Bắc Minh Tiên Đế Truyền Kỳ

Chương 39:

Mày coi tao là mấy bà chị nhiều của cải, nhìn thấy mấy thằng trai bao là không đi được nữa à?"

"Đúng là ông không đi được nữa thật." Diệp Thần nhoẻn miệng cười, chậm rãi giơ tay lên.

"Sao, cậu em muốn dùng mỹ nam kế để chinh phục tối hả?" Chung Vinh giễu cợt.

Nhưng không ngờ ông ta vừa nói xong đã thấy trên tay Diệp Thần xuất hiện một cái đao lớn lóe lên ánh sáng lạnh thấu xương đang lớn dần với tốc độ mười centimét một giây.

"Tông tông tông...! Tông sư!" Chung Vinh trợn mắt, vẻ mặt hoảng sợ muốn chết.

Tập hợp không khí thành đạo, đây là điều mà tông sư bậc hóa cảnh mới làm được!

Người ngạc nhiên sợ hãi không chỉ có Chung Vinh mà còn có cả Lý Phúc Lai, ánh mắt ông ta trợn to như một bóng đèn, mồm há to đến mức có thể nhét một quả táo vào.

"Chạy mau!" Không biết ai kêu lên một tiếng, đám đàn em của Chung Vinh nhanh chân chạy mất, chỉ có Chung Vinh vẫn đứng đó như hóa đá, bị uy nghiêm của tông sư trấn áp.

"Muốn chạy sao, không có cửa đâu" Ánh mắt Diệp Thần lạnh lẽo, bỗng nhiên cây đạo trong tay hạ xuống.

"Tram!"

Xoạt

Đạo lớn chém về phía Chung Vinh, cắt thành hai mảnh như cắt đậu phụ, rồi rơi ầm ầm xuống đất.

Nhảy mắt một vết nứt xuất hiện, san phẳng mặt đất rồi tràn ra theo đường dọc, gϊếŧ chết mười mấy tên chưa chạy ra khỏi cửa.

Một giây sau đó, hiện trường im lặng như chết.

Mọi người đứng đờ ra đó như tượng, mãi không hồi hồn lại được.

Không biết qua bao lâu sau, Kim Thiên Hào thở dài một tiếng.

"Đàn ông phải như thế, dù biết không đạt được nhưng vẫn hướng tới! Ai...." Chiêu này của Diệp Thần có thể gọi kinh hãi cả thế gian, làm chấn động đến tất cả mọi người, đồng thời cũng khiến cho tất cả mọi người hoảng sợ một cách sâu sắc.

Nhất là trong mắt của những người không đánh đấm như Đỗ Đức Trọng, sự tồn tại của Diệp Thần đã trở nên giống hệt như thần tiên! Bọn họ căn bản không cách nào tưởng tượng được con người sao có thể sở hữu sức mạnh khủng khϊếp đến như thế.

Phải biết rằng độ rộng khe rãnh mà nhát dao này đã đâm vào vượt quá ba mét, độ sâu cũng vượt quá ba mét, còn về độ dài thì không biết được.

Mắt thường không thể nhìn tới được... Như thế này còn có sức sát thương hơn nhiều so với hóa tiền nữa kìa!

"Ngài Diệp! Kể từ ngày hôm nay Đỗ Đức Trọng tôi bằng lòng nghe theo lời anh! Hề có điều gì phân phó, tuyệt đối không nhiều lời!" Đỗ Đức Trọng lấy lại tinh thần, ngay tức thì tâm phục khẩu phục chấp tay nói với Diệp Thần.

Ông ta cần một chỗ dựa lớn mạnh như thế này, ông ta tin tưởng rằng chỉ cần dựa hơi được Diệp Thần thì Hồng Thịnh sẽ không thể uy hϊếp được địa bàn Đề Ngạn của ông ta được nữa.

"Ngài Diệp, kể từ ngày hôm nay, Kim Thiên Hào tôi bằng lòng nghe theo lời anh! Hễ có điều gì phân phó, tuyệt đối không nhiều lời!"

"Ngài Diệp! Kể từ ngày hôm nay, Lôi Hổ tôi bằng lòng nghe theo lời anh! Hễ có điều gì phân phó, tuyệt đối không nhiều lời!"

Trừ Lý Phúc Lai ra, tất cả mọi người đều dùng ngữ điệu cung kính nhất từ trước đến nay để nói.

Diệp Thần rất thản nhiên nhả ra một chữ: "Được."

"Cảm ơn ngài Diệp!"

Âm thanh như tiếng chuông lớn, vang khắp đất trời.

Vào lúc này, Lý Phúc Lai nhanh trí vội vàng chạy đến trước mặt Diệp Thần rồi cúi gầm đầu xuống.

"Hậu bối Lý Phúc Lai có mắt không tròng, không biết đến sự hiện diện của tôn sư Diệp! Nếu có điều gì mạo phạm, vẫn mong ngài Diệp thứ lỗi cho!"

Ở trước mặt một cao thủ bậc nhất như Diệp Thần đây, cho dù tuổi tác Lý Phúc Lai có lớn hơn đi chăng nữa thì thực lực vẫn kém xa so với Diệp Thần, cũng chỉ có thể tự xưng là hậu bối mà thôi.

Diệp Thần không có để ý đến ông ta, hắn vắt đao lên lưng tiến về phía trước mặt ông ta rồi đi thẳng ra ngoài.

Hiện giờ hắn đang suy nghĩ rằng có phải Tần Lạc Tuyết vẫn đang ở khách sạn hay không! Nếu như vẫn còn ở đó thì tối hôm nay sẽ có bánh bao nóng hổi làm điểm tâm rồi, còn có thể xông pha chiến đấu một trận.

Nghĩ thôi cũng cảm thấy tuyệt vời rồi! Trên đường ngồi xe rời khỏi bờ hồ Giang Châu, Diệp Thần gửi một tin nhắn cho Tần Lạc Tuyết.

Diệp Thần: [Lạc Tuyết, có còn ở khách sạn không?]

Tần Lạc Tuyết: [Hứ! Về nhà lâu rồi.]

Nếu giờ này mà còn chưa về nhà, ông nội em đã đi tìm em ở khắp thành phố rồi! Cô vẫn luôn chờ đợi Diệp Thần có mang đến tin tức tốt lành cho cô hay không, vì thế nên đã rạng sáng rồi mà vẫn chưa ngủ, gần như là trả lời Diệp Thần trong nháy mắt.

Diệp Thần: [Vậy thì đáng tiếc quá, bỏ lỡ một cơ hội tốt đến như thế! Đúng là ăn phân cũng không chạy đến kịp lúc được.]

Tần Lạc Tuyết:[ Đáng ghét! Ý anh là em là phân á hả?]

Diệp Thần: [Anh chỉ lấy một cái ví dụ thôi mà, sao em lại còn thừa nhận thế kia.]

Tần Lạc Tuyết: [Hừ! Vậy thì anh hãy qua đây ăn đống phân này đi!]

Diệp Thần: [Được thôi! Hôm nay nhất định phải ăn em mới được.]

[Em đang ở nhà à?]

Tần Lạc Tuyết: [Ừm, thử xem anh có gan tới đây hay không.]

Diệp Thần: [Cho dù là đầm rồng hang hổ thì anh cũng dám tới.]

Tần Lạc Tuyết: [Đừng có mà chém gió, cẩn thận bị ông nội em chặt gãy chân đấy! Đúng rồi, anh với Đỗ Đức Trọng bàn chuyện như thế nào rồi?]

Diệp Thần: [Rất thuận lợi, ông ta đồng ý giúp anh cưới]

Tần Lạc Tuyết: [Thật sao? Anh không gạt em chứ? em.]

Diệp Thần: [Gạt em làm gì, đợi đến ngày tuyển rể thì em sẽ biết thôi.]

Tần Lạc Tuyết: [Vất vả cho anh rồi, moa moa.]

[Em đi ngủ trước nhé, anh ngủ ngon.]

Diệp Thần:[....]

Chẳng phải là kêu anh qua đó để ăn em hay sao, đi ngủ làm cái gì?

Diệp Thần có chút không hiểu nổi phụ nữ trên trái đất này rồi, biến hóa còn nhanh hơn cả bảy mươi hai phép biến hóa của Tôn Ngộ Không.

Lúc Diệp Thần ngồi xe của Kim Thiên Hào về đến Giang Châu thì đã gần hai giờ sáng.

Vốn dĩ Đỗ Đức Trọng muốn mời hắn đi chơi cho khuây khỏa, còn muốn thu xếp ngôi sao nổi tiếng hiện thời cho hắn nhưng mà đều đã bị hắn từ chối hết! Bởi vì hắn không muốn làm chuyện bậy bạ sau lưng Tần Lạc Tuyết, đây là sự tôn trọng tối thiểu nhất dành cho cô.

Huống hồ Tần Lạc Tuyết vẫn còn là tấm thân trong trắng, hắn cũng phải giữ một tấm thân trong trắng cho cô mới đúng chứ? Hơn nữa, đôi chân dài thẳng tắp trắng nõn ấy của Trần Lạc Tuyết là thứ mà hắn yêu nhất, rất khó để tìm được đôi chân thứ hai giống như thế.

"Ngài Diệp, vậy thì cứ đợi tối mai tôi đưa đại ca Trọng đến thu xếp mọi chuyện cho anh." Khi xe dừng lại ở gần nhà họ Tần, Kim Thiên Hào cất lời.

"Được, tối mai gặp." Diệp Thần vứt lại một câu nói rồi bước xuống xe.

Không sai, hiện giờ hắn chuẩn bị đi đến phòng ngủ của Tần Lạc Tuyết.

Chỉ dựa vào câu nói thử xem hắn có gan tới đây hay không của Tần Lạc Tuyết thì hắn bắt buộc phải lấy gan ra cho cô xem! Tuy rằng nhà họ Tần canh phòng nghiêm ngặt nhưng đối với hắn mà nói thì chẳng có gì khác biệt so với việc đi đến nơi không người.

Hắn tiến vào trong nhà họ Tần một cách nhẹ nhõm ung dung.

Lần trước tới nhà họ Tần, Tần Lạc Tuyết đã từng đưa hắn đi tham quan! Vì thế nên hắn rất quen thuộc với địa hình nhà họ Tần.

Cảm nhận được hơi thở của Tần Lạc Tuyết, không lâu sau hắn đã nhảy vào bên trong phòng ngủ của cô! Bởi vì đang vào lúc mùa hạ, đa số mọi người lúc ngủ đều không đắp chăn.

Vừa ngước mắt nhìn, suýt chút nữa mũi của Diệp Thần đã xịt cả máu ra.

[Đẹp quá!]

"Cô nhóc này lúc ngủ lại còn ôm theo gấu bông" Diệp Thần không nhịn được cười một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh mép giường.

Bỗng nhiên, hắn phát hiện trên người gấu bông có dán một tờ giấy.

Tiến đến nhìn một cái, tim hắn bất chợt đập thình thịch.

Bởi vì trên mảnh giấy đó có viết hai chữ: Diệp Thần.

"Xem ra cô nhóc này cũng thật lòng thích mình đấy chứ, coi mình là gấu bông mà ôm ngủ"

Tim chợt đập nhanh, hắn liền khẽ vuốt ve khuôn mặt tươi cười của Tần Lạc Tuyết một cách cưng chiều.

Đúng vào lúc hắn định rời đi, ánh mắt quét qua bàn sách ở bên cạnh.

Hắn lập tức cau mày lại, chiếc hộp ở trên bàn kia hắn không thể nào quen thuộc hơn được nữa.

Chủ nhân của cơ thể này chính là vì uống một hộp thuốc như thế mà mất đi tính mạng.

"Thảo nào ngủ say đến như thế, thì ra là nhờ vào thuốc ngủ để ngủ! Xem ra áp lực mà cô ấy phải gánh chịu thật sự rất lớn."

Diệp Thần không khỏi dấy lên nỗi đau lòng thay cho Tần Lạc Tuyết, hắn cũng không dự định quay về nữa, đi thẳng vào trong nhà tắm để tắm rửa, sau đó ôm lấy cơ thể của cô và tiến vào giấc mộng.

Sáng sớm hôm sau, Tần Lạc Tuyết mơ mơ màng màng mở mắt ra, ưỡn người một cái theo bản năng! Bỗng nhiên, dường như cô cảm giác được có cái gì đó đang đè ở ngay giữa hai chân của cô.

Hàng mày xinh đẹp của cô khẽ cau lại, bất giác giơ bàn tay ngọc ngà ra để bắt lấy.

Hửm? Đây là cái gì thế này?

Hàng lông mày của cô càng cau chặt hơn nữa, cô không khỏi xoay người qua xem.

Một giây sau!

"Á!!!" Một tiếng hét thất thanh phá vỡ sự yên tĩnh buổi sáng sóm.

Chỉ là rất nhanh sau đó, một bàn tay to lớn che cái miệng đang hết sức kinh ngạc của cô lại.

"Là anh, hét lớn tiếng như thế không sợ ông nội chạy tới à!"

Nhìn thấy là Diệp Thần, đôi mắt trợn tròn của Tần Lạc Tuyết lúc này mới khôi phục lại như thường.

Cô hất phẳng tay của Diệp Thần ra, nắm lấy tấm chăn rồi cuộn thân thể mềm mại xinh đẹp đang chỉ mặc mỗi chiếc váy ngủ mỏng lại.

"Anh anh...!vô đây bằng cách nào thế?" Vẻ mặt của Tần Lạc Tuyết vô cùng kinh ngạc nói.

"Trèo tường vô đó." Diệp Thần nheo mắt mỉm cười.

Tần Lạc Tuyết: "..."

Nhà họ Tần canh phòng nghiêm ngặt, hai mươi tư tiếng đồng hồ đều có người canh giữ và tuần tra.

Không ngờ hắn lại có thể trèo tường vào mà không bị phát hiện, hơn nữa còn chạy đến căn phòng trên cao cách mặt đất mười mấy mét của cô?

Trời ơi! Hắn là đạo tặc hái hoa hay sao?

"Không cần phải cuộn lại nữa đâu, dù sao thì cái gì nên thấy cái gì không nên thấy, hôm qua lúc ở phòng làm việc anh đã nhìn thấy hết cả rồi! Qua đây, cho anh ôm cái nào." Diệp Thần giơ hai tay ra.

"Anh anh anh...! "Khuôn mặt xinh xắn của Tần Lạc Tuyết thoáng chốc hiện lên một mảng phiếm hồng!

Nhưng mà hình như hôm qua quả thật là đã bị anh nhìn thấy hết cả rồi.

"Lưu manh, không cho anh ôm đâu."

"Hứ!" Chiếc mũi của cô nghiêng sang một bên, cái đầu nhỏ xoay ngang, cổ ý làm ra vẻ tức giận.