Bờ môi của Ninh Uyển rất đẹp, tựa như trái anh đào căng mọng, cánh môi trời sinh căng đầy, hồng hào gợi cảm.
Cô không biết rằng, hình ảnh đôi mắt lấp lánh, hơi thở gấp, hàm răng khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, vừa ngây thơ vừa gợi cảm, làm cho người ta ngứa ngáy trong lòng.
Từ trước đến nay, Lệ Minh Đình luôn sạch sẽ, cũng không bao giờ hôn môi phụ nữ. Theo như lời bạn tốt của anh chính là, mắt Lệ Minh Đình cao hơn đầu, chẳng có người phụ nữ nào có thể lọt vào mắt xanh của anh đâu, càng không có người nào có thể làm cho anh khát khao âu yếm.
Vậy mà hôm nay đã có.
Môi anh ngậm lấy cái miệng anh đào nhỏ nhắn của cô lại, đầu lưỡi nóng bỏng nhẹ nhàng liếʍ mút, miêu tả hình dáng đôi môi, cảm giác ướŧ áŧ bao phủ. Đó là nước bọt của Lệ Minh Đình, Ninh Uyển cảm thấy chán ghét, cô mở miệng cắn mạnh một phát, nhưng bỗng chậm nửa nhịp, vì sống lưng đột nhiên xuất hiện từng đợt tê dại, nhè nhẹ cào vào tim, làm cho tay chân cô mềm nhũn.
“Thoải mái không?”
Trong lúc môi lưỡi quấn quýt, anh mơ hồ hỏi, chẳng biết từ lúc nào, bàn tay đã di chuyển xuống chỗ hai người giao hợp, vỗ về chơi đùa, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve hoa huyệt đỏ thẫm.
Trong chốc lát, đau đớn của lần đầu tiên đã được giảm bớt rất nhiều, thay vào đó là kɧoáı ©ảʍ tuyệt vời, từng đợt sóng tình cuộn trào mãnh liệt tấn công về phía cô, Ninh Uyển cảm giác thân thể mình như đang nấu trên bếp, nóng bỏng không thôi.
Cô không để ý tới đối phương, người đàn ông ấm ách cười, cố tình đùa bỡn hoa huyệt của cô, làm dập tắt cơn sung sướиɠ, khiến người ta ngứa ngáy khó chịu, ham muốn càng trở nên mạnh mẽ, giống như đang có hàng vạn con kiến đang cắn, hoa huyệt trống rỗng làm cho Ninh Uyển phát điên.
Ý thức từ từ bị ăn mòn, đầu óc trở nên mơ mơ màng màng, cô hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ. Ninh Uyển trầm luân, rơi vào hố sâu của du͙© vọиɠ, hưng phấn như muốn lên tiên, quên hết mọi phiền não, cũng quên mất bản thân mình là ai.
Lệ Minh Đình thừa dịp, đưa đầu lưỡi ướŧ áŧ vào càn quét mọi ngóc ngách trong khoang miệng của cô, hút sạch toàn bộ nước bọt, Ninh Uyển kìm lòng không nổi, vươn đầu lưỡi phấn nộn dây dưa cùng với anh, anh tiến tôi lùi, tôi tiến anh lùi, cứ như vậy, nước bọt tràn ra khóe miệng.
Cánh tay trắng nõn như tuyết của Ninh Uyển tự động vòng qua cổ anh, đôi chân thon dài như ngọc quấn quít lấy thắt lưng thon gầy, cô chủ động nâng mông về phía anh, làm cho Lệ Minh Đình có chút buồn cười.
“Đừng nóng vội!”
Lệ Minh Đình vỗ vỗ mông cô, ngón tay nhanh chóng ướt đẫm mật dịch, đúng là cô gái làm bằng nước. Anh chợt thấy hoa huyệt không hề khô khốc nữa, vô cùng trơn trượt và ẩm ướt, hạ thân dễ dàng tiến vào được một nữa thì dừng lại, anh muốn nhìn thấy vẻ khó chịu gấp gáp của cô.
Lệ Minh Đình nắm lấy eo thon nhỏ của cô, dồn hết sức tiến về phía trước, “người anh em” to dài của anh đi vào toàn bộ, cắm thẳng vào hoa huyệt, bên trong mềm mại, phấn nộn, nóng bỏng, mềm mại như nước, bao phủ toàn bộ, khiến cho anh ngây ngất.
“A… Ừ…”
Ninh Uyển khẽ rêи ɾỉ, âm thanh nhẹ nhàng yêu kiều, hoa huyệt trong nháy mắt căng đầy, dươиɠ ѵậŧ nóng hổi tiến vào làm cho cô cảm thấy trống rỗng, cơ thể ngập tràn kɧoáı ©ảʍ mà trước nay chưa từng có, chỉ cảm thấy cả người vô cùng sảng khoái, thỏa mãn.
Lệ Minh Đình nhịn đến bây giờ, dươиɠ ѵậŧ của anh đã sớm cứng rắn như sắt, không ngừng to lớn hơn. Đến bây giờ, anh không còn cố kỵ bất kỳ điều gì nữa.
Từ từ thưởng thức “bữa ăn”’ ngon.
Hoa huyệt của Ninh Uyển mở rộng ra, hai chân trắng mịn đã bị anh ép thành một khối, một chiếc gối được đặt dưới thắt lưng, nghênh đón từng động tác kịch liệt của đối phương.
Dươиɠ ѵậŧ vừa to vừa lớn nhanh chóng cắm thẳng vào tiểu huyệt mập mạp, miệng huyệt khi thì mở rộng, khi thì khôi phục lại tình trạng ban đầu, khả năng thích ứng cực kỳ mạnh.
Động tác của Lệ Minh Đình vừa vội vừa nhanh, mỗi lần đều cắm thẳng vào hoa tâm, lần sau so với lần trước còn dùng sức nhiều hơn, Ninh Uyển nào có chịu nổi, từng đợt mật dịch chảy ra liên tục, cô vặn vẹo mông, trái tránh phải trốn.
Lệ Minh Đình đang vô cùng hứng khởi, sao không nhận ra được ý đồ của cô, cố ý chơi đùa, cùng cô chơi trốn tìm, đuổi sát hoa huyệt không tha, chớp lấy thời cơ, tiến thẳng vào điểm nhạy cảm nhất của cô.
“Ừ… Chậm một chút… A…”
Gương mặt Ninh Uyển đỏ tới tận mang tai, mồ hôi nhễ nhại, cam chịu để anh ta tùy ý ra vào, dươиɠ ѵậŧ lại một lần nữa tiến vào hoa huyệt, cơ thể đung đưa, toàn thân tê dại, không nói nên lời.
Lệ Minh Đình làm không biết mệt, chỉ một động tác nhưng mãi không cảm thấy nhàm chán mà lại càng hăng hái bừng bừng, thỉnh thoảng còn thay đổi tần suất làm cho kɧoáı ©ảʍ tăng thêm bội phần.
Ninh Uyển vật vã, đầu tóc tán loạn, hai khối mềm mại trước ngực lắc qua lắc lại theo chuyển động của anh, bộ dạng vô cùng mê người.
Sau khi ra vào hơn trăm lần, Lệ Minh Đình ngày càng tiến vào sâu hơn, cuối cùng bị khuất phục trước hoa huyệt mềm mại, bắn vào tận sâu bên trong.
Ninh Uyển cảm thấy hoa huyệt đón nhận từng đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi, trong đầu trắng xóa, tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra bên ngoài theo động tác rút ra của anh ta, thật lâu mới ổn định cảm xúc.
Lệ Minh Đình vừa rút dươиɠ ѵậŧ vừa nhìn, chất lỏng sáng bóng, trong suốt hòa lẫn với máu nhạt, đó là máu trinh cô gái.
Giữa hai chân Ninh Uyển là một mảng hỗn độn, miệng huyệt không bị ngăn cản, tϊиɧ ɖϊ©h͙ và mật dịch hòa quyện chảy ra ngoài liên tục như vỡ đê.
Hai cánh hoa hồng hào ngậm nước, những sợi lông mềm mại dính ướt trên hoa huyệt, từng vệt trắng, đỏ từ bên trong chảy xuống hai bên đùi trắng nõn.
Kiều diễm lại dâʍ ɖu͙©, làm kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ thị giác của Lệ Minh Đình, con ngươi tối sầm, hạ thân vừa mềm không được bao lâu đã nhanh chóng cứng rắn, dựng thẳng về phía trước, vô cùng uy phong lẫm liệt.
Lệ Minh Đình nghiêng người, ôm Ninh Uyển vào trong ngực, l*иg ngực rộng lớn dán sau lưng cô, hạ thân một lần nữa xâm nhập vào giữa hai chân của cô, một tay nắm lấy dươиɠ ѵậŧ tiến vào hoa huyệt ướŧ áŧ, dễ dàng đi vào toàn bộ, một đường thông suốt.
Lần này, Ninh Uyển không cảm thấy đau đớn, thuốc đã tan đi bớt, ý thức trở lại, đầu óc nhanh chóng thanh tỉnh. Cô cảm thấy có gì đó không ổn, cửa phòng bị khóa, nhưng người đàn ông này có thể vào, chắc chắn đã có người đưa thẻ mở phòng cho anh. Cô lại đột nhiên có du͙© vọиɠ mãnh liệt, chắc chắn là đã bị người ta bỏ thuốc.
Mà người này không phải là Tần Mạn, mà chính là Trần tổng.
Quả nhiên lòng người khó lường, không dễ gì đoán trước được.
Cuộc sống cũng giống như khi bị cưỡиɠ ɧϊếp, nếu không thể phản kháng được thì chỉ có thể nằm im tiếp nhận.
Trước đây, Ninh Uyển không cho điều này là đúng, nhưng bây giờ, cô hoàn toàn đồng ý.
Người đàn ông tiếp tục vận động, cắt đứt suy nghĩ bay xa của cô, với tư thế từ phía sau này, anh thâm nhập càng sâu hơn, cũng càng mạnh mẽ hơn, mỗi lần đều dùng sức, Ninh Uyển có thể nghe rõ tiếng nước chảy róc rách, cô xấu hổ, mặt đỏ bừng bừng.
“Ừ…”
Ninh Uyển cắn ngón tay, cố kiềm chế tiếng rên từ trong cổ họng, người đàn ông nắm lấy đùi cô, những sợi lông dày và cứng chạm vào mông làm cô bị nhột, chân tay của hai người quấn quít, không rời xa, cô chỉ có thể im lặng cam chịu.
Trong không khí tràn ngập hơi thở tìиɧ ɖu͙© của hai người, Lệ Minh Đình vẫn có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên cơ thể của cô gái, khiến cho tâm hồn người ta mê say.
Anh không kiềm lòng được mà hôn lên tấm lưng trơn nhẵn, mềm mượt của Ninh Uyển, vừa hôn vừa cắn liên tục, vừa dịu dàng vừa tàn nhẫn, hàm răng sắc để lại dấu răng nhạt trên lưng.
Cơ thể Ninh Uyển run lên, bị cắn đau đớn, trong lòng cô có chút run sợ, rất sợ anh làm chuyện quái lạ, hoa huyệt không tự chủ mà co rút, làm cho dươиɠ ѵậŧ của Lệ Minh Đình thêm bành trướng, tấn công càng mãnh liệt hơn.
Ninh Uyển cúi đầu, lấy tay xoa bụng dưới, cô có thể cảm nhận được vị trí của vật cứng rắn bên trong cơ thể mình.