Nghĩ đến đây, Lam Uẩn Thanh chỉ hận không thể lập tức thực hiện cho thỏa mãn. Thế nhưng, trước mắt chỉ cần khuôn mặt đó của Lam Hi Thần còn kinh diễm, coi như nàng còn có tấm bùa hộ mệnh để được sống yên ổn, bèn nhẹ nhàng nói "Đại chất tử đây là quyến luyến ta sao? Thật khiến ta xúc động. Biểu cô biết ngươi trước sau vẫn là tiểu hài tử hiếu thuận ngoan ngoãn, chắc là gặp ta liền nhớ tới đại biểu tẩu, cho nên trong lòng mới muốn thân cận lâu chút phải không? Cũng thật khó cho ngươi cùng nhị chất tử, đại biểu tẩu qua đời sớm, nữ nhân trưởng bối ngang vai với nàng cũng chỉ có ta, thấy các ngươi như vậy, ta cũng thực tiếc cho nàng vì không có tận mắt chứng kiến nhi tử mình thành gia lập thất”.
Ha hả, nữ nhân họ Thượng Quan kia nếu có phúc khí sống đến thời điểm này để tận mắt chứng kiến nhi tử mình thành gia lập thất, Lam Uẩn Thanh nàng khẳng định ngay cả họ tên mình cũng có thể đổi!
Năm xưa khi còn là khuê nữ, Lam Uẩn Thanh tương đương đệ nhất mỹ nhân, điều này làm nàng vô cùng tự tin thậm chí trở thành điểm yếu của mình. Nhưng từ khi Lam Khánh Lộ bất chấp gia tộc phản đối cưới bằng được Thượng Quan thị về, bảng xếp hạng tiên tử thế gia đột nhiên phân chia lại, Lam Uẩn Thanh nàng cư nhiên bị đẩy thẳng xuống vị trí thứ tư. Vậy cũng thôi đi. Chí ít Lam Uẩn Thanh nghĩ về sau mình gả đi thật xa, Thượng Quan thị bị cấm túc cũng không đến nỗi cuộc sống nàng bị xếp hạng này ảnh hưởng. Ai ngờ Thượng Quan thị đó giành ngôi đầu bảng đã đành, sau sinh ra một Lam Hi Thần dung mạo xuất chúng ảnh hưởng tới hôn nhân của nàng, còn không phải bởi vì thừa kế bảy phần dung mạo của quỷ đoản mệnh đó? Tự trong thâm tâm Lam Uẩn Thanh thực thống hận hai cái dung mạo kia tận xương tủy, một đôi mẫu tử làm nàng đời này sống không mãn nguyện đều đáng bị hủy hoại như nhau!
Lam Hi Thần ngưng lặng, Lam Vong Cơ câu môi cười lạnh "Biểu cô nói thâm tình như vậy, để ta đem nhang tới thắp cho ngươi vài nén, coi như đúng nghĩa xem ngươi ngang hàng với mẫu thân ta".
Lam Uẩn Thanh lạc giọng "Nhị chất tử.....". Lần này, nàng cũng không cười nổi nữa rồi.
Đôi phu thê đoản mệnh Lam Khánh Lộ cùng Thượng Quan Hi Nghiên vẫn luôn là tâm bệnh từ trước đến nay của Lam Diệp, chỉ cần nhắc tới một trong hai người, ông tâm tình tốt bao nhiêu vẫn sẽ có chút kích động. Lam Vong Cơ hiện tại dùng hai chữ “mẫu thân” dời đi lực chú ý, đương nhiên Lam Diệp cũng không còn kiên nhẫn để Lam Uẩn Thanh ngồi ngẩn ra ở chỗ này.
Quả nhiên không ngoài sở liệu, Lam Diệp rất nhanh đưa tay nâng trán “Chung quy là già rồi, cứ như thế không bao lâu đã mệt mỏi. Uẩn Thanh, ngươi khó được trở về một chuyến, liền đi thắp hương tổ tiên cùng tìm ca ca ngươi đến trò chuyện cho vui, lão phu muốn nghỉ ngơi một lát. Lúc về, ngươi không cũng cần tới chào”.
Lam Uẩn Thanh mấp máy bờ môi. Nàng đây xem như là bị biểu thúc hạ lệnh trục khách?
Hôm nay thật sự là tà môn! Đầu tiên là bị Lam Vong Cơ nhiều lần dùng lời chèn ép, hiện tại lại bị Lam Diệp đuổi người, nàng rõ ràng cái gì cũng không làm mà!
Bất đắc dĩ, Lam Uẩn Thanh không thể không làm theo, bèn từ trên ghế ngồi đứng dậy, phúc thân “Vậy biểu thúc phải nghỉ ngơi thật tốt, cháu gái nhất định sẽ sắp xếp thời gian trở về thăm thân nhiều hơn”.
Lam Diệp không nhanh không chậm nói “Được, nhưng cũng không cần quá để ý. Ngươi gả cho người ta rồi, con cái đều lớn, cũng đã có tuổi, chung quy lại kém mấy tiểu cô nương tự tại. Nên ít về nhà cũng không thiên kinh địa nghĩa gì đâu”.
Trong lòng Lam Uẩn Thanh mất mát, trên mặt lại chỉ toát ra ba phần khiến cho người thấy thương xót, còn lại bảy phần lặng yên che lấp đi.
Đạo lý hăng quá hoá dở, nàng rất rõ ràng.
“Hai vị chất tử đi cùng ta một đoạn”.
Lam Uẩn Thanh mỉm cười nhìn một đôi song bích, dường như không hề buồn bực vì chuyện vừa rồi một chút nào.
Ngoài dự đoán, lần này Lam Vong Cơ lại tùy ý gật đầu “Được”.
Lam Uẩn Thanh âm thầm nhẹ nhàng thở ra, vịn tay Phùng ma ma đứng lên.
Cái yêu cầu nho nhỏ này nếu còn bị cự tuyệt, mặc dù sẽ lộ ra nhiều khả năng Lam Vong Cơ vô lễ, nhưng với nàng cũng không có chỗ tốt. Nàng lần này về nhà mẹ, là mang theo “nhiệm vụ” đến, nếu cứ không còn thể diện đi như thế cũng không được.
Ba người dọc theo đường mòn quen thuộc đi ra ngoài. Mắt thấy sắp đi tới tiền viện, bước chân Lam Uẩn Thanh hơi ngừng lại, ấm giọng thì thầm, nói “Một thời gian dài không gặp, sao lại cảm thấy hai đứa cháu các ngươi xa lạ với ta vậy?”.
Lam Vong Cơ mí mắt cũng không nâng, mặt không chút thay đổi, nói “Biểu cô nhất định là ảo giác”.
Lam Uẩn Thanh vỗ vỗ cánh tay Lam Hi Thần “Huynh đệ các ngươi không xa lạ với ta là tốt rồi. Lam gia bên dưới ta cũng chỉ có mấy đứa nhỏ là các ngươi. Ta biết đại chất tử sắp tới đại hôn phải đi xa, Lam gia này về sau cũng chỉ có nhị chất tử lo liệu thay, mà vài tháng trước trong kinh thành có không ít nhà quyền quý muốn kết nối với Tu Chân giới chúng ta. Biểu cô nghĩ đi nghĩ lại, đợi bọn họ tự mình tìm đến không bằng chúng ta tự động móc nối trước, môn sinh Lam gia đều tài giỏi như vậy, nếu có thể lan rộng vào một bộ phận dân chúng trong kinh thành thì uy thế nhà ta không phải sẽ càng thêm cao?".
Lam Hi Thần chớp mắt "Ý của biểu cô là.....".
Lam Uẩn Thanh giải thích "Dù sao từ đây đến kinh thành đi về chỉ trong một ngày, đại chất tử ngươi còn chưa đến hôn kỳ, nhị chất tử sau này cũng cần ra mặt ủy quyền không ít.....Chi bằng như vậy đi, quay đầu biểu cô đưa thϊếp mời, chọn một ngày tốt trước đại hôn các ngươi cùng biểu đệ Khải Nhân và điệt nhi của ta đến Vương phủ làm khách một bữa, coi như gặp gỡ kết giao với các nhà quyền quý trong kinh thành. Thế nào?”.
Lam Hi Thần hơi do dự nhìn sang đệ đệ, phát hiện hắn lúc này căn bản chỉ lo nhìn qua Lam Uẩn Thanh với ánh mắt ý vị thâm trường.
Lam Uẩn Thanh một lần nữa bị nhìn đến ngây người “Nhị chất tử sao lại nhìn ta nữa rồi? Chẳng lẽ trên mặt ta có cái gì thất thố?”. Nàng không khỏi vươn tay sờ sờ gò má, ống tay áo thêu hoa cỏ tinh mỹ trượt xuống đến khuỷu tay, lộ ra một đoạn cánh tay trắng trẻo no tròn mà phụ nhân luống tuổi nào cũng có.
Lam Uẩn Thanh như nhận ra gì đó, vội vàng hạ tay xuống.
Trong khoảng hai cái chớp mắt trôi qua kia, Lam Hi Thần hữu ý mà vô tình nhìn thấy chỗ mép trong cánh tay của Lam Uẩn Thanh có vô số vệt bầm tím, tựa như bị roi da đánh xuống.
“Được thôi”.
Lam Hi Thần cùng Lam Uẩn Thanh dường như chưa kịp phản ứng "Vong Cơ, ngươi nói gì?".
Lam Vong Cơ không nhanh không chậm lặp lại “Ta nói được, chỉ là ngày mai ta có việc, đạo lữ của ta sẽ đi thay”. Nói xong liền quay qua nhìn Lam Hi Thần "Huynh trưởng không có nhiều thời gian, vậy nên sáng sớm ngày mai liền đi, biểu cô chuẩn bị kịp chứ?".
Lam Uẩn Thanh không nghĩ tới Lam Vong Cơ sảng khoái đáp ứng như vậy, vội nói “Không phiền! Một chút cũng không phiền! Còn đang lo nhị chất tử ngươi ngại ra ngoài sẽ kéo theo huynh trưởng ngươi ở nhà, bây giờ các ngươi đều nguyện ý đến, biểu cô cao hứng còn không kịp đâu. Thậm chí bây giờ đi luôn cũng không thành vấn đề”.
Lam Vong Cơ nhướn mày "Cũng đâu thể vội vàng đến mức đấy, còn phải cho biểu cô một đêm chuẩn bị cơ mà".
Lam Uẩn Thanh hơi thất vọng "Vậy ta đi từ đường, ngày mai liền gặp các ngươi". Tựa như buông xuống một cọc tâm sự, Lam Uẩn Thanh ngay cả đi đường cũng nhanh nhẹn hơn.
Lam Vong Cơ gật đầu “Biểu cô đi thong thả”. Sắc mặt hắn bình tĩnh nhìn bóng lưng Lam Uẩn Thanh, gằn từng chữ một “Ngày mai liền tới”.
Trên đường hai người trở về Hàn thất, Lam Hi Thần nhìn quanh chỉ có hai người bọn họ, mới cổ quái hỏi "Vong Cơ, ngươi hôm nay thực sự rất lạ a!".
Lam Vong Cơ nhìn y, đạm mạc hỏi ngược lại "Huynh trưởng đang nghi ngờ ta bị đoạt xá sao?".
Đệ đệ quả nhiên đọc ra suy nghĩ của mình! Nhưng loại tình huống này khẳng định không có khả năng đi?
Lam Hi Thần lúng túng đáp "Bởi vì ta thấy kỳ lạ nhất là thái độ của ngươi với biểu cô, rõ ràng không thích sao còn đáp ứng? Mà đã đáp ứng tại sao lại còn đẩy cho Vô Tiện đi thay?".
Lam Vong Cơ thiếu chút nữa cười thành tiếng "Ta không đi, có người còn không kịp đâu". Lại nói với vẻ hiển nhiên "Kỳ thực dù ta hay bất kỳ ai có đến hay không cũng không phải điểm mấu chốt. Hơn nữa chỗ Vương phủ kia để Ngụy Anh đi mới thích hợp, hắn sẽ thuận tiện để mắt hơn nhiều".
Lam Hi Thần thắc mắc "Thuận tiện để mắt? Để mắt cái gì?".
Lam Vong Cơ dừng bước, nhìn y không chớp mắt "Ngươi không phát giác trên người vị biểu cô đó có thứ không sạch sẽ?".
Lam Hi Thần càng thêm mù tịt "Cái gì mà "không sạch sẽ" chứ? Ngươi nói ta thực không hiểu gì cả".
Ánh mắt Lam Vong Cơ tập trung nghi hoặc"Huynh trưởng, ngươi không khỏe? Hay phép thuật có vấn đề?".
Lam Hi Thần lắc đầu "Ta không".
Lam Vong Cơ trầm mặc, một hồi lâu mới lẩm bẩm "Trên người nàng có rất nhiều oán khí của lệ quỷ. Dù đã áp chế khiến tu chân giả không nhận ra được, nhưng với tu vi của chúng ta bây giờ vẫn có thể cảm nhận không ít".
Ánh mắt Lam Hi Thần chớp lên, lộ ra một tia sợ hãi "Lệ quỷ? Biểu cô làm sao có lệ quỷ đeo bám trên người?".
Lam Uẩn Thanh dù sao cũng là tu chân giả, tuyệt đối không có khả năng không biết, nhưng để nói vì sao lại áp chế chứ không phải trừ khử, lại là chuyện chấn động. Đây là ám chỉ cái gì nha?
Lam Vong Cơ nghiêng đầu nhìn một con hạc đứng rũ mình trong hồ, phất tay một cái dọa cho nó kinh hoảng cắm đầu bay đi, ung dung nói "Muốn biết, đợi ngày mai Ngụy Anh tới Vương phủ sẽ rõ".
Lam Hi Thần ngơ ngẩn, phảng phất như trước giờ không quen biết đứa em trai này, gắt gao nhìn chằm chằm hắn, tự hỏi có phải là có gì đó sai sai rồi không? Rõ ràng là cùng máu mủ, đệ đệ của mình cư nhiên lại đi giống Nhϊếp Minh Quyết càng ngày càng đáng sợ a!
Sau đó Lam Vong Cơ còn làm ra nhiều hành động đáng sợ hơn. Tỷ như sau khi ra Lam Uẩn Thanh đi rồi, Lam Vong Cơ lập tức điều tra môn sinh đã tự ý đổi hương liệu trong phòng của Lam Hi Thần sáng nay, không ngờ lúc đưa đến trước mặt thẩm vấn, người kia vẫn còn luận biện đủ loại lý do thoát tội, mà mấu chốt chính là không có khai ra chủ mưu đứng đằng sau, manh mối phía sau cũng không tra ra được.
Không tra ra được lại càng có vấn đề!
Lam Vong Cơ rốt cuộc không kiên nhẫn, dùng quyền chưởng phạt luận ra tội danh phản đồ mưu hại gia chủ, trước tiên giáng xuống mười roi giới tiên, sau lại phế bỏ toàn bộ tu vi rồi trục xuất môn sinh nọ ra khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ. Chưa kể, Lam Vong Cơ còn cho điều tra cả những ai mắt thấy môn sinh nọ lén đổi hương liệu mà không lên tiếng, hoặc là nô bộc đã đem hương liệu từ ngoài vào trong trở thành đồng lõa, hoặc là có hành động đáng ngờ nhắm vào Hàn thất, toàn bộ nếu không chịu trận giới tiên như hạ nhân kia thì cũng bị phế bỏ tu vi cùng đuổi khỏi tiên phủ. Nội trong vòng ba canh giờ, Vân Thâm Bất Tri Xứ đã "tiễn" hơn năm mươi người một đi không trở lại. Đối với việc này, Lam Khải Nhân không có ý kiến, ngược lại mười phần tán đồng, Lam Vong Cơ so với lão càng là nghiêm khắc nên rất thẳng tay xử lý.
Hành động này của Lam Vong Cơ dọa người hơn phân nửa Lam gia, từ trưởng bối đến môn sinh. Bề ngoài giống như gϊếŧ gà dọa khỉ, bên trong thực chất là đang ngầm chờ xem "tai họa ngầm" còn bao nhiêu phe cánh có bản lĩnh nổi lên.
Đám người trong tiên phủ bắt đầu âm thầm nghị luận, vốn Lam Hi Thần vẻ vang xuất các lẽ ra phải khiến tiên phủ bao trùm không khí hân hoan, thế mà chỉ từ việc có người làm việc không cẩn thận khiến Lam Vong Cơ tâm trạng đột nhiên biến xấu thôi đã đem tất cả ném vào một cái lò thiêu ngột ngạt. Dù một lỗi nhỏ như hạt mè của môn sinh cùng nô bộc - đặc biệt là có dính dáng tới Hàn thất - cũng có thể khiến hắn không vừa mắt. Nếu xui xẻo để hắn bắt được......Chép phạt sao? Thế là quá nhẹ rồi! Chịu đánh bằng roi giới tiên? Thế là còn may mắn! Ngược lại khả năng cao nhất cũng là thê thảm nhất chính là bị đuổi khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ. Tiên phủ Lam gia nổi tiếng trong Tu Chân giới là nơi sản xuất ra hiền tài, một khi bị đuổi khỏi đây, không cần biết nguyên nhân sâu cạn ra sao thì ngươi trong mắt Huyền môn Bách gia chính là phế vật, vĩnh viễn đừng mong ngóc đầu lên nhìn đời. Để tránh sao chổi rơi xuống đầu, mọi người mọi việc đều không dám trực diện đưa tới trước mặt Lam Vong Cơ vai trò chưởng phạt còn quyền lực hơn cả đương kiêm tông chủ, nhỏ cách mấy cũng chỉ phải đành cắn răng cậy nhờ chỗ Ngụy Vô Tiện trung gian thông qua.
Cứ như thế, chỉ cần một khắc Lam Vong Cơ không buông thỏng biểu tình, người của Vân Thâm Bất Tri Xứ một khắc cũng giống như đi trên hố băng mỏng, thực sự là nhiều một bước không dám đi, nhiều một lời không dám nói, thậm chí nhiều một hơi cũng không dám thở. Tựa hồ chỉ cần đại hôn của Lam Hi Thần đi qua, tiếp theo đón chờ bọn họ sẽ là một trận cuồng phong khủng khϊếp.
Lam Hi Thần đối với việc này ở trong lòng không tránh khỏi nghi hoặc. Bao năm nay làm gia chủ, y chưa từng bạc đãi ai, thế mà lại xuất hiện những người không yên phận, rốt cuộc là do năng lực của y quản gia không đủ tốt hay là còn vì nguyên nhân nào khác?
Thẳng đến lúc bằng hữu phương xa đến gặp, Lam Hi Thần vẫn chưa nghĩ ra câu trả lời. Nam Cung Nguyên Khang vừa xuất hiện đã vô cùng khách khí chào hỏi "Bản quân từ xa đến, muốn uống một chén trà, có làm phiền Huệ Nguyên Thánh hậu không?".
Lam Hi Thần từ trong suy nghĩ giật mình nhìn lại, đứng lên cười "Nguyên Khang huynh thật quá lời, chúng ta là bằng hữu, phiền với không phiền cái gì? Ngươi lúc bình thường cũng không cần đối với ta câu nệ lễ tiết. Mau, mau vào đây ngồi?".
Nam Cung Nguyên Khang bước vào, không cần hỏi đến đã tiện miệng nói ra nguyên do "Nếu ngươi đã nói vậy, ta cũng lười làm màu này nọ. Lâu rồi chúng ta không có gặp nhau, lần này ta tới trước là thay Ma tộc đem lễ vật tới tặng, sau là hàn thuyên với ngươi vài câu".
Lam Hi Thần rót mời hắn chén trà, chống cằm gật đầu "Cũng phải, tính từ Hội Bàn Đào đến giờ thì cũng khá lâu rồi. Ta còn phải đa tạ ngươi về phần lễ vật".
Nam Cung Nguyên Khang nhấp ngụm trà, chép miệng "Nói tới, nếu không phải Đông Phương chi tộc xảy ra chuyện, Bắc Đường Ma quân không thích ra ngoài, tên Tây Môn Úc Khanh kia lại phiền phức thì người tới hôm nay cũng không phải là ta".
Lam Hi Thần tò mò "Đông Phương chi tộc xảy ra chuyện?".
Nam Cung Nguyên Khang nói "Còn không phải là bởi vì dính líu đến thủ hạ của Chính Chương Thánh đế, Toàn Phong tinh quân sao? Chuyện Trường Nguyệt tỷ vì hắn mà nằm bệnh liệt giường đến nay còn chưa có dấu hiệu tốt đã lan khắp Lục giới, ngươi thế mà không biết?".
Lam Hi Thần nói "Hóa ra là chuyện này! Kỳ thực lúc hay tin, nghĩ tới ta cùng Tuệ Trang điện hạ là bằng hữu giao hảo không ít, muốn đi thăm nàng ta một lần nhưng còn ngại chỗ vương huynh của nàng nên không thể đến. Nguyên Khang huynh, ngươi giúp ta hỏi thăm đến nàng vậy, mong nàng sớm ngày qua khỏi".
Nam Cung Nguyên Khang nói "Lời thì ta đương nhiên có thể chuyển đến, nhưng chỉ sợ đợi nàng qua khỏi, tỉnh lại hay tin Đông Phương huynh đã chấp thuận mối liên hôn giữa nàng ta với Nhị Lang chân quân thì khả năng bị kích động lần nữa mất thôi".
Lam Hi Thần nói "Đông Phương Ma quân thế mà lại chấp thuận? Hắn không nghĩ tới Tuệ Trang điện hạ sẽ đau lòng đến chết ư?".
Nam Cung Nguyên Khang nói "Cũng đâu còn cách nào khác. Dù sao Toàn Phong kia đã cùng với Duyên La nửa thành đạo lữ chỉ thiếu nước bái thiên địa chứng giám, Trường Nguyệt tỷ vốn là nữ nhân danh giá nhất Ma tộc, Đông Phương huynh coi trọng thực quyền cùng thể diện, Đông Phương thái quân càng không đồng ý việc để con gái duy nhất cùng nữ nhân khác lấy chung một chồng. Cho dù Trường Nguyệt tỷ có làm thê, ả Duyên La kia làm thϊếp thì thế nào đây? Lúc đó cả Lục giới sẽ nói nàng biết rõ Toàn Phong với Duyên La đến mức kia mà vẫn cố chen vào, tự biến mình thành kẻ thứ ba đi lấy gia thế đi phá hoại nhân duyên người khác, thể diện của nàng trước sau cũng sẽ bị ném mất hết. Tính đi tính lại, vẫn chỉ có thể gả tới Quán Giang Khẩu của Nhị Lang chân quân, vừa đảm bảo thanh danh của nàng, vừa đem lại lợi ích không nhỏ của Ma tộc".
Lam Hi Thần nói "Cách này tuy vẹn toàn, nhưng lại khiến lòng người lạnh giá. Tuệ Trang điện hạ sau khi biết được, dựa theo sự qua lại trước đó, ta không dám nghĩ tới nàng sẽ náo thành cái dạng gì. Đông Phương Ma quân.... hắn cũng quá độc đoán rồi".
Nam Cung Nguyên Khang nói "Hắn trước giờ vẫn luôn như thế! Mà thôi, không nhắc chuyện buồn này nữa, ngươi sắp đại hôn, ta còn chưa có chúc mừng ngươi một tiếng đâu! Bây giờ nói chắc là không muộn đi?".
Lam Hi Thần nói "Ngươi cứ khách khí mãi! Có điều, bây giờ ngươi chúc mừng ta, không biết khi nào mới đến lượt ta chúc mừng ngươi. Trước ta có nghe Phách Xương công chúa nói tộc nhân ngươi sớm ngày muốn ngươi lập hậu nhưng ngươi lại gạt qua một bên, chính là muốn đợi tìm được người vừa lòng đẹp ý sao?".
Nam Cung Nguyên Khang nói "Vừa lòng đẹp ý, chỉ sợ rằng ta không có cơ hội chứ không phải đợi người xuất hiện".
Lam Hi Thần "......".
Nam Cung Nguyên Khang cười nhạt, tầm mắt bất ngờ đảo qua bộ giá y vừa được treo lên trước đó không lâu, có chút hứng thú nói "Đế quân cũng thật là tinh ý, đã dùng lông của thánh điểu Lam Phù làm hoa văn trên áo lại còn dùng họa tiết thụy hương, đây chính là so sánh nói trăm hoa kể cả mẫu đơn cũng phải thua kém một cành thụy hương là Hi Thần ngươi đó chăng?".
Lam Hi Thần ngượng ngùng "Thật ra ta cũng không nghĩ hắn sẽ chọn loại hoa văn đó. Bình thường đều là xích phượng, kim phượng đi cùng mẫu đơn, nhưng cái kia.......ta cũng không biết nên nói sao nữa".
Nam Cung Nguyên Khang nhướn mày "Chính vì quá đỗi bình thường nên mới là xích phượng kim phượng đi cùng mẫu đơn, đặc biệt như ngươi cũng chỉ có Lam Phù với thụy hương mới tương xứng. Thật ra thụy hương, không phải ai cũng biết được giá trị của nó".
Lam Hi Thần âm thầm kinh ngạc, cẩn trọng hỏi "Nguyên Khang huynh hình như rất để ý loài hoa này?".
Nam Cung Nguyên Khang gật đầu "Trên đời này muôn hoa khoe sắc, đến cả cỏ dại cũng có cái riêng của nó, chỉ là không so được với thụy hương có năng lực làm người cuồng si lại mang trên mình số mệnh hẩm hiu".
Lam Hi Thần kinh ngạc “Đóa hoa mà cũng hẩm hiu sao? Ta cho rằng chỉ có kiếp người mới có thể hẩm hiu”.
Nam Cung Nguyên Khang hơi ngưng thần, giống như có chút suy nghĩ, nhưng chỉ giây lát lại cười yếu ớt với y “Loài hoa diễm lệ này không phải nơi nào cũng sống được, không phải nơi nào cũng nở ra màu sắc đẹp nhất. Yên lặng kín đáo, lại ít người thưởng thức nên mới có sự tích này”.
Lam Hi Thần phì cười “Thế mà bị kêu là hẩm hiu sao? Ta cảm thấy được loài hoa này thật không giống những loài hoa bình thường khác, quá mức là tự cao. Thật không hiểu vì sao đế quân lại thích nó, mà đến cả ngươi cũng thích”.
Nam Cung Nguyên Khang bâng quơ đáp "Có lẽ là vì bọn ta suy nghĩ giống với Đế Tuấn cũng nên? Năm xưa, Đế Tuấn đã tự tay trồng một bồn hoa nhỏ trước cửa Thái Dương cung, hạt giống trong bồn hoa đóa là vì hắn từ bỏ thiết triều một tháng, đi khắp trời đất tìm về tặng cho người vợ của mình là Hi Hòa, đây chính là sự sủng ái tuyệt đối của một đấng quân vương dành cho người mình yêu. Ta nhớ trong sử sách ghi lại, những năm đó vào giữa xuân hạ, hoa nở thường trắng như tuyết, hoặc hồng nhẹ như phấn, nở dày đặc. Yêu hoàng Đế Tuấn cùng ái thê Hi Hòa ôm nhau ngắm hoa, nỉ non lời đường mật, kiều diễm tràn ý đẹp đẽ phong quang đến nhường nào. Vậy mà khi Yêu tộc thua trận, bị Vu tộc câu kết với người của Tam Thanh Thánh nhân hãm hại, Đế Tuấn chết đi, Hi Hòa cho dù có tuẫn táng theo nhưng lại tránh không được bị hậu thế xem là yêu cơ, chỉ biết lấy sắc mị quân, tội lỗi chồng chất, đến bây giờ vẫn luôn coi thường nàng. Bồn hoa minh chứng cho sự sủng ái một thời cũng bị đem ra vô tội trút giận, đến một mẩu đất nhỏ cũng bị ném vào hư không". Hắn nhìn y mà chỉ nhẹ nhàng cười, khóe môi hiện lên một nếp nhăn trên mặt khi cười, trong veo mà lạnh lùng làm cho người khác cảm thấy sự thê lương “Ngươi có thương cảm cho nàng ta không?”.
Trong lòng y hơi trầm xuống, gật gật đầu "Đúng thật rất đáng thương a!".
Hắn nhẹ than thở, ánh mắt nhìn sang hướng khác “Ngươi có lẽ từng nghe qua, ở trong Lục giới này nếu như độc chiếm phong quang cũng đồng nghĩa với việc bị người khác dòm ngó. Huống hồ Thánh đế ân sủng, thái thịnh nhưng lại như ngồi trên than lửa cũng rất vất vả. Kỳ thực, thấy ngươi tương lai nếu như trở thành người bị rất nhiều kẻ ghen ghét oán hận thì quả thực là ta đây muốn khóc thay ngươi mấy tiếng”.
Lam Hi Thần cười gượng “Nguyên Khang huynh, ngươi hôm nay dường như rất xúc động, lại nói những lời này với ta”.
Nam Cung Nguyên Khang chậm rãi nói “Đế quân còn chưa tới đại hôn đã đối tốt với ngươi, so với sự sủng ái mà Đế Tuấn dành cho Hi Hòa năm xưa tuyệt không thua kém, ta nghĩ có nói gì cũng là dư thừa. Chỉ là ta bàng quang đứng ngoài, phát hiện ngươi có dấu hiệu bước vào mê cục. Chúng ta là bằng hữu, cho nên ta bất đắc dĩ nói ra đôi lời”. Dừng một chút, hắn thấp giọng “Hi Thần à, đối với người bên gối là một quân chủ, ngươi chỉ nên yêu thích, không nên lụy ái”.