"Bọn họ nói thế nào?" Khi Tống Tây Tử gọi điện thoại, Lâu Xuân Vũ ở bên cạnh sốt sắng mà chờ đợi, phần tâm tình này, mức độ căng thẳng là tương đương với khi chờ đợi thành tích thi tốt nghiệp trung học.
Kỳ thi tuyển sinh là quyết định tương lai của nàng, cuộc điện thoại này cũng là như vậy.
Tâm tình Tống Tây Tử có chút phức tạp, bởi vì nàng thận trọng nói với ba ba một chuyện hiếm thấy là muốn đưa người về nhà, cho rằng ba ba ít nhất sẽ có chút phản ứng, kết quả, điện thoại bên kia liền chỉ bay tới một câu nói sơ sài, thêm một đôi đũa.
Nàng quay đầu, chống lại ánh mắt khẩn trương chờ mong của Lâu Xuân Vũ, khóe miệng nàng khẽ run, dưới ánh mắt nghi hoặc của Lâu Xuân Vũ, nàng nói: "Ba ba nói hoan nghênh ngươi."
"Thật sao?"
"Ân, thật, ông nói thêm người, thêm một đôi đũa." Trong lòng Tống Tây Tử cũng hoang mang, nhưng mà biết đại khái là cha mẹ đang khẩn trương cái gì, là vì đang ấp được gà con mà cao hứng, nữ nhi như nàng tựa hồ bị bỏ ngoài thế giới của Nhị lão hai người rồi a.
Buổi tối, Lâu Xuân Vũ xem blog của Tống lão sư, nhìn thấy bài viết mới cập nhật trên blog cùng hình ảnh và video giới thiệu các thành viên mới trong gia đình ông, hai gà con đáng yêu, danh tự là Kiện Kiện cùng Khang Khang.
Nhìn hai danh tự chất phác vô hoa này, Lâu Xuân Vũ không khỏi bật cười trước màn hình, Tống lão sư quay hình các phương diện của gà con, có gà con ăn gạo, gà con ngã sấp xuống, gà con đi ngủ, nhìn đến được phần mộc mạc ngây ngô kia.
Nàng liền rất chờ mong được gặp mặt Tống lão sư.
"Nếu như ta đến nhà của ngươi, ta nên chuẩn bị chút lễ vật gì mới tốt?" Lâu Xuân Vũ đã bắt đầu khẩn trương, nàng nghĩ nếu như muốn cùng Nhị lão gặp mặt, không thể hai tay trống trơn, nhưng mà đối với Nhị lão mà nói, nàng là người xa lạ, lựa chọn của nàng liền rất quan trọng. Lúc này nàng liền tìm đến Tống Tây Tử xin ý kiến tham khảo.
Tống Tây Tử nào có nghĩ nhiều như vậy, ánh mắt của nàng từ trước màn hình máy vi tính di chuyển ra, chống cằm, phát hiện ra chuyện suy nghĩ chọn lễ vật này, so với nàng đi làm xử lý công sự còn mệt hơn.
"Thông thường lễ vật tặng cho lão nhân, không phải là yên tửu chính là lá trà, ba ba của ta không uống rượu không hút thuốc, bình thường sở thích lớn nhất chính là giáo thư dục nhân. Ngươi cũng thấy đấy, bây giờ niềm vui thú của ông không phải càng nhiều thêm sao, lại nòn nuôi gà. Ngươi có thể đưa lễ vật gì a, cái này thật là làm khó cho ta. Khi ta vừa tốt nghiệp, sinh nhật cha mẹ ta đều sẽ mua lễ vật, bình thường cũng tặng không ít, nhưng mà không phải mỗi một lễ vật đều là đúng chuẩn cha mẹ ta yêu thích, ví dụ như ta đưa các sản phẩm chăm sóc sức khỏe, cha mẹ ta liền không cần, liền đưa tặng cho người khác, sau đó ta liền dứt khoát đưa tiền a, chuyển tiền vào tài khoản của hai người, để chính hai người đi mua."
Lời nói của Tống Tây Tử, khiến cho Lâu Xuân Vũ không biết nên cười hay là nên khí, nàng nói: "Ta nghĩ ngươi là người cẩn thận nhất. Không ngờ, không ngờ ngươi thế nhưng lại làm chuyện trực tiếp đưa tiền như vậy."
"Ta là cẩn thận a, nhưng mà cũng phải xem đối tượng là ai a. Bởi vì Tống lão sư là cao thủ ở phương diện này a, lãng mạn là không thể sánh bằng Tống lão sư, lúc đó ba ba của ta chính là dùng thủ pháp lãng mạn mà theo đuổi thành công mẹ của ta. Trong nhà của ta còn bảo lưu những lễ vật mà ba ba đưa tặng mẹ lúc đó, ngươi có tin loại thô Hán* như ba ba, lại có thể dùng kim thêu ra một đóa hoa mang phong cách phương Tây trên chiếc túi đeo vai của Kiều nữ sĩ sao? Còn đem danh tự của mẹ ta thêu thành hoa văn trên đó."
(*Ý chỉ một người Trung Quốc thô kệch)
Lâu Xuân Vũ lắc đầu, nàng có nghe lầm hay không, Tống lão sư thêu hoa cho Kiều nữ sĩ?
"Cho nên trong lòng Kiều nữ sĩ, những điều ta làm đều chỉ có thể nói là bình thường."
Điều này làm cho Lâu Xuân Vũ không khỏi nảy sinh lòng thương cảm, nàng dựa vào bờ vai Tống Tây Tử, ôm lấy cổ Tống Tây Tử, nhẹ nói: "Thật sự chính là hài tử đáng thương."
"Ngươi cũng biết a, trưởng bối quá ân ái, đối với hài tử mà nói cũng không phải là gì chuyện tốt. Bất quá lại nói ngươi đưa chút trà lá là tốt rồi, Kiều nữ sĩ không uống trà, nhưng mà ba ba của ta uống, hơn nữa ngươi cũng không cần lo lắng không dùng được, đệ tử của ba ba ta thường xuyên đến tìm ông uống trà, nó nhất định sẽ phát huy công dụng. Ngươi cũng không cần mua loại quá tốt, loại giá cả phù hợp là được rồi, ông mời người uống trà, uống không phải là giá cả, là tâm tình."
Lâu Xuân Vũ suy nghĩ một chút, trong lòng đã có suy tính.
Bên kia, Kiều nữ sĩ cùng Tống lão sư thảo luận chuyện sinh nhật của hài tử, ban đầu cũng chính là trò chuyện một chút, nữ nhi lại lớn lên một tuổi rồi, dựa theo lệ cũ người trong nhà cùng nhau ăn một bữa cơm.
Tống lão sư bỗng nhiên giật mình, nhớ tới cuộc điện thoại kia, "Thân ái, nữ nhi nói muốn đưa một người về nha, ta quên mất chuyện a."
Kiều nữ sĩ tạm ngừng bộ phim truyền hình đang xem được một nữa, ném điện thoại bên cạnh, nói: "Đưa một người về nhà? Chính nàng nói?"
"Đúng vậy a, ta liền nhớ rõ là trong điện thoại nàng nói với ta, ngươi biết nàng muốn dẫn ai về sao?"
Trong lòng Kiều nữ sĩ có một danh tự muốn nhảy ra ngoài, bị bà cưỡng chế nuốt trở về, bà ngẩng đầu nhìn Tống lão sư một chút, hai ngón tay Tống lão sư gõ gõ bàn phím máy vi tính, viết từng chữ một trên blog của mình, hết sức chăm chú, đừng nói là có bao nhiêu chăm chú a, vừa rồi hỏi chuyện nữ nhi, cũng không có khiến ông phân tâm
Bà ân một tiếng, nói: "Vậy có lẽ là bạn cùng phòng của nàng đi."
"Nữ đồng học cùng nàng thuê phòng nhiều năm qua sao?" Tống lão sư phát hiện phía trước đánh lầm một chữ, cau mày quay lại sửa chữa.
"Đúng." Nói đến đây, Kiều nữ sĩ liền rất tức giận, hồi tưởng lại, nữ nhi kỳ thật đã nói rất rõ ràng, bà trước kia đầu óc không sáng suốt, liền nhìn không ra, lúc này đã biết rồi, quay đầu lại suy nghĩ những lời nói trước kia của nữ nhi, nữ nhi đã từng ám chỉ rất nhiều, chỉ còn kém nói thẳng ra trước mặt.
Cũng không biết Tống lão sư có biết hay không.
"Tống lão sư a, nữ nhi của ngươi lớn như vậy, còn không kết hôn, ngươi nói nàng là nghĩ thế nào a?" Kiều nữ sĩ muốn thăm dò Tống lão sư một chút.
Tống lão sư bước vào phần minh họa, ông đặt hình ảnh một chú gà con ở giữa những bài viết, thêm mô tả chi tiết vào mỗi hình ảnh, lúc còn trẻ Tống lão sư cũng là một sinh viên nghệ thuật trong lòng tràn đầy lý tưởng, không làm gì liền viết văn chương đóng góp cho báo chí, cũng là dựa vào tiền nhuận bút mà theo đuổi thành công Kiều nữ sĩ. Sau khi lớn tuổi, viết blog trở thành sở thích nghiệp dư của ông, mặc dù chỉ là viết văn tự cùng đăng hình ảnh trên websites, ông vẫn là làm hết sức chăm chú, điều này làm cho Kiều nữ sĩ đều muốn bắt đầu ghen rồi.
Nín hơi chờ thật lâu, Tống lão sư mới đáp lại, "Ngươi không phải nói không vội sao, nghe nàng, cho nàng tự do. Khi ta hối thúc nàng còn bị ngươi đánh, ngươi quên rồi sao?"
"Tống lão sư a, không thể nói như vậy, trước kia nữ nhi còn nhỏ, hiện tại nữ nhi của ngươi đều sắp ba mươi rồi."
"Nào có, ngươi còn trẻ, nữ nhi làm sao lại ba mươi rồi, nữ nhi bất quá không phải mới hơn hai mươi sao?" Một câu nói vô tình của Tống lão sư, khiến cho Kiều nữ sĩ lộ ra dáng tươi cười ngượng ngùng.
Tống lão sư còn nói: "Bất quá nháy mắt chúng ta đã kết hôn rất nhiều năm rồi, hài tử rõ ràng đã lớn như vậy, chúng ta đều già rồi."
"Ngươi mới già rồi a." Kiều nữ sĩ thu hồi dáng tươi cười, ném đi một ánh mắt xem thường.
Tống lão sư nói tiếp: "Tùy duyên a, nàng nói không kết hôn, nhưng mà ngoại trừ kết hôn còn có rất nhiều loại biện pháp sinh hoạt a, vạn nhất nàng yêu thích một người không có khả năng kết hôn, nàng sợ chúng ta có ý kiến, liền nói với chúng ta nàng không muốn kết hôn..." Có một tấm ảnh đặt sai vị trí, Tống lão sư hết sức chăm chú mà cầm con chuột đem tấm ảnh chuyển đến vị trí mà ông mong muốn, lại quên mất đi một nữa lời nói còn lại.
Kiều nữ sĩ gấp thân thể nghiêng về phía trước, vội đến muốn đánh người, "Ngươi nói tiếp a."
"Ta nói cái gì? Ta nói bừa a."
Kiều nữ sĩ đứng dậy, cái ghế cùng mặt đất ma sát phát ra thanh âm sắc bén, bàn tay Tống lão sư cầm con chuột run lên, đem trang web ông viết cả ngày trời chưa kịp đăng lên đã bấm tắt.
Tống lão sư nhìn nhìn khoảng trống trên màn hình, lại nhìn bóng lưng phẫn nộ của Kiều nữ sĩ một chút, hai thứ chỉ có thể chọn một mà thôi, liền lựa chọn đi an ủi Kiều nữ sĩ.
Kiều nữ sĩ cũng là khổ mà không nói ra được, bà biết tình huống giao hữu của nữ nhi, bà gấp chính là ngày đó khi bà đi vào gia môn của nữ nhi, bà đã cùng Lâu Xuân Vũ ngồi cùng một chỗ mà không phải là đứng dậy rời khỏi, như vậy bà cùng với nữ nhi đã có cùng một bí mật, đứng ở cùng một chiến tuyến.
Ngày sinh nhật của Tống Tây Tử, sáng sớm Kiều nữ sĩ gọi điện thoại cho Tống Tây Tử, "Ba ba của con đặc biệt chỉnh chu, nói là sinh nhật của nữ nhi, nhất định muốn đem âu phục hắn đặt may năm ngoái tìm ra, chỉnh tề a, cũng không sợ nóng, hiện tại liền mặc vào rồi."
"Tâm tình của ba ba có thể rất tốt a."
Kiều nữ sĩ thở dài, "Thật sự là tốt." Đáng tiếc không biết lúc ăn cơm sẽ như thế nào.
Tống Tây Tử nghiêng người sang bên, nhìn nhìn Lâu Xuân Vũ đang ở trong phòng ngủ chính thay quần áo, qua điện thoại nói với Kiều nữ sĩ: "Đợi chút nữa, nếu như có tình huống như thế nào, con có thể sẽ đưa nàng rời đi trước, mẹ cũng đừng khổ sở, con là yêu mẹ."
"Tình yêu có mục đích không phải là yêu, mẹ không thích nghe." Vạn nhất thật sự xuất hiện trường hợp như vậy, Kiều nữ sĩ là người đầu tiên rời đi, bà tuyệt đối sẽ không lựa chọn lưu lại đối mặt. Đến lúc đó một già một trẻ tự mình đóng cửa giải quyết.
Tống Tây Tử nở nụ cười, "Kiều nữ sĩ, con mua một máy hút bụi Dyson, cũng sắp chuyển tới nhà mẹ rồi."
"Tiểu ơn tiểu huệ, đừng tưởng rằng như vậy mẹ liền sẽ giúp con nói chuyện." Cúp điện thoại, Tống Tây Tử còn cẩn thận chụp màn hình đơn hàng gởi cho bà, thì ra đang đến giai đoạn giao hàng rồi.
Tống Tây Tử chịu trách nhiệm lái xe, Lâu Xuân Vũ nói phải mang theo lễ vật, sau đó khi lên xe liền ôm lấy một cái hộp cực lớn.
Tống Tây Tử không khỏi nhìn qua vài lần, "Là cái gì?"
"Lễ vật cho thúc thúc a di." Cái hộp thoạt nhìn cao hơn nửa thước kia, đặt ở phía sau cũng dễ làm người ta chú ý.
Tống Tây Tử trầm mặc một hồi, nói: "Bảo bối, hôm nay là sinh nhật của ta, ngươi có chuẩn bị lễ vật cho ta sao?"
"Đã đưa cho ngươi rồi a." Lâu Xuân Vũ chỉ chỉ vòng tay trên cổ tay Tống Tây Tử, vòng tay love của cartier, dùng hết một tháng thu nhập của nàng.
Tống Tây Tử lái xe, mặt không thay đổi nhìn con đường phía trước.
Nghe tiếng chuông cửa, biểu lộ của Kiều nữ sĩ cùng Tống lão sư có sự khác biệt, Tống lão sư là hiếu kỳ, Kiều nữ sĩ lại như lâm đại địch.
Tống lão sư kỳ lạ trước phản ứng của Kiều nữ sĩ, nói: "Nữ nhi đến rồi, ngươi không vui sao?"
"Vui vẻ." Hai chữ nói đến rất dùng sức.
Tống lão sư mở cửa, nhìn thấy nữ nhi của mình, cùng người bạn cùng phòng mang theo dáng tươi cười đứng phía sau nữ nhi.
Tống Tây Tử đã quen thuộc, vào cửa cỡi giày, ở trong tủ giày tìm ra dép lê của mình, đem một đôi dép lê mới tinh lấy ra, bày ở trước mặt Lâu Xuân Vũ, còn thuận tay cầm giầy của Lâu Xuân Vũ cất lên, bỏ vào trong tủ giày.
Tống lão sư ngây ra một lúc, thật sự là dẫn người tới đây a. Cũng may là đã sớm chuẩn bị.
Ông nói hoan nghênh hoan nghênh.
Tống Tây Tử nói: "Ba, đây chính là ngươi bằng hữu con luôn nói với ba, Tiểu Lâu."
"Xin chào Tống lão sư, lần đầu gặp gỡ..." Lâu Xuân Vũ gấp gáp đến mức lời nói đều nói đến va va vấp vấp, không giống nàng bình thường gặp chuyện đều trấn định.
Dưới ánh mắt yêu mến của Tống lão sư, Lâu Xuân Vũ đỏ mặt, Tống Tây Tử vội thay nàng giải thích: "Con từng nhắc qua với ba, Tiểu Lâu là đồng học của con, trước kia thiếu chút nữa đã làm lão sự ở công ty. Chữ viết bằng phấn vô cùng xinh đẹp, con còn chụp lại chữ viết của nàng cho ba xem."
Cái này khiến cho Tống lão sư khắc sâu ấn tượng, "Nhớ rồi, nhớ rõ nhớ rõ, khắc sâu ấn tượng, làm sao lại có thể quên được, chữ viết như người, là một hài tử ngoan." Thoáng cái đã kéo gần khoảng cách giữa Tống lão sư cùng Lâu Xuân Vũ, dáng tươi cười của Tống lão sư càng phát ra hòa ái.
Kiều nữ sĩ nói: "Các ngươi dứt khoát chuyển ghế ngồi đến trước cửa ra vào đi."
Ba người mới nghĩ đến nói một hồi như vậy người vẫn còn chưa đi vào trong. Tống lão sư vội nói thật ngại quá già rồi liền hồ đồ, mời người vào phòng tiếp khách.
"Tiểu Lâu mang lễ vật cho ba mẹ." Tống Tây Tử nói, Lâu Xuân Vũ ôm lấy một cái hộp lớn như vậy cũng đủ vất vả, nàng liền muốn trước tiên đưa lễ vật ra, lại chân chân thật thật mà ăn cơm.
Tống lão sư có chút ngoài ý muốn, đây không phải là sinh nhật của nữ nhi sao, làm sao còn có lễ vật đưa bọn họ?
Đại khái là người trẻ tuổi lễ phép, Tống lão sư cũng không suy nghĩ nhiều, liền nói: "Này cũng quá khách khí rồi."
"Nên làm a, đây là lễ vật cho a di." Lâu Xuân Vũ để Tống Tây Tử từ trong túi cầm ra một cái hộp, là một chiếc vòng ngọc trai của Mikimoto, màu sắc của viên trân châu ở chính giữa chỉ cần liếc mắt nhìn một cái liền có thể bắt được lòng của phụ nữ, Kiều nữ sĩ cũng là nữ nhân, đối với cái đẹp là theo đuổi vô chừng mực. Tuy rằng trong lòng đã biết rõ Lâu Xuân Vũ nhất định sẽ dùng lễ vật lấy lòng mình, trong tiềm thức đã làm tốt chuẩn bị tâm lý, nhưng mà khi lễ vật được lấy ra, vẫn là kinh ngạc.
Lễ vật tặng Tống lão sư chính là một cái hộp dài hơn nửa mét kia, bên trong chính là bản dập tự bia thánh giáo.
"Nghe Tây Tử nói Tống lão sư yêu thích viết thư pháp, ở phương diện này có nghiên cứu."
Nghe Lâu Xuân Vũ nhắn tới mình, Tống Tây Tử sửng sốt một chút, nàng là từng nới qua, nhưng mà cũng chưa từng nói cụ thể a.
"Ân, đúng vậy a, có từng nói qua." Tống Tây Tử theo lời Lâu Xuân Vũ nói xuống.
"Không rẻ đi?" Tống lão sư yêu thích không buông tay, tại chỗ liền muốn mở ra xem. Lại ý thức được thứ này không rẻ, không có hơn vạn liền mua không được, ông không tiện thu nhận lễ vật này.
Vừa muốn cự tuyệt, Lâu Xuân Vũ vội nói: "Thật sự xin đừng bận tâm. Thời gian qua, kỳ thật may mắn mà có Tây Tử, những điều nàng trợ giúp ta, không thể dùng tiền tài đến cân nhắc. Ta đặc biệt tìm đến xem như lễ gặp mặt, kỳ thật cũng là bởi vì không thể nghĩ được đồ vật gì khác tốt hơn, bởi vì đây là một phần lễ vật có giá trị, có thể những bản dập này sẽ càng ngày càng ít, sẽ không lại có thêm nữa."
Tống Tây Tử thay Lâu Xuân Vũ nói chuyện, "Ba, ba nhận lấy a, nàng đây là ái ốc cập ô*, ba cho nàng cơ hội." Cùng lắm thì nàng đến đền bù tổn thất a.
(*Ý nghĩa của câu thành ngữ này có nghĩa là vì bạn yêu một người, bạn cũng sẽ yêu con quạ ở nhà người đó. Nó là một ẩn dụ để chỉ việc yêu một người và quan tâm đến người hoặc sự vật liên quan đến người đó. )
Bất quá nàng có chút bất ngờ, thì ra mình thật sự chính là không dụng tâm, bình thường tặng lễ vật cho ba ba, đều không chu đáo bằng Lâu Xuân Vũ, có thể vừa hợp tâm ý của ba ba, không chỉ là dùng tiền, càng là dụng tâm.
Kiều nữ sĩ ho nhẹ một tiếng, nói: "Tống lão sư, ngươi liền thu nhận a, ái ốc cập ô những lời này đều đã nói ra rồi, ngươi còn có thể không nhận sao? Ăn cơm quan trọng, khách nhân tới lâu như vậy, ngươi cũng không để người ta ngồi xuống, ngươi làm chủ nhân là làm sao a."
"Ah, a, đúng, ta đây trước liền nhận lấy, ta từ từ xem, buổi tối vào phòng sách từ từ xem."
Tống lão sư bị vui sướиɠ làm cho đầu óc choáng váng não, trực tiếp cầm bản dập ôm vào phòng sách, lúc đi ra vẫn như cũ tươi cười không ngậm được miệng.
Kiều nữ sĩ muốn nói cái này liền xong rồi, quà hối lộ gì đó đều đã nhận, đến lúc đó nếu như cãi nhau mà trở mặt, liền kết thúc không tốt.
Ánh mắt của bà lơ đãng đảo qua lễ vật Lâu Xuân Vũ tặng, có chút cảm khái, Lâu Xuân Vũ tuổi còn trẻ, các phương diện về thái độ làm người đều là tìm không ra sai sót, chính là dùng tiền thật lợi hại, tặng lễ vật đều không rẻ, có phải hay không nên nói với nữ nhi một tiếng, nói ra sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của mình trong lòng hai người bọn họ sao? Các nàng sẽ cho rằng mình là loại ác bà bà thích xen vào việc của người khác, hay là ác trượng mẫu nương? Không đúng, chính mình có thể là thân phận gì a?
Kiều nữ sĩ nghĩ tới những thứ này liền đau đầu.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※
Tiểu kịch trường:
Tống Tây Tử: Mẹ của ta hỏi ta, thân phận của bà là gì?
Lâu Xuân Vũ: A?
Tống Tây Tử: Bà xem như là bà bà hay là trượng mẫu nương của ngươi, sau này con của chúng ta, phải gọi bà là bà ngoại hay là bà nội? Bà và ta cùng rơi xuống nước, ngươi cứu bà hay là cứu ta?
Lâu Xuân Vũ:??