Một cánh cửa ngăn thành hai thế giới, bên ngoài yên lặng như tờ, còn bên trong ăn chơi đàng điếm.
Ninh Uyển đẩy cửa bước vào, không khí trong căn phòng tối tăm, một đám đàn ông già ôm các cô gái trẻ vừa hút thuốc vừa chơi trò chơi oẳn tù tì uống rượu, cùng nhau hát những bài tình ca, vui vẻ quên trời quên đất.
Ninh Uyển giống như một con cừu nhỏ ngây thơ xông vào hang sói, mặc bộ quần áo giống như học sinh, thể hiện rõ sự khác biệt với bọn họ.
Mấy người đàn ông bụng dạ xấu xa không hẹn mà cùng nhau buông lời giễu cợt, trêu trọc: “Em gái, có muốn cùng các anh chơi không?”
Cánh cửa lớn mở ra, Ninh Uyển đứng ở cửa mà không nói một lời nào, không nhúc nhích giống như một pho tượng, mặt không cảm xúc.
Trong phút chốc, không biết ai bắt đầu trước, mà có một số người đi tới tiếp cận cô.
Trần Hữu Thắng cố tình gạt cô sang một bên để gϊếŧ chết sự kiêu ngạo của cô, thấy tình hình sắp mất kiểm soát, mới mở lời: “Còn không mau lại đây?”
Ninh Uyển ngoan ngoãn bước lại phía gã, hỏi: “Trần tổng gọi tôi đến, có gì dặn dò không?”
Mỗi người ở đây đều là người ưu tú nên năng lực phân tích rất tốt, nhìn thấy tình hình không đúng lắm, cũng không ngại lớn chuyện mà hóng hớt chờ xem trò vui.
“Không có việc gì thì tôi không được gọi cho cô à?”
Trần Hữu Thắng kêu cô đến, chủ yếu muốn nếm thử, thuận tiện để cho cô lo diện, làm bàn đạp cho các mối quan hệ sau này của mình. Nào biết cô gái nhỏ này lại tỏ ra phản kháng, không chịu hợp tác.
Nghe cô hỏi, Trần Hữu Thắng mất mặt nên cực kỳ tức giận, có chút hối hận vì quyết định vội vàng của mình, để cô xuất hiện ở tiệc rượu tối hôm nay. Lẽ ra gã phải dạy dỗ cô thật tốt, mới để cô xuất hiện một lần nữa. Lỗi do gã quá nóng lòng sốt ruột.
Ninh Uyển đứng thẳng, không nói một tiếng nào.
Trần Hữu Thắng nghĩ rằng cô đã bình tĩnh lại, bèn muốn lấy lại một chút sĩ diện, kiêu ngạo sai bảo: “Đổ đầy rượu nâng li mời các ông chủ ở đây đi.”
Ninh Uyển nghe lời cầm lấy bình rượu, rót đầy li rượu đặt theo thứ tự để trên bàn.
Thấy cô ngoan ngoãn như cô vợ hiền, Trần Hữu Thắng vô cùng vui vẻ, gã chỉ vào li rượu, nói: “Thay tôi uống với mọi người ở đây một ly rượu đi, tiếp khách cho chu đáo vào.”
Mọi người nghe thế thì đều có thái độ riêng, những người đàn ông lớn tuổi ở đây đều quen với điều này, họ thích nhìn những cô gái trẻ bất lực nhẫn nhục, muốn khóc cũng không được, tựa như một đóa hoa mềm mại khiến cho người ta không kiềm lòng được mà muốn chà đạp và làm nhục.
Mấy cô gái ở đây thì hầu hết đều đồng cảm, họ biết rất rõ tính cách xấu xa đê tiện của mấy lão già ở đây, lúc còn trẻ chưa hiểu sự đời, các cô cũng đã từng trải qua bài học như thế này. ,Co gái trẻ đơn độc đứng cúi đầu này e rằng phải chịu thiệt rồi.
Vì phần trăm hoa hồng, các cô ấy phải đem hết những thủ đoạn của mình, để mấy lão già này khui uống rượu, chọn loại rượu mạnh nhất và mắc nhất. Ở đây có hơn mười người, cô đi một vòng kính rượu, chỉ sợ mất nữa cái mạng mất thôi.
Nhưng Ninh Uyển không đi theo con đường bình thương, mà lại nghiêm túc nói càn:
“Xin lỗi, Trần tổng, tôi dị ứng với rượu, không uống được rượu.”
Mọi người đều sửng sốt, tiếng cười châm biếm không ngừng vang lên, vào tai Trần Hữu Thắng thì không khác nào lời chế giễu chói tai, gã tức đến mức mặt đỏ tới mang tai, giận dữ cười gằn: “Con điếm, cho mày mặt mũi mày lại không biết xấu hổ, mày nghĩ mày là cái thá gì, chẳng qua chỉ là món đồ chơi tao bỏ tiền ra mua thôi.”
Khuôn mặt Ninh Uyển chết lặng, xem như không nghe thấy gì, bị mắng cũng sẽ không mất miếng thịt nào mà.
Những người quen biết Trần Hữu Thắng đều biết gã đã muốn động thủ.
Ninh Uyển nghĩ trong phòng bao này có nhiều người như vậy, trước mặt mọi người, tốt xấu gì gã cũng một ông chủ có văn hóa lịch sự, , cho nên sẽ không hành động quá đáng đâu.
Nhưng một trái tim xấu xa thì bất kể có trang trí rực rỡ hoa lệ thế nào cũng không thể che đậy được bản chất gian ác của nó.
Gã ta túm mạnh lấy cô, kéo sang một bên,. Trong khi Ninh Uyển còn chưa kịp phản ứng lại thì cơ thể đã bị khống chê, một chai rượu chặn mở khớp hàm, miệng bị đổ đầy rượu, mùi còn nồng nặc tràn ngập toàn bộ khoan mũi, khiến Ninh Uyển cực kì khó chịu.
“Uống không được rượu à, hôm nay ông đây sẽ giúp mày chữa bệnh, đảm bảo về sau mày sẽ có thể uống.”
Trần Hữu Thắng bóp cằm Ninh Uyển, liên tục cầm chai Whiskey đổ vào trong khoang miệng cô, trên mặt nở nụ cười nhạt. Cô vùng vẫy dữ dội, nhưng hai tay lại bị người khác kiềm chế nên không sao cử động được, hai chân chỉ đạp loạn xạ vô ích.
Ninh Uyển nuốt nước bọt theo phản xạ, rượu trong chai giảm đi một ít, cái miệng nhỏ nhắn óng ánh của cô ngậm lấy miệng chai rượu, đôi môi đỏ đỏ mọng tràn ra chất lỏng màu vàng nhạt, chảy xuống cái cổ trắng nõn, dính vào bầu ngực cao vυ't.
Chiếc áo màu trắng của cô bị rượu thấm trong suốt, có thể mơ hồ thấy được đường viền áo ngực màu hồng nhạt. Cô bị ép phải ngửa ra sau, bầu ngực nâng lên một cách vô thức, trong càng đầy đặn và no đủ hơn.
Trần Hữu Thắng cảm thấy máu nóng dâng trào, ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ, đã đã nhịn không được mà muốn cô, bây giờ kế hoạch đã thực hiện xong, hạng mục đã vào tay, gã muốn chơi thế nào cũng được.
Dám làm trái lời gã, gã thấy cô đúng là thiếu đòn rồi, phải làm cô vài lần, để cô khóc thét, hiểu được sự lợi hại của gã.
Chỉ nghĩ tới đó thôi mà đã phấn kích đến nổi nửa thân dưới căng cứng.
____________
Rượu ngon ở bên cạnh, mà người đẹp lại không ở bên cạnh.
Loại rượu mà Lệ Minh Đình thích nhất bây giờ cũng trở nên vô vị, nhạt nhẽo. Anh lạnh lùng băng, mấy cô gái được gọi tới bị anh liếc mắt một cái đã sợ hãi như chim non, không dám thở mạnh.
Tổng Cảnh Chi chán muốn chết, bèn đuổi hết mấy cô gái này ra ngoài. Anh ta cảm thấy não của mình có vấn đề rồi, rủ ai không rủ, lại đi rủ tên thanh tâm quả dục này đi uống rượu giải sầu, rõ là làm khổ thân mình.
Anh ta đi toilet, đứng trong wc gọi điện thoại cho Tần Trăn, nhưng bên kia không nghe.
Trái tim ngột ngạt phiền muộn, anh ta quyết định ngày mai sẽ trực tiếp đến nhà để đòi người.
Ở ngoài hành lang, lúc đi ngang qua một căn phòng vip, Tống Cảnh Chi vô tình thấy cơ thể mập mạp của Trần Hữu Thắng đang đè cô gái, giống như con heo đang phát dục, khuôn mặt béo mỡ đầy ham muốn trần trụi, xé rách áo cô gái.
Tiết mục cưỡng ép là một chuyện rất bình thường ở đây. Nếu là mội hôm, anh ta đã chẳng có hứng thú đâu mà để ý, nhưng hôm nay quá nhàm chán nên anh ta bỗng có hứng thú muốn xem.
Tất nhiên, có trò vui phải cùng chia sẻ với anh em, Tống Cảnh Chi trở lại phòng bao, không khép chặt cửa lại chừa lại một khoảng trống cửa đủ để nghe thấy những âm thanh bên ngoài.
Anh ta ngồi vào chỗ cũ, mỉm cười mờ ám với Lệ Minh Đình: “Đúng là đóa hoa nhài cắm phải phân trâu. Trần Hữu Thắng đang chơi với một cô gái, cô bé lớn lên xinh đẹp lắm, đáng tiếc. Cậu nghe xem, thật dữ dội.”
“Buông ra… ông tránh ra…”
Gã đàn ông như là một ngọn núi, đè ép khiến cô phải thở hổn hển, như một con dã thú đang xé rách quần áo của cô. Ninh Uyển ra sức giãy giụa một cách tuyệt vọng, bắt lấy tay gã, nhưng vẫn không chống lại được sự xâm phạm.
Cô chỉ nghe thấy tiếng vải rách toạc, ngay lập tức có cảm giác lạnh trước ngực, bàn tay béo mập kia bắt đầu sờ xoạng, dạ dày cuộn trào, muốn nôn mửa , cô không cam tâm.
Tiếng cười và sự trêu đùa của những lão già ở đây vang vọng bên màng nhĩ của cô, một đám cặn bã không một ai giúp cô cả, đầu óc cô rối lên như sắp nổ tung.
Ninh Uyển nhận thấy gã có ý muốn xé rách áo ngực mình, cơ thể không kiềm chế được mà run rẩy. Cô sắp bị cưỡиɠ ɧϊếp trước mặt những người ở đây.
Cảm giác tuyệt vọng trổi dậy khiến lòng cô sinh ra ý nghĩ ác độc, cá chết lưới rách, tay cô lặng lẽ mò vào túi quần mình, lấy cây kéo ra, nắm chặt trong tay, sau đó đâm mạnh vào cánh tay gã.