Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi

Chương 140

Sau khi Tề Nhã Nhã gõ cửa liền tiến vào phòng làm việc của Dương Chiêu Đệ, khi Dương Chiêu Đệ thấy nàng liền nhanh chóng đem thứ gì đó giống như một bìa thư nhét vào trong ngăn kéo.

Đây là lần đầu tiên Tề Nhã Nhã nhìn thấy bộ dạng giật mình của Dương Chiêu Đệ, còn có một tia hoảng hốt không kịp thu lại. Cho nên nàng không khỏi nhìn qua ngăn kéo thêm vài lần.

Nếu như nàng không có nhìn lầm, giống như có một hàng chứ màu đỏ viết là trường học...

"Lòng hiếu kỳ gϊếŧ chết mèo con có biết không!" Dương Chiêu Đệ nhìn nàng một cái. Biểu hiện của Tề Nhã Nhã quá rõ ràng, nàng không muốn chú ý đều không được.

Tề Nhã Nhã giơ lên văn kiện cầm trong tay, "Báo cáo lão bản, ta là tới đưa tài liệu, ta tuyệt đối không có ý tứ muốn xâm nhập khai thác việc riêng tư của ngươi."

"Đưa cho ta." Dương Chiêu Đệ đưa tay, nhanh chóng xử lý, dù sao Tề Nhã Nhã cũng là đã quen thuộc, tự tìm mỗ chỗ ngồi xuống, thưởng thức hình ảnh mỹ lệ này, ngòi bút máy lướt qua trang giấy phát ra tiếng vang sàn sạt, phối hợp với tiếng hít thở hầu như nghe không thấy, đan vào trở thành một loại âm nhạc vui tai.

"Lại nhìn ta liền thu phí a." Mặc dù Dương Chiêu Đệ không có ngẩng đầu, nhưng mà cũng biết có người nào đó đang nhìn mình. Nếu như ánh mắt có nhiệt độ có thể đọ được, vậy hẳn là phải nóng như lửa a.

Tề Nhã Nhã từ một góc bàn của Dương Chiêu Đệ cầm lấy hộp Socola, chọn lấy một viên đưa vào trong miệng Dương Chiêu Đệ, Dương Chiêu Đệ cau mày đem Socola đã đưa đến bên miệng ăn vào, nàng sợ lưu lại dấu vết trên răng, lát nữa phải gặp khách hàng, không thể để người ra nhìn đến một mặt mất thể diện như vậy, cho nên không dám nhai nuốt, chỉ dám ngậm lấy.

Vị đắng của Socola thấm vào đầu lưỡi nàng, nàng nghĩ đến một vấn đề, "Trong phòng làm việc của ta vì cái gì sẽ có Socola a?"

Tề Nhã Nhã nói: "Ăn ngon a, ăn ngon là được, cái khác liền không cần hỏi."

Cũng không biết Socola này có tác dụng, hay là Tề Nhã Nhã ở chỗ này làm cho tâm tình của nàng tốt hơn một chút, gánh nặng trĩu nặng trong lòng đã giảm bớt rất nhiều.

Tề Nhã Nhã cầm điện thoại trong tay nhìn chằm chằm vào màn hình thật lâu, đôi mắt cũng không có chớp, Dương Chiêu Đệ không khỏi nhìn thêm vài lần, nhìn thấy trên gương mặt nàng từ từ chuyển hóa từ kinh ngạc, lại đến thất thần, sau đó nhịn không được mà bật cười lên. Biến hóa phong phú, khiến cho Dương Chiêu Đệ nhìn thấy cũng liền quên mất công việc trong tay.

"Làm sao vậy?"

"Mẹ của ta hối thúc ta sinh con."

"..."

"Chính là bà nói ta có kết hôn hay không cũng không sao, nhưng mà nhất định phải có một hài tử."

Vừa dứt lời, bút máy trong tay Dương Chiêu Đệ liền ngừng lại, nàng chìm vào trầm tư.

Mà khi Dương Chiêu Đệ chìm vào trầm tư, Tề Nhã Nhã cho rằng nàng mất hứng, thấp thỏm không yên mà tự kiểm điểm bản thân, có phải hay không không nên nói chuyện này, giữa quan hệ của hai người nhắc đến đề tài này, có phải hay không là sẽ dễ gây mâu thuẫn?

Nhưng điều Dương Chiêu Đệ suy nghĩ chính là, chuyện nàng cùng Tề Nhã Nhã, bắt đầu rất đột ngột, quá trình lại rất nhanh chóng, quan hệ của hai người, giống như đang chậm chạp ngủ đông thật nhiều năm, vào một ngày mưa dông, củi khô lửa bốc, thoáng cái liền mọc rể nảy mầm phát triển khỏe mạnh, trưởng thành một cây đại thụ che trời. Kết quả là xác thật có rất nhiều vấn đề chưa kịp hỏi rõ ràng, bao gồm cả dự định trong tương lai.

Mà khi Dương Chiêu Đệ đang thực hiện những dự định của bản thân, cho dù thiên vạn người tìm tới, bất luận kẻ nào cũng không thể cản trở con đường của nàng, trước một phút này, nàng xác thực căn bản chưa từng hỏi qua Tề Nhã Nhã vấn đề này, ngươi đối với tương lai có dự tính gì không.

Dương Chiêu Đệ thu hồi suy nghĩ, nàng ngẩng đầu, nhìn về phía Tề Nhã Nhã, "Ngươi muốn sinh hài tử sao?"

"Ân?"

Từ sau câu hỏi của Dương Chiêu Đệ trong phòng làm việc ngay hôm đó, Tề Nhã Nhã liền mắc kẹt trong vấn đề này, khi nàng đi wc, lúc ăn cơm, khi làm việc lúc rỗi rãnh, nàng đều nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, độ khó của vấn đề này, có thể so với kỳ thi thử tuyển sinh đại học, điều nàng suy nghĩ không phải là bản thân của vấn đề, mà là mục đích Dương Chiêu Đệ hỏi vấn đề này là gì, suy nghĩ giải quyết vấn đề không thể chỉ giới hạn ở việc muốn có con hay không, mà là Dương Chiêu Đệ hỏi nàng có muốn sinh con hay không, là muốn từ trên người nàng tìm được đáp án gì.

Phương hướng suy nghĩ của nàng chính, cùng với Dương Chiêu Đệ, hai người đúng là phát triển quá nhanh, nhanh đến không có thời gian bình ổn tinh thần để thảo luận một vài vấn đề cốt yếu, hai người đối với tương lai có kế hoạch cùng ý định thế nào, hay là chỉ tới đâu biết tới đó?

Tề Nhã Nhã là một người tích cực, nàng nhìn qua giống như một người không bận tâm đến bất kỳ chuyện gì, nhưng mà khi đã cố chấp vào một việc, liền có thể để xuống tạp niệm, tập trung tinh thần nghiên cứu chuyện đó.

Đợi đến khi nàng rốt cuộc đã tràn đầy tự tin mà đứng ở trước mặt Dương Chiêu Đệ, đem đáp án của mình nói ra, đó đã là chuyện của năm ngày sau, cách buổi ra mắt sản phẩm của Dương Chiêu Đệ chỉ vài ngày.

Dương Chiêu Đệ bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, kết quả đôi mắt treo lên hai mảnh quầng thâm, lại bị Tề Nhã Nhã mang theo đôi mắt đặc biệt tỏa sáng chặn lại ở hành lang.

Tề Nhã Nhã nói: "Ta hiện tại đã biết rõ đáp án."

"Có ý tứ gì?" Dương Chiêu Đệ là không kịp phản ứng.

Dương Chiêu Đệ uống vào một ly cafe nâng cao tinh thần, sau đó nghe Tề Nhã Nhã mang vẻ mặt trịnh trọng ở trước mặt mình tuyên bố kế hoạch tương lai của bản thân.

Tề Nhã Nhã nói bản thân đã cân nhắc qua rồi, nàng và Dương Chiêu Đệ cùng một chỗ, không phải là chơi đùa, không phải là tùy tiện, là quan hệ nghiêm túc muốn nắm tay cùng tiến trong tương lai, cho nên trước khi nàng làm hết thảy quyết định, sẽ tham khảo ý kiến của Dương Chiêu Đệ. Sau đó nàng lại đem chuyện kia nói ra, sau vài ngày suy tư, cuối cùng đem biểu đạt mà bản thân mong muốn, bao gồm cả sự chờ mong đối với tương lại, sắp xếp thành ngôn ngữ, dùng loại phương thức này truyền đạt cho Dương Chiêu Đệ.

Nghe những lời nói móc tim móc phổi của Tề Nhã Nhã, Dương Chiêu Đệ từ từ để xuống ly cafe trong tay, nói thật, nàng muốn đưa tay bịt miệng Tề Nhã Nhã lại, cầu xin Tề Nhã Nhã đừng nói nữa, nàng sắp bị nữ nhân nhiệt tình lại thành thật này đánh bại rồi, nào có ai có thể nói đến chân thành như vậy, nói đến thẳng thắng như vậy, giống như đem linh hồn của mình từ trong túi da rút ra, đặt ở trước mặt nàng.

Đôi má Dương Chiêu Đệ nổi lên nhiệt độ, nàng cùng Tề Nhã Nhã khác nhau đại khái chính là ở điềm này, linh hồn của Tề Nhã Nhã là thuần khiết như vậy, ánh mắt của Tề Nhã Nhã sáng bóng như lưu ly, mà Dương Chiêu Đệ đã sớm đem linh hồn của mình giấu vào nơi sâu nhất của thân thể, chính nàng cũng không tìm tới được, cho nên nàng chỉ có thể thẳng thắn thân thể, lại không thể thẳng thắn về linh hồn, miệng của nàng giống như đã bị may lại, vốn không hé mở ra được.

Nàng uống một ngụm cafe, dùng ly cafe che dấu đi ánh mắt của mình.

Tề Nhã Nhã chỉ thấy Dương Chiêu Đệ trầm mặc, vì vậy thấp thỏm không yên mà nhìn nàng, thần tình kia lại yếu ớt, lại đáng thương, khơi dậy sự thương cảm trong lòng Dương Chiêu Đệ.

Dương Chiêu Đệ ho một tiếng, nói: "Ngươi nói rất hay." Nếu cho nàng 100 điểm cũng không quá phận.

"Cám ơn." Tề Nhã Nhã có chút thất vọng, nàng biết rõ con người không thể tham lam, nhưng mà trong đầu vẫn là âm thầm bật ra một chút mong chờ.

Dương Chiêu Đệ để ly cafe xuống, mới biết trong lòng bàn tay mình thế nhưng đang ra mồ hôi, nàng khẩn trương đến không được, rốt cuộc đã không còn điều gì khác so với phản ứng của thân thể càng thêm trực quan, nàng không phải là bất vi sở động, trái lại, trong lòng nàng đã nhấc lên sóng lớn, càng như là mở cờ trong bụng, nhưng mà nàng cũng biết, nàng vĩnh viễn không có khả năng luôn là theo ý mình như Tề Nhã Nhã.

Dương Chiêu Đệ có vài lời liền thốt ra, nói với Tề Nhã Nhã: "Vài ngày trước ngươi đến phòng làm việc của ta chính nhìn thấy thư mời tham dự kỷ niệm thành lập trường cao trung của ta. Ta liền cao trung cũng chưa có học xong, có phải hay không rất kém?"

Đầu óc Tề Nhã Nhã vận hành cực kỳ nhanh, khi bản thân thật tình thổ lộ, Dương Chiêu Đệ bỗng nhiên dời đề tài đến học lực, tuy rằng nàng không biết Dương Chiêu Đệ nói lời này là có mục đích gì, nhưng mà nàng kịp phản ứng chính là: "Ngươi là lão bản, ngươi học lực không cao lại có làm sao, chẳng lẽ còn có ai có thể khai trừ ngươi sao?"

Dương Chiêu Đệ khí chạy lên não, liếc nàng một cái, cầm ly nhét vào trong tay Tề Nhã Nhã, "Rửa ly đi." Trong lòng Dương Chiêu Đệ thầm mắng: Người này làm sao lại có thể sống đến bây giờ a.

Dương Chiêu Đệ trở lại văn phòng, đóng sầm cửa lại, đầu âm ỉ đau nhức.

Buổi tối, Tề Nhã Nhã nhìn thấy tin nhắn cha mẹ gởi tới, nàng không lập tức hồi âm, mà trong lòng đã làm quyết định, nàng cảm thấy không sai biệt lắm có thể cho gia đình một chút chuẩn bị.

Lúc trước nàng chỉ lưu cho cha mẹ chút ám chỉ mơ hồ, ít nhất không có đem chuyện bản thân có bạn gái nói ra, nhưng mà nàng cũng rõ ràng nói sẽ không kết hôn, cha mẹ đối với chuyện này không quá ủng hộ, nhưng mà cũng không có phản đối, không có lấy cái chết ép buộc, càng không có nghĩ biện pháp muốn cảm hóa nàng, điều này làm cho nàng cảm thấy bản thân vẫn có hy vọng.

Trong khoảng thời gian này cha mẹ hối thúc nàng nên có hài tử, nàng liền nói tạm thời còn chưa có tính toán, vốn muốn mơ hồ cho qua, nhưng mà bỗng nhiên đã có ý tưởng mới, nàng muốn cho cha mẹ biết rõ quyết định này là nàng cùng một nửa khác thương lượng sau đó mới có thể quyết định.

Chỉ là lời nói đến trên tay, gõ chữ cả buổi đều cảm thấy không được tự nhiên, nàng ôm lấy gối đầu than thở, chỉ cảm giác mình rất vô dụng.

Nàng đi qua phòng sách, từ xa liền nghe đến thanh âm của Dương Chiêu Đệ, nghe ý tứ hẳn là Dương Chiêu Đệ đang tự giảng bài cho Lucy, chỉ là bài tập của tiểu hài tử, thật sự không phải là để cho con người làm, Tề Nhã Nhã xúc động thật sâu, ngay cả sinh viên đã tốt nghiệp như nàng, tốt nghiệp thành tích ưu tú từ một trường danh tiếng, nhìn đến bài tập của Lucy cũng sẽ cau mày.

Dương Chiêu Đệ phi thường nóng nảy, trong tay nàng cây bút Sailor Moon màu hồng yêu thích của Lucy bị nắm lấy thật chặt, Lucy có chút khẩn trương mà nhìn bàn tay của nàng, sợ nàng làm gãy mấy những hoạt tiết bông hoa trên thân bút.

"Các tiểu bằng hữu ở Học viện Ngoại ngữ cùng nhau chơi trò chơi trên thao trường, gạch dưới, dấu ngắt, gạch dưới, dấu ngắt, chơi bóng rổ, hai chỗ gạch dưới này, con liền viết hai trò chơi xuống không phải là được rồi sao, tiểu bằng hữu ở trên thao trường có thể làm gì, đá cầu, nhảy dây, đánh cầu lông, con tùy tiện chọn hai cái lấp vào chỗ trống, rất khó sao?"

"Không có ai đá cầu."

"Con để ý có người đá cầu hay không làm gì, con viết xuống đi, để lão sư cho con điểm tối đa."

"Nhưng mà đề mục viết là tiểu bằng hữu trong trường học của con a, tiểu bằng hữu trong trường học của con không có ai đá cầu."

"Con để ý nhiều như vậy.." Dương Chiêu Đệ thiếu chút nữa đã tức đến ngất đi,có loại cảm giác trời đất quay cuồng

Nàng hít sâu một hơi, cầm cây bút trong tay đặt lên bàn, Lucy cau mày, vẻ mặt úy khuất.

"Con muốn ngủ chưa? Hôm nay làm bài tập cho tốt, mẹ gởi cho lão sư, sau đó trên giường đi ngủ."

"Nhưng mà..."

Khi hai mẹ con rơi vào trạng thái mắt to trừng mắt nhỏ, từ cửa ra vào truyền đến thanh âm yếu ớt, "Lão bản... Lão bản... Thân ái... Bảo bối..."

Liên tiếp gọi một hồi, Dương Chiêu Đệ mới đem ánh mắt từ trên mặt Lucy dời đi, dời đến cửa ra vào, nhìn đến khuôn mặt của Tề Nhã Nhã, tâm tình ác liệt làm cho nàng không thể nở nổi nụ cười, "Làm gì vậy? Ngươi cũng muốn ta giảng bài tập cho ngươi sao?"

"Ngươi vất vả rồi, ngươi đi ngủ đi, loại chuyện giảng bài nhỏ nhặt này để ta tới làm." Tề Nhã Nhã một đường chạy nhanh đến bên bàn công tác, dừng ở cạnh ghế dựa, cho rằng Dương Chiêu Đệ sẽ đem cái ghế nhường lại.

Kết quả bờ mông của Dương Chiêu Đệ cũng không động một cái, bởi vì nàng lại quay lại trừng mắt cùng Lucy.

Tề Nhã Nhã cười khổ bưng tới một chiếc ghế dựa nhỏ, đặt ở dưới mông, sau khi ngồi xuống, nàng chính là người thấp nhất giữa hai người, nàng cầm lấy bài tập, sau khi cẩn thận tra xét, bắt đầu giảng giải cho Lucy.

Mà Dương Chiêu Đệ ở bên cạnh một tay nắm lấy cái trán, cau mày, cũng là phân ra tâm tư để nghe nàng giảng bài.

Hôm nay Lucy rõ ràng là tinh lực dồi dào, đến 11 giờ, vẫn là nửa điểm ý ngủ đều không có, còn đem bài tập lúc trước đều lấy ra, để Tề Nhã Nhã hỗ trợ chỉnh lý, có vài đề mục, bản thân Tề Nhã Nhã cũng không nắm chắc, nàng cầm điện thoại trong tay lên mạng tra đáp án, kết quả tìm đến một nhóm gia trưởng đáng thương giống như nàng, từ những màn đối thoại trên mạng có thể nhìn ra được, nàng không phải là người thảm nhất.

Tề Nhã Nhã thậm chí còn vận dụng khách quý bên ngoài để viện trợ, chính là Lâu lão sư.

Nàng cho rằng Lâu Xuân Vũ nhất định có thể trả lời những vấn đề này.

Kết quả không nằm ngoài dự liệu của nàng, Lâu Xuân Vũ rất nhanh cho đáp án, cũng giải thích rất rõ ràng.

Tề Nhã Nhã hỏi: Làm sao ngươi có thể trả lời được, ta lại suy nghĩ không ra.

Lâu Xuân Vũ nhắn tới một câu: Bởi vì những đề mục này là cho tiểu hài tử, ngươi là người lớn, ngươi dùng tư duy người lớn của ngươi để suy nghĩ, đương nhiên nghĩ không ra.

Tề Nhã Nhã gửi tới một biểu tượng cảm xúc, thuận tay phát qua một hồng bao.

Nàng nhìn đề mục bản thân giảng giải qua, có loại cảm giác thành tựu, đồng thời cũng tự nhiên mà sinh ra một ý niệm trong đầu đó chính là đánh chết cũng không sinh tiểu hài tử.

Lucy quấn quít lấy Tề Nhã Nhã muốn Tề Nhã Nhã lưu lại cùng nàng ngủ.

Tề Nhã Nhã hảo ngôn hảo ngữ dỗ nàng, Dương Chiêu Đệ vốn trong người đã không thoải mái, nghe được Lucy ồn ào, đứng lên, "Các ngươi đều đi ngủ sớm một chút, ngày mai mỗi người đều bận rộn, đừng chậm trễ thời gian."

Tề Nhã Nhã đối với sắc mặt tái nhợt của nàng đặc biệt để trong lòng, nhưng mà Lucy cứng rắn kéo lấy nàng không buông, nàng trước tiên đem Lucy dỗ ngủ, lại mang theo lo lắng đi đến gian phòng của Dương Chiêu Đệ.

Cũng may Dương Chiêu Đệ để cửa cho nàng, không có tuyệt tình mà khóa cửa. Nàng cẩn thận đẩy cửa ra, phát hiện trong phòng tối đen, trong chăn có hình dạng phồng lên.

Nàng cởi giày ra, đi chân trần giẫm lên thảm trải sàn, không phát ra một điểm thanh âm.

"Ngươi có ổn không?" Tề Nhã Nhã nhìn người co thành một đoàn nằm trên giường.

"Đau đầu." Trong chăn có thanh âm yếu ớt của Dương Chiêu Đệ truyền ra.

"Nghiêm trọng không, có muốn đi bác sĩ hay không, ta lái xe đưa ngươi đi?" Tề Nhã Nhã lo lắng là vấn đề lớn.

Dương Chiêu Đệ ngăn nàng lại, "Không phải bệnh nặng, chính là phiền lòng nhiều chuyện. Mỗi một cái, đều không để cho ta bớt lo."

Tề Nhã Nhã vẫn là lo lắng, sau khi lên giường, cầm lấy tay Dương Chiêu Đệ, dưới tấm chăn bàn tay Dương Chiêu Đệ là lạnh như băng.

Nàng sợ hết hồn.

"Ngươi thật sự không có chuyện gì sao?"

Dương Chiêu Đệ xoay người lại, nói: "Yên tâm, không chết được."

"Đừng nói như vậy, chúng ta phải cùng một chỗ cả đời, nếu như ngươi lưu lại bệnh tật gì không ổn, ta mỗi ngày đều sẽ lo lắng."

Nghe Tề Nhã Nhã nói như vậy, Dương Chiêu Đệ thư thái hơn rất nhiều, nàng kéo Tề Nhã Nhã tới, tựa ở trên người Tề Nhã Nhã, hấp thu sự ấm áp của Tề Nhã Nhã, nói: "Ngươi thật biết dỗ dành người."

"Ta nào có, ta chính là nói thật mà thôi."

"Thật sự sẽ có cả đời sao? Ta và ngươi bây giờ ai cũng không chắc có thể đi bao xa." Dương Chiêu Đệ và Tề Nhã Nhã tựa sát vào nhau, lột đi nét ngụy trang ngày thường, nàng lúc này không có cách nào thoát khỏi tâm trạng trùng xuống.

Tề Nhã Nhã vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng, "Không quản có thể cùng một chỗ hay không, chúng ta đều phải chuẩn bị thật tốt cho cả cuộc đời sau này, không thể vì không ai biết trước được tương lai, liền tùy tùy tiện tiện mà sống qua ngày, suy nghĩ qua một ngày liền qua một ngày, như vậy đối với bản thân cũng không tốt."

"Vậy là ngươi nghiêm túc về chuyện muốn cùng ta sao?"

"Đúng vậy a, ngươi không có cảm nhận được sao, ta siêu cấp nghiêm túc a. Ta thời khắc đều luôn biểu hiện ta nghiêm túc, chỉ là ngươi không nhìn kỹ." Tề Nhã Nhã rất ủy khuất.

"Lỗi của ta, lỗi của ta, ta sau này sẽ nhìn thật kỹ." Dương Chiêu Đệ dùng giọng điệu thoải mái mà nói.

"Mẹ! Con muốn ngủ cùng mẹ." Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Dương Lộ Lộ, thân thể Dương Chiêu Đệ cùng Tề Nhã Nhã trong nháy mắt liền hóa thành bức tượng.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Lâu Xuân Vũ: Ai, ta vẫn là thích làm lão sư, rất có cảm giác thành công.

Tống Tây Tử: Ngươi nói là loại lão sư này, hay là loại lão sư này?

Lâu Xuân Vũ: Ngươi nói là biên chế chính thức hay là phụ đạo khóa ngoại sao?

Tống Tây Tử: Không không, là cái loại này... Ngươi hiểu đấy!!

Lâu Xuân Vũ:????