.."

Khục!

Tần Lạc Tuyết muốn mắng Diệp Thần vài câu, nhưng khi cô nghe anh nói xong, nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của Vương Hằng, cô không nhịn được cười.

Ay ya! Chồng mình thật dễ thương à! Khí chất ngút ngàn!

Vương Hằng tức giận đến muốn phát điên, anh ta như một con cá chép nhảy dựng lên, tức giận chỉ vào Diệp Hằng: "Mày là cái thá gì vậy! Có biết lái xe được không? Suýt chút nữa đã gϊếŧ chết tao rồi, mày có biết không!"

"Không phải chứ! Tôi có kỹ năng lái xe rất tốt." Diệp Thần gãi đầu.

"Mẹ kiếp! Có mắt mà không nhìn thấy có người phía trước sao?" Vương Hằng nhảy dựng lên.

“Có thể là do tôi lái chiếc G quá cao, hoặc là tôi vừa trở thành tài xế cho chủ tịch xinh đẹp, nên có hơi cẩu thả, không nhìn thấy con chó cản đường, thật xin lỗi.” Diệp Thần cười nói.

"Đồ khốn kiếp...! Vương Hằng tức giận, vuốt vuốt ngực, tức đến muốn thổ huyết.

Mẹ kiếp, ở đâu ra cái tên tài xế giống như một tên điên này!

Lúc này, vài người trẻ tuổi bước tới, một thanh niên trừng mắt nhìn Diệp Thần, nói: "Thằng nhóc! Mày dám nói cậu Vương là chó sao! Muốn chết phải không?"

Họ đều là người nhà họ Kim Lăng mà Vương Hằng đưa đến giúp anh ta cầu hôn.

"Hừ." Diệp Thần không muốn tỏ vẻ yếu thế: “Mấy người chưa từng nghe nói chó tốt không cản đường sao? Hắn không chỉ là chó, mà còn là chó xấu."

“Mày chết chắc rồi!” Vương Hằng cảm giác như muốn nổ tung.

Người thanh niên hét lên: "Chết tiệt, đánh chết nó!"

“Dừng lại!” Tần Lạc Tuyết hét lên.

Một nhóm nhân viên bảo vệ đi đến ngay lập tức.

"Nguôi giận! Các anh em nguôi giận! Đừng như chó điên, ta tới đây cầu hôn, chứ không phải đánh nhau, giữ cho ta chút thể diện." Vương Hằng thuyết phục.

Tiếp theo, anh ta đối mặt với Tần Lạc Tuyết, mở hộp nhẫn kim cương.

Nói một cách trìu mến: "Tần Lạc Tuyết! Một đời người rất ngắn, nhưng chúng ta..."

"Này, này, không có nhẫn kim cương! Anh muốn làm gì với một cái hộp trống rỗng trước mặt chủ tịch của tôi?" Diệp Thần lại vỗ vai Vương Hằng, nói.

"Sao có thể như thế được."

Vương Hằng không tin, nhìn hộp nhẫn kim cương mà con người đột nhiên co rút lại, chiếc nhẫn kim cương trong hộp đầu rồi!

"Nhẫn kim cương của tôi! Nhẫn kim cương của tôi đâu!"

Vương Hằng bỗng nhiên ngơ ngác, liền tìm trên mặt đất.

“Chủ tịch, để cho anh ta từ từ tìm, tôi đưa cô vào trong trước.” Diệp Thần làm ra vẻ vui lòng nói.

“Cũng được.” Tần Lạc Tuyết mỉm cười, cô chỉ muốn trở về phòng làm việc cười thật sảng khoái, chồng cô thật tuyệt

Nhưng vừa đi được vài bước, một phụ nữ trẻ mang CV bước đến, nhếch mép nói: "Chủ tịch! Vương Hằng vừa nói nếu cầu hôn không thành công, anh ấy sẽ ăn một nồi tương"

"Gì cơ"

Diệp Thần nghe xong lời này liền có hứng thú, lập tức nhìn về phía Vương Hằng: "Cậu Vương, vừa rồi anh có nói nếu cầu hôn thất bại sẽ ăn một nồi tương sao?"

Vương Thiên giật thót mình, mặt nóng bừng, như bị tát mấy cái

Nhưng anh ta lập tức tức giận nói: "Không phải là do con chó điên mày gây ra, thì tao có thất bại thảm hại thế này không?”

“Do tôi?” Diệp Thần khinh bỉ nhìn Vương Hằng, sau đó nói với Tần Lạc Tuyết: "Chủ tịch! Nói cho hắn một lời khiến hắn tỉnh ngộ đi.”

“Ừ” Tần Lạc Tuyết gật đầu, nghiêm nghị nói: “Vương Hằng! Tôi đã lấy giấy đăng ký kết hôn và tôi sẽ không bao giờ ly hôn.

Tôi sẽ kết hôn trong vài ngày tới, vì vậy tôi hy vọng anh đừng làm mấy điều vô nghĩa này nữa."

“Xoet! " Lời nói khiến Vương Hằng như bị điện giật, anh ta chết lặng.

Nhưng ngay sau đó, anh ta không cam lòng nói: "Tần Lạc Tuyết! Anh biết em bị ông nội cưỡng ép.

Năm người đó cực kỳ xấu xa! Mặc dù anh vẫn không biết ông nội chọn người nào làm chồng em nhưng anh biết em nhất định sẽ không cam tâm.

Lần này anh đến đây là muốn hiểu rõ hơn và cứu em khỏi cảnh tiến thoái lưỡng nan! Chỉ cần em hứa gả cho anh, anh sẽ lập tức gọi điện thoại cho ông ngoại anh ở

Giang Châu để nói chuyện với ông nội em.”

"Anh sai rồi! Anh ấy không hề xấu xa, tôi rất thích anh ấy, rất nguyện ý gả cho anh ấy, anh đừng làm phiền tôi nữa, làm ơn."

"Tần Lạc Tuyết! Anh biết em gặp khó khăn..."

“Mang một nồi tương đến đây! Tôi muốn thấy cậu Vương ăn." Diệp Thần hét lên trước khi Vương Hằng nói hết.

Khục!

Tần Lạc Tuyết và các nhân viên của tập đoàn Trần Thị đều cười! Chủ tịch thuê tài xế nhanh nhạy như này từ khi nào vậy.

“Mang tới đây!” Diệp Thần lại hét lên.

"Nhanh! Nhanh lên!" Vương Hằng kinh hãi, nếu thực sự có người mang bát tương đến trước mặt anh ta, anh ta sẽ ném thẳng vào người tên chó điên kia.

Vì vậy, 36 kế, chuồn là thượng sách.

"Tần Lạc Tuyết! Khi em kết hôn, tôi sẽ tới cướp dâu!" Sau khi nói một câu, Vương Hằng cùng các anh em của mình đã lên chiếc siêu xe, lái đi.

“Dám cướp dâu, tao hứa sẽ đánh gãy chân mày!” Diệp Thần hét theo hướng đoàn xe của Vương Hằng rời đi.

Tần Lạc Tuyết che miệng cười, vỗ vỗ vai Diệp Thần, nói: "Ngày đầu tiên làm tài xế, anh làm rất tốt.”

“Buổi tối anh đến đón em! Em sẽ mời anh món gì đó ngon ngon chút." Nói xong, Tần Lạc Tuyết vui vẻ đi giày cao gót vào tòa nhà.

“Trời ạ, anh đúng là siêu đỉnh! Người có thể làm cho chủ tịch chúng tôi cười… Ở tập đoàn Tần Thị này, đúng là chỉ có mình anh” Cục trưởng an ninh giơ ngón tay cái với Diệp Thần.

Diệp Thần tự hào nói: "Khiến cô ấy cười đã là cái gì! Tôi còn muốn cô ấy sinh con cho tôi nữa kìa."

Sau khi nói xong, Diệp Thần ngâm nga một bài hát rồi rời đi.

"..." Nhóm nhân viên đều hóa đá.

Chủ tịch, đây là một tên điên.

Người điên như hắn không thể làm một tài xế được.

Sau khi rời đi, Diệp Thần đến phòng thuốc, đến giờ ăn trưa, anh đưa Lục Lai Phúc về biệt thự nơi cha mẹ anh ở làm bảo vệ cho cha mẹ anh, Diệp Thần phải chịu trách nhiệm về sự an toàn của cha mẹ mình, chỉ có Lục Lai Phúc bảo vệ anh mới yên tâm

Sau bữa trưa, Diệp Thần đi dạo quanh vịnh Ngọc Long một mình.

Nói không ngoa, khu biệt thự do tập đoàn Tần Thị phát triển có môi trường yên tĩnh, phong cảnh dễ chịu, rất tốt! Ngay khi Diệp Thần đang thong thả dạo bước trên con đường yên tĩnh, đột nhiên có một giọng nói vang lên.

"Anh Diệp, sao anh lại ở đây?"