Hương Thầm

Chương 4: Sao lại chặt như vậy

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Trần Hương còn tưởng rằng mình nghe nhầm, cô mở to mắt ra, nhìn người đàn ông đầy kinh ngạc, cánh môi run rẩy hai cái rồi hỏi: “... Gì, gì cơ?”

Liêu Tuấn đã không chờ nổi nữa, gậy thịt căng cứng tới phát đau. Anh tiến lên trước một bước, túm lấy tay của cô gái ra, cặp bồng đào như hai chú thỏ trắng đập vào tầm mắt.

Mẹ nó, trắng quá đi mất.

Cổ họng anh cực kỳ khô khốc, muốn liếʍ và cắn, mẹ kiếp, sao anh không phát hiện ra cô gái vừa cởϊ qυầи áo ra, bên dưới lại là một cơ thể hấp dẫn người ta như vậy chứ?

“Huấn luyện viên...” Trần Hương sợ tới mức sắp khóc ra tiếng: “Xin lỗi... Tôi sai rồi...”

Cô run cầm cập, hai con thỏ trắng kia cũng run rẩy theo sau, cũng không biết eo thon như vậy làm sao có thể chống đỡ được hai khối thịt này nhỉ.

“Cố ý đến tìm tôi hả?” Liêu Tuấn nhìn khuôn mặt cô chăm chú rồi hỏi, giọng nói đã khàn khàn.

Trần Hương có vẻ ngoài cũng không xấu, mặt mày ngoan ngoãn, chiếc miệng cũng rất nhỏ. Làn da vừa mới tắm xong trắng như đậu hũ, trên lông mi của cô vẫn còn vương bọt nước, đang run rẩy chớp chớp. Ánh mắt đáng thương như vậy thật sự khiến Liêu Tuấn suýt chút nữa đã trực tiếp đã rút súng mà làm rồi.

Không thể trách anh nghĩ nhiều được.

Cô vừa đưa đồ ăn, lại quét tước phòng ốc, còn giặt qυầи ɭóŧ cho anh, vừa nói mấy câu với anh đã đỏ mặt. Bây giờ, cô còn to gan đuổi theo đến tận phòng tắm.

Trong đầu Liêu Tuấn, tất cả đều là đôi thỏ ngọc kia, nào còn nghe thấy Trần Hương vừa rồi nói gì nữa, chỉ cho rằng cô chính là đến tìm mình.

Để anh làm cô.

“Không, không phải... tôi không biết...” Trần Hương còn muốn giải thích, nhưng Liêu Tuấn đã nghiêng người ép sát. Một bàn tay anh giữ lấy cánh tay cô, tay còn lại trực tiếp chụp lấy một bên vυ' của cô, sau đó cúi đầu ngậm lấy.

Đầu lưỡi thô ráp quét qua đỉnh anh đào, đôi môi nóng bỏng ra sức ngậm lấy bầu vυ' căng tròn đầy thịt, cắn nuốt từng ngụm lớn vào trong miệng. Anh thở dốc như trâu, vô số hơi thở nóng rực phun lên cần cổ cô, hàm răng nhay đầṳ ѵú vừa lôi vừa kéo, ngậm vào trong miệng rồi mυ'ŧ thật mạnh, ăn đến mức vang lên tiếng chùn chụt.

Trần Hương như thể bị điện giật, cả người không kiểm soát được run lên đôi chút. Đầṳ ѵú bị những sợi râu thô ráp của người đàn ông cọ phải vừa đau vừa tê. Trong cơ thể càng dâng lên kɧoáı ©ảʍ và sự chua xót không tên. Cô khó chịu vặn vẹo vùng vẫy, hai tay đẩy đầu anh ra, trong miệng hô lung tung: “Không phải... huấn luyện viên... hu hu... đừng... đừng cắn...”

“Mẹ kiếp, mềm thật đấy!” Liêu Tuần vừa cắи ʍút̼ xong một bên, thở hổn hển ăn tiếp một bên khác. Anh đè cả người lên, bao phủ cô gái trên vách tường gạch men. Cơ thể anh vạm vỡ toàn thịt, cơ bắp cứng như đá, Trần Hương đẩy không ra còn bị người đàn ông đè xuống liếʍ đôi thỏ ngọc một lượt.

“Huấn luyện viên... hu hu... tôi sai rồi... a... đừng cắn... đau... hu hu...” Cô vừa khóc vừa đánh lên vai anh. Đối với anh mà nói, một chút sức lực đó chẳng khác mèo cào.

Liêu Tuấn túm lấy tay cô, trùm lên gậy thịt của chính mình: “Nào, sờ một chút.”

Vũ khí của đàn ông dữ tợn, thân gậy tím đen, những đường gân uốn lượn bên trên. Qυყ đầυ thô to vểnh cao, trên đỉnh còn tiết ra dịch nhờn hưng phấn.

Trần Hương nào đã gặp phải trường hợp như vậy, thậm chí đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy thứ đen sì này. Cô vừa mới liếc nhìn đã không dám xem tiếp, bàn tay nhỏ của cô run lên, giọng nói run rẩy xen lẫn tiếng khóc: “Hu hu... không cần...”

Bàn tay nhỏ trắng nõn kia bị buộc phải bọc lấy gậy thịt, như thể đang nắm phải một thanh sắt nóng đỏ, nóng tới mức cả người Trần Hương cũng run lên theo.

Liêu Tuấn vươn tay ra sờ âʍ ɦộ mập mạp của cô, ngón tay vừa duỗi vào trong đã chạm phải một tay đầy nước. cô gái trong lòng giãy dụa dữ dội, nghẹn ngào đẩy anh: “Không cần... không cần... cầu xin anh...”

Đôi bồng đào trắng nõn cọ qua cọ lại trên l*иg ngực rắn chắc của anh, Liêu Tuấn bị cọ đến độ sắp không thể nhẫn nại được nữa. Ngón tay anh cắm vào bên trong lỗ nhỏ mấy cái, moi ra một đống nước. Anh nhấc một chân cô lên, định cắm vào trong.

“Không cần...” Trần Hương cúi đầu nhìn cây gậy thịt tím đen kia, sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, khóc lóc cầu xin anh: “Xin anh đấy... đừng mà...”

Liêu Tuấn đỡ gậy thịt cọ mấy cái ở cửa mình của cô. Qυყ đầυ men theo khe hở kia chen vào bên trong, nhưng vừa mới đi được nửa đầu đã bị siết đến da đầu tê dại: “Mẹ kiếp, sao chặt thế chứ...”

Anh giữ lấy mông của cô gái, nhấn eo xuống, toàn bộ gậy thịt đều chọc vào bên trong, giữa chừng anh cảm nhận được một lớp trở ngại chặt chẽ. Anh sững sờ một lát, ngay sau đó đáy mắt hiện lên niềm vui sướиɠ vô bờ: “Mẹ nó, lần đầu tiên hả?”