Đây là một căn phòng rộng rãi, sáng sủa và đầy đủ tiện nghi, cả phòng đều được sơn màu đen trắng lạnh lẽo, những bức tranh đắt tiền được treo trên tường, toát ra vẻ giản dị mà xa hoa, thể hiện rằng chủ nhân của căn phòng không hề tầm thường, chỉ có một chậu cây xanh tươi làm tăng thêm một chút sinh khí ở nơi này.
Đối diện với cửa chính là một cửa sổ lớn sát đất, bởi vì kiến trúc quá cao, tầm mắt vô cùng rộng lớn, toàn thân người đàn ông cao gầy lãnh đạm đưa lưng về phía Thẩm m để nghe điện thoại.
Từ hình ảnh phản chiếu của cửa sổ có thể thấy bóng dáng của cô đang tiến vào, người đàn ông quay đầu lại, hơi hất đầu lên, ý bảo Thẩm m ngồi trước.
Thẩm m nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông thì ngay lập tức ngẩy người, cô ngay lập tức đi đến ghế sô pha tiếp khách ở bên cạnh rồi ngồi xuống, yên lặng quan sát người đàn ông có gương mặt hoàn toàn giống Lục Bách Thành đang đứng sát bên cửa sổ.
Anh và Lục Bách Thành không có chút quan hệ thật sao? Hay do nhân viên phụ trách lười biếng nên trực tiếp mô phỏng hai người này cùng một khuôn mẫu?
Lục Bạc Thần rất nhanh kết thúc cuộc điện thoại, Thẩm m chỉ từ mấy câu lọt tai mà có thể đoán được đại khái chi tiết là muốn thu mua công ty nào đó.
Lục Bạc Thần ngồi xuống, cởi nút áo âu phục, tự mình rót cho Thẩm m một cốc nước, mỗi cái giơ chân nhấc tay đều toát ra hơi thở cao quý thành thục của người đàn ông, so với Lục Bách Thành trẻ trung nóng tính thì hoàn toàn đối lập.
Đây cũng là nguyên nhân làm Thẩm m hoảng hốt.
Thật giống như người cô gặp không phải là một người đi làm việc của công chúng, mà là người có tuổi tác lớn hơn Lục Bách Thành ra đời từ nhà giàu có thể lựa chọn thừa kế tài sản.
"Ngày tổ chức tiệc cưới có chút chuyện cần giải quyết, còn chưa kịp chào hỏi chúc mừng, hôm nay tìm tôi có chuyện gì sao?"
Lục Bạc Thần nói chuyện dịu dàng, hòa nhã, không so đo chuyện nói dối trước kia của Thẩm m, khiến cho cô thả lỏng một chút cảnh giác với anh, nói không chừng người này khá dễ nói chuyện.
"Là như vậy, chú, có một chuyện tôi muốn thương lượng với chú một chút." Thẩm m lấy lại bình tĩnh, nói rõ ý đồ của mình.
Lục Bạc Thần kiên nhẫn nghe xong, lộ ra vẻ mặt khó xử: "Tôi hiểu sự lo lắng của cháu, nhưng mà, để Lục Độ đi châu Phi khai thác thị trường là do lãnh đạo phía trên của công ty cùng nhau quyết định, đây là khẳng định năng lực của nó, Lục Độ tự mình đồng ý rồi."
"Nhưng mà tình trạng thân thể của Lục Độ không tốt, điều kiện ở bên kia cũng khó khăn như vậy, nếu anh ấy đi thì nhất định sẽ phải ăn uống sinh hoạt khổ sở."
Thẩm m nóng tính, nửa người trên hơi nghiêng về phía trước, áo sơ mi cùng váy ngắn làm lộ ra chiếc eo nhỏ của cô, vô cùng trắng trẻo.
Sắc mặt Lục Bạc Thần hơi động, nói: "Cũng không phải hoàn toàn không có đường sống, nhưng nếu Lục Độ không đi châu Phi, công ty có thể sẽ mất đi một số tài sản giá trị, cháu phải cho tôi mtộ lý do để mọi người có thể bị cháu thuyết phục được."
Lý do? Lý do gì có thể làm cho thương nhân buông tha lợi ích dễ như trở bàn tay như vậy chứ?
Thẩm m nghĩ đến lúc mình kinh doanh trong tài khoản, đã từng đầu tư vào một số xí nghiệp, có lẽ cô có thể lấy cổ phần công ty để khiến cho Lục Bạc Thần buông tay?
Cô biết rõ tài sản này cùng với khối tài sản khổng lồ trước mắt của Lục thị căn bản không đáng nhắc đến, vậy còn có thể làm như thế nào chứ?
Lo lắng suy nghĩ khiến sau lưng của Thẩm m toát ra một tầng mồ hôi, ngón tay nhỏ nhắn bưng cốc lên uống một hớp nước, nước đọng lại làm đôi môi đỏ mọng của cô như phát sáng lên, giống như trái anh đào ngọt ngào mọng nước.
Thẩm m không tự chủ dùng đầu lưỡi xinh xắn liếʍ nước vào trong miệng, không chú ý tới sắc mặt của người đàn ông đối diện đột nhiên trầm xuống.
Thời gian trôi qua, Thẩm m không hiểu sao càng cảm thấy càng ngày càng cảm thấy bị áp bức, đột nhiên, Lục Bạc Thần lên tiếng.
"Nếu đây là điều kiện của cháu, ngược lại tôi có vài phần hứng thú."
"Cái gì?" Thẩm m ngây thơ ngẩng đầu.
"Dùng bản thân đổi lấy Lục Độ được ở lại trong nước, không nghĩ tới cháu tình nguyện vì đứa cháu nửa tàn phế của tôi mà làm đến nước này."
Lục Bạc Thần vừa suy nghĩ vừa vuốt ve ngón tay của mình, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại như sấm đánh ngang tai Thẩm m.
"Chú...chú đang nói linh tinh gì vậy?"
Thẩm m kinh ngạc đến mức đôi mắt mở to, cô nói dùng thân thể của mình đổi cho Lục Độ từ lúc nào, sao người này có thể ăn nói linh tinh như vậy?
Thấy biểu cảm của Thẩm m không giống như giả vờ, Lục Bạc Thần cười nhạo một tiếng: "Bộ dạng này coi như gợi cảm, cũng được, nếu cháu dâu có thể cùng tôi vui vẻ, như vậy thì thả cho Lục Độ một con ngựa cũng không phải là không thể."
Dứt lời, dáng người cao lớn dần dần tiến lên, giam chặt Thẩm m ở trên ghế sô pha, không có chỗ để trốn.
Dáng vẻ mặc áo khoác tao nhã lịch sự lúc trước đã sớm cởi không còn một mống, bây giờ lộ ra vẻ cường tráng và cấm dục ở bên trong, Lục Bạc Thần giống như một con mãnh thú đang bắt con mồi, không gấp gáp không nóng nảy mà thưởng thức sự sợ hãi, tuyệt vọng của con mồi.
Khuôn mặt tựa như Lục Bách Thành chợt tiến gần đến, khoang mũi ngửi được mùi nước hoa trên người đàn ông, ưu nhã, nhẹ nhàng, cổ họng của Thẩm m như mắc nghẹn, thân thể như không giữ được ý chí, bắt đầu trở nên yếu đuối.
"Chú đừng hiểu lầm, tôi không có cái ý đó..."