Mỗi Ngày Đều Có Mỹ Nam Quyến Rũ Tôi

Chương 29: Buổi sáng bị ăn vú (H)

Cặp đùi trắng nõn của Thẩm Âm bị Gia Mộc Tịnh tách ra hai bên. Khi Gia Mộc Tinh nhận ra Thẩm Âm đã thức dậy, anh xốc chăn lên, đem toàn bộ cảnh xuân lộ ra dưới ánh mặt trời.

“Chào buổi sáng.”

Gia Mộc Tịnh nhất thời rút lưỡi ra khỏi hoa huyệt của Thẩm Âm, đầu lưỡi đỏ mọng dính đầy nước do anh chưa kịp liếʍ hết.

"Lạnh ..."

Thẩm Âm không chịu nổi sự cám dỗ trần trụi này, cô vùi mặt vào gối với khuôn mặt đỏ bừng, eo thon cong lên thành một hình vòng cung.

Trên người cô toát ra một lớp mồ hôi mỏng do sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Gia Mộc Tịnh, khi chăn bị xốc lên cô không nhịn được rùng mình một cái.

“Rất nhanh sẽ làm cho cô nóng lên.”

Gia Mộc Tịnh khéo léo mυ'ŧ âʍ ѵậŧ nhỏ của Thẩm Âm, anh vươn đầu lưỡi cắm thẳng vào tiểu huyệt mềm mại nóng bỏng, chiếc lưỡi không ngừng trêu đùa thịt huyệt bên trong, khiến da^ʍ huyệt đã bị cắm cả đêm hôm qua trở nên mềm nhũn.

"Ô ... ưm ..."

Trong hoa huyệt như đang có con cá bơi qua lại, lại còn dùng lực cọ vào vạch thịt mềm mại, khiến cả người cô bủn rủn.

Hiện tại Thẩm Âm không còn bị cồn làm cho mê muội, cô kìm chế tiếng kêu đáng xấu hổ của mình, nhưng cô không biết càng kiềm chế, tiếng rên của cô càng thêm trêu chọc.

Sau khi Gia Mộc Tịnh liếʍ Thẩm Âm đến mức phun ra nước sướиɠ, anh lại dùng đầu lưỡi chọc vào rốn của cô, điểm mẫn cảm mà anh mới phát hiện tối hôm qua, chỉ cần liếʍ rốn cô một chút thì tiểu huyệt sẽ có rút cực mạnh, mυ'ŧ chặt khiến anh vô cùng sảng khoái.

Đôi tay thon thả mạnh mẽ của anh cũng không nhàn rỗi ấn nhẹ lên vùng bụng mềm mại của cô, sau đó tiến lên nắm lấy bộ ngực có chút sưng trướng.

“Tối hôm qua ở nơi này phun ra sữa.” Gia Mộc Tịnh ngậm lấy hai đầṳ ѵú sưng đỏ, hàm răng cắn nhẹ hai đầṳ ѵú mềm mại, đầu lưỡi vừa hút vừa liếʍ, cố gắng hút ra một ít sữa từ bên trong.

Ngực Thẩm Âm ngứa ngáy không chịu được, cô phát hiện côn ŧᏂịŧ của Gia Mộc Tịnh đang sưng cứng, đặt ở cửa huyệt như hổ rình mồi. Cô vội vàng dịch người lên trên để tránh sự xâm nhập của anh ta, nhưng cô không ngờ đầṳ ѵú còn đang bị Gia Mộc ngậm trong miệng, theo động tác của cô, răng nanh trực tiếp cọ vào đấu vυ'.

“A!”

Thẩm Âm vừa đau vừa sướиɠ, đôi mắt ngay lập tức ươn ướt, hai má ửng hồng, trông vô cùng ngon miệng.

Gia Mộc Tịnh há mồm ngậm lấy đầṳ ѵú liếʍ liếʍ. Anh duỗi tay, toàn bộ cơ thể bao phủ lên Thẩm Âm, tạo thành một vòng vây vô cùng chặt chẽ.

“Cô không đói bụng sao, tôi có thể cho cô ăn no.”

Giọng nói của Gia Mộc Tịnh khàn khàn, làm cho lỗ tai người nghe tê rần. Anh di chuyển thắt lưng, ám chỉ côn ŧᏂịŧ nóng như lửa muốn cắm vào da^ʍ huyệt trắng mịn.

“Không được, anh ngồi dậy trước đi, tôi có chuyện muốn hỏi anh.”

Bàn tay tinh tế của Thẩm Âm đặt lên ngực Gia Mộc Tịnh. Cơ ngực của anh ta vô cùng cứng rắn, xúc cảm cực kì thích, cô không nhịn được nhéo một cái.

“Ưm…”

Gia Mộc Tịnh nhướng mày, Thẩm Âm nhanh chóng thu tay lại.

Sắc mặt của Gia Mộc Tịnh có chút nuối tiếc, nhưng vẫn nghe lời Thẩm Âm ngồi dậy, Thẩm Âm thở dài nhẹ nhõm.

"Hôm qua anh đã ở trên người tôi cả đêm, sáng nay còn hết lòng hết dạ muốn làm thêm một hiệp nữa, nói đi, anh muốn gì?”

Thẩm Âm kéo chăn che cơ thể, cô lờ mờ nhìn thấy một ít dấu vết ở nơi tư mật, cô không nhịn được cảm thấy đỏ mặt.

“Nói thế nào nhỉ, tôi nghĩ vai nam thứ hai trong bộ phim đô thị mà công ty cô đang sắp xếp khá là phù hợp với tôi.”

Gia Mộc Tịnh ngồi xếp bằng đối diện với Thẩm Âm, tùy ý để côn ŧᏂịŧ hung tợn giữa hai chân mình dựng lên. Anh không hề cảm thấy xấu hổ, thậm chí còn có ý định dịch về phía Thẩm Âm.

"Nhưng mà chuyện sáng nay không phải vì vai diễn, tôi chỉ cảm thấy… chưa no mà thôi."

Đôi môi của người đàn ông đỏ hồng, mái tóc xoăn dài màu hạt dẻ có chút lộn xộn, trên xương quai xanh còn có vết cào rõ ràng, cơ bắp mảnh mai đều đặn, mời phần đẹp mắt. Đôi mắt vừa săm soi vừa kɧıêυ ҡɧí©ɧ, như muốn xuyên qua lớp chăn kia nhìn cơ thể trần trụi của Thẩm Âm.

Cả người Gia Mộc Tịnh toát ra hương vị nɧu͙© ɖu͙©.

“… Tôi có thể tranh thủ giúp anh cơ hội thử vai, hãy báo người đại diện của anh liên hệ với tôi.” Thẩm Âm nuốt nước bọt, cô không trả lời câu nói kia của anh ta mà xấu hổ dời tầm mắt.

“Tôi trực tiếp liên hệ với cô không được sao?”

Ánh mắt Gia Mộc Tịnh như bất mãn oán trách Thẩm Âm, cô như bị mắc câu, cả người nhanh chóng nóng rực lên, vùng bụng thắt chặt lại.