Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi

Chương 106

Trốn tránh không phải là lựa chọn đầu tiên của Lâu Xuân Vũ, nhưng là do bản năng của nàng, nàng thậm chí không thể tưởng tượng được khi Tống Tây Tử nhìn đến nội dung bên trong quyển nhật ký này, sẽ là vẻ mặt gì, là tin tưởng hay là hoài nghi, hoặc là cảm thấy người viết quyển nhật ký này mất trí rồi, đem những chuyện trong mộng cho là sự thật.

Nàng vô pháp giải thích hết thảy, bao gồm cả chuyện trong trí nhớ của nàng sẽ có một Lâu Xuân Vũ khác có quỹ đạo nhân sinh khác, còn là nhớ đến rõ ràng như vậy, thậm chí rõ ràng đến mức khi nàng nhớ đến, trong lòng vẫn có còn trầm trọng đau đớn.

Nàng ngay cả gia đình của mình cũng không muốn trở về, không muốn trở lại phòng ngủ quen thuộc kia, là sợ bản thân tỉnh lại lần nữa, lần này lại chính là mất đi hạnh phúc thật vất vả mới lấy được.

Nàng thấp thỏm không yên, không ai có thể biết rõ, nàng cũng không muốn để người khác biết. Những tâm tình này trở thành gánh nặng trĩu trong lòng nàng.

Khi nàng nổi lên dũng khí cầm nhật ký của bản thân giao ra, nàng rốt cuộc là đang chờ mong cái gì, kỳ thật chính nàng cũng chưa từng rõ ràng.

Nàng mong đợi, sợ hãi, cuối cùng lựa chọn trốn tránh.

Khi nàng xoay người rời đi, Tống Tây Tử cầm lấy nhật ký đuổi theo, bởi vì Tống Tây Tử có loại cảm giác không tốt, Lâu Xuân Vũ trước mắt muốn biến thành một chú thỏ trốn về trong hang của nó, sau đó liền không đi ra nữa.

Tống Tây Tử không giữ người, nhìn Lâu Xuân Vũ tiến vào thang máy, thang máy đi xuống, cuối cùng dừng lại ở tầng B1, Tống Tây Tử nhíu mày, nàng lái xe đi sao?

Tống Tây Tử nhìn quyển nhật ký được khóa lại, một mình trở lại trong phòng.

Nàng nhấn ngày sinh nhật của mình, khóa mở ra, trên những trang giấy đã ố vàng bên trong, là chữ viết lạ lẫm, chỉ có thể nói là sạch sẽ chỉnh tề, có thể tưởng tượng ra đó là thủ bút của một nữ sinh nhu thuận.

Nếu như không Lâu Xuân Vũ nói với nàng đây là nhật ký của mình, Tống Tây Tử sẽ không nghĩ tới đây là của Lâu Xuân Vũ.

Phần Lâu Xuân Vũ viết vào mùa hè năm 2004 kia, rất tự ti, cảm giác bản thân không tốt, cho nên mẹ cũng cảm thấy nàng không tốt, đối với nàng luôn là phê bình.

Năm 2005, nàng nói biểu tỷ của nàng 19 tuổi gả cho người ta, bởi vì tuổi tác không đủ, không thể lĩnh chứng, làm tiệc rượu trong Đại Hội đường ở cửa thôn, tân nương nước mắt lưng tròng, Lâu Xuân Vũ nghĩ chính là nếu như bản thân không thi đậu cao trung, có phải hay không cũng sẽ giống như biểu tỷ, sớm lập gia đình?

Lâu Xuân Vũ năm 2006, tựa hồ có chút khổ sở, nàng đem cuộc sống tỉ mỉ viết xuống, bắt đầu hỏi bản thân một vấn đề, là ta sai lầm rồi sao?

Năm 2007, chữ viết của Lâu Xuân Vũ bỗng nhiên bắt đầu thay đổi, nàng đem dấu vết của quá khứ đều mài đi mất, chữ viết thay đổi, giọng điệu cũng thay đổi, mùa hè năm 2007, mỗi ngày nàng đều nghĩ đến cuộc sống của mình.

Có một ngày trong kỳ nghỉ hè, Lâu Xuân Vũ viết, bà ngoại sinh bệnh, cửu cửu không quản, là mẹ đi chiếu cố bà ngoại, ta nghe mẹ nhắc tới trước kia bà chịu nhiều ủy khuất, bà của lúc trước, cũng là một hài tử bị bà ngoại bỏ mặt, bà bỏ học nuôi gia đình, nhưng trong mắt bà ngoại chỉ có cửu cửu, sau khi lớn lên, bà ngoại lại bắt đầu cần đến bà, bà rốt cuộc từ chỗ của bà ngoại tìm được cảm giác tồn tại của bản thân, giống như những gì ta đã từng trải qua. Bà rốt cuộc là hãnh diện, trong lòng đạt được ước muốn. Trở về mẹ nói với ta, cha mẹ sớm muộn tuổi tác đều sẽ lớn, bọn họ chờ đợi chính là nhi nữ ở bên cạnh tẫn hiếu, cho nên vẫn không nỡ để ta đi xa, đến nay còn không có cho phép ta ghi danh trường học ở ngoài tỉnh, ta nói, mẹ không chỉ là có một đứa con gái, mẹ còn có đệ đệ, đệ đệ sẽ càng hiếu thuận gấp đôi ta, mẹ mất hứng, cảm thấy ta là Bạch nhãn lang, ta đang trốn tránh trách nhiệm, ta đã từng là nữ nhi hiếu thuận nhất của bà, nhưng chưa từng nghe bà khen ta một câu, từ khi ta sinh ra, giới tính của ta liền đã quyết định ta làm cái gì đều là sai, ta biết sự hiện hữu của ta chính là sai, mà chẳng lẽ ta cần đem cả cuộc đời để bù đắp vào sai lầm này sao, ta không cần sống nữa sao? Người ta nói cha mẹ trên đời đối với con cái đều là có ý tốt, không có sự dạy dỗ nào là sai, ta nói có, rất nhiều cha mẹ căn bản là không có chuẩn bị liền đã làm cha mẹ. Cho nên, ta định nghĩa cha mẹ ta là sai, mà ta, kiên trì chính mình là đúng. Ta muốn đi qua nhân sinh đúng đắn của chính mình.

Nàng viết xuống những kế hoạch của bản thân cho tương lai.

Nàng viết, không biết đời này lại có thể sống bao lâu, dù sao leo lên trên là được rồi, tự do không phải là nói một chút ngoài miệng, có kinh tế tự do mới có tư cách theo đuổi nhân sinh tự do, mà khó khăn nhất chính là tư tưởng tự do, ta biết rõ sự thống khổ ở phương diện này, cho nên càng sợ bản thân lại đi theo con đường cũ, ta chỉ có thể cắt đứt với quá khứ, triệt để tan vỡ, ta mới có khả năng dứt bỏ trói buộc. Người, bị trói buộc mà không biết, ta có thời điểm cũng sẽ bị ảnh hưởng từ quá khứ của bản thân, sinh ra ý niệm thỏa hiệp, nhưng mà mỗi lần như vậy, ta đều sẽ nhớ tới đời trước thảm hại của mình.

Kết thúc kỳ nghỉ hè mạt, nàng viết, ta nhớ tới cảm giác khi chết đi là như thế nào. Là một đường hầm thật dài, lờ mờ âm u lạnh lẽo, đi một mình trong đường hầm, nghe được thanh âm quanh quẩn xung quanh, chốc lát là sự hối hận của bản thân, chốc lát là tiếng nỉ non của người bên cạnh, thanh âm kia trong đường hầm trống trải từng tầng một nhộn nhạo vang lên, có thể đem người ta bức điên.

Sau đó ta nghe thấy thanh âm của nàng, mỗi câu mỗi lời nàng từng nói qua ta đều ghi tạc trong lòng, cho nên ta mang theo hy vọng mà chạy thoát, nàng vẫn còn đứng ở tại chỗ chờ ta, tản ra sự ôn nhu.

Tống Tây Tử xem qua một chút, phát hiện những trang phía sau liên tục có những khoảng trắng, đôi khi là trống một vài chữ, đôi khi chính là cả một đoạn văn, nàng dựa vào câu trước sau để suy đoán nội dung chỗ trống, có thể là tên một người, có thể là một câu chuyện...

Tống Tây Tử xem có chút khó khăn, càng về sau, những dòng chữ kia viết càng dùng sức, giữa những hàng chữ kia Lâu Xuân Vũ đã bắt đầu thể hiện sự sắc bén, nàng dường như đang tranh đấu cùng một cái bóng, nàng thậm chí đang chối bỏ cùng kịch liệt phê bình bản thân, điều này làm cho Tống Tây Tử đọc đến không thở nổi.

Dần dần, văn tự lại trở nên ôn nhu, nàng lại nghĩ đến người kia, khi nghĩ đến người kia ngay cả văn tự đều trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

Tống Tây Tử khép lại quyển nhật ký, khi nàng đọc qua trang cuối cùng, tựa hồ nghe được một tiếng thở dài của Lâu Xuân Vũ ở bên tai, một nữ sinh cúi đầu đeo chiếc cặp sách trên lưng từ từ bước đi xa, Lâu Xuân Vũ ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi về phía nàng.

Tâm tình phức tạp giống như một đoàn len sợi rối tinh rối mù bị mèo đùa giỡn, nàng nhìn quanh bốn phía, trong nhà không có Lâu Xuân Vũ, liền càng thêm trống trải.

Nàng đem nhật ký khép lại, vuốt vuốt đôi mắt chua xót, nghĩ đến có thể đi tìm Lâu Xuân Vũ trở về.

Nàng không phải là bác sĩ tâm lý, nhưng mà cũng có chút kiến thức thông thường về phương diện này, nàng từ trong nhật ký nhìn thấy Lâu Xuân Vũ bởi vì tự ti cùng áp lực trong cuộc sống, liền xây dựng nên bối cảnh trong tương lai, hơn nữa đem những tư tưởng này cụ thể hoá, người kia thậm chí đem cảnh tượng trong tưởng tượng đó xem như địch nhân của bản thân, người đó đặt ra mục tiêu trong tương lai là tránh trở thành một người như vậy.

Tống Tây Tử từng bị thu hút bởi cuộc đấu tranh tư tưởng sắc bén được mô tả bằng văn tự của nàng, suýt chút nữa đã bị nàng cuốn vào cuộc tranh đấu đó, cũng may sau đó Lâu Xuân Vũ đã thoát ra được, nàng đem mục tiêu tưởng tượng kia buông bỏ, trở thành một người kiên cường.

Tống Tây Tử không biết đi nơi nào tìm Lâu Xuân Vũ, nàng gọi điện thoại cho Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vũ nhận điện thoại, nói: "Ngươi xem hết rồi?"

"Ta xem xong rồi, ngươi đang ở đâu, ta nghĩ có vài lời ta vẫn là muốn nói trước mặt ngươi." Tống Tây Tử đứng lên, cầm lấy chìa khóa xe, nghĩ nếu như Lâu Xuân Vũ lái xe đi xa, nàng cũng liền lái xe đến đó.

Lâu Xuân Vũ nói: "Ta ở trong đình của tiểu khu."

Tống Tây Tử thở phào nhẹ nhõm, nàng cho rằng Lâu Xuân Vũ lái xe đi xa, thì ra căn bản không có đi.

Trong đình của tiểu khu, Tống Tây Tử đi qua bồn hoa, đi qua nơi các hài tử đang chơi đùa, tiến vào đình.

Trong đình Lâu Xuân Vũ dựa vào ghế, cả người rất bất lực, giống một hài tử lạc đường.

Người kia lăng lăng nhìn Tống Tây Tử, ánh mắt kia tựa như đang hỏi nàng, ngươi biết ta sao?

Tống Tây Tử ngồi xuống bên cạnh nàng, "Đầu tiên ta rất bất an, ngươi đem nhật ký quan trọng như vậy giao cho ta, để ta xem, không giống là thẳng thắn, ngươi cho ta xem đến một bản thân không có điểm gì che dấu, điều này làm cho ta cảm thấy rất ngượng ngùng, tư tưởng xícɦ ɭõa so với thân thể xícɦ ɭõa càng là tiến thêm một bước, ta mới biết được thì ra ngươi đã từng trái qua áp lực như vậy."

"Ngươi biết bí mật của ta."

"Ân, ta biết, ta kỳ thật cũng có bí mật, lúc cao trung ta từng tiếp nhận điều trị bệnh tâm thần, có một thời gian ta tưởng tượng có người ở bên tai ta nói chuyện, bởi vì ta nghe thấy âm thanh đó cả ngày lẫn đêm đến không thể ngủ được, tuy rằng hiện tại đã không nhớ ra được lúc đó ta nghe được cái gì. Chính là rất khủng bố. Cha mẹ ta nói với ta khi đó ta luôn ngủ không được, giống như mộng du mà ngồi ở bên giường, sau đó một mình cúi đầu dường như đang nói gì đó, làm cho hai người phi thường sợ hãi, hai người đưa ta đến bệnh viện tâm thần khám một đoạn thời gian. Khi đó ta còn thường xuyên tái phát, tình huống lúc tốt lúc xấu, dọa cho bà cùng ba ba phát sợ."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó thì tốt rồi a, thanh âm kia không biết lúc nào liền biến mất, rốt cuộc đã không còn xuất hiện nữa, hiện tại ngươi muốn ta nhớ đến ta cũng nhớ không rõ đó là cái gì, mẹ của ta nói chính là tật xấu ở thời kỳ trưởng thành, thời kỳ trưởng thành qua rồi liền sẽ biến mất."

Lâu Xuân Vũ sửng sốt một chút, nàng phát hiện Tống Tây Tử tựa hồ đã nghĩ theo một hướng khác, sau khi người kia xem hết nhật ký lại cho là mình bị bệnh tâm thần?

"Theo ý của ngươi, ta là bị tâm thần?" Lâu Xuân Vũ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nàng cho rằng Tống Tây Tử ít nhất có thể nhìn đến chút gì đó, kết quả không là phải, Tống Tây Tử đem hết thảy mọi chuyện trong nhật ký quy kết là do bản thân mình ở thời kỳ trưởng thành mà suy nghĩ miên man.

"Kỳ thật mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều có vấn đề, chỉ là mọi người không coi trọng, cũng không cho là đúng, kỳ thật chúng ta có thể ý thức được, vấn đề của rất nhiều người chính là ở chỗ này. Nhưng mà tình huống của ngươi là không giống, những năm qua ta cùng ngươi sinh hoạt, ta phát hiện ngươi là có linh hồn ngoan cường, đúng, ngoan cường."

Trong ánh mắt ấm áp của Tống Tây Tử, Lâu Xuân Vũ từ từ lộ ra dáng tươi cười, nàng cúi đầu xuống, nở nụ cười lại lắc đầu, vừa lắc đầu, vừa nói: "Cũng đúng, thật sự là không có ai có thể hiểu được chuyện như vậy, ta có thời điểm cũng suy nghĩ, kỳ thật căn bản không có một ta khác biệt kia, từ đầu đến cuối chỉ là ta, chỉ là ta sợ hãi bản thân sẽ biến thành người như vậy, cho nên ta mới tưởng tượng ra một tương lai chân thật như vậy."

Khi một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay, trong lòng Lâu Xuân Vũ là thoải mái, nàng không vùng vẫy, có một số việc, là nói dối cũng tốt, là sai lầm cũng tốt, nàng hạ quyết tâm, để điều này trở thành một bí mật, một bí mật vĩnh viễn không xuất hiện.

Nàng dựa về phía Tống Tây Tử, thân thể của Tống Tây Tử sớm nghiêng về phía trước một chút, để cho nàng vừa vặn lọt vào trong lòng của mình, Lâu Xuân Vũ ngước đầu nhìn lên chiếc cằm của Tống Tây Tử, nói: "Kỳ thật, là ngươi đã chữa lành cho ta."

"Ta làm sao lại chữa lành cho ngươi?"

"Ngươi xuất hiện ở đó, ta thấy được ngươi, nhất kiến chung tình, hết thảy liền đều tốt lên, từ trong ra ngoài đều trở nên khỏe mạnh." Trong mắt Lâu Xuân Vũ còn nén lệ, khóe môi cũng lộ ra dáng tươi cười.

Vì chuyện này, Tống Tây Tử còn đặc biệt tìm mua một ít sách, thần học triết học tâm lý, còn hỏi những bằng hữu là bác sĩ tâm lý, sự nghiêm túc của nàng, tạo nên một chấn động nho nhỏ trong công ty, Trương Hâm nghe thủ hạ nói Tống Tây Tử muốn đi thi nghiên cứu sinh, còn không thể tin được, hắn làm sao lại không biết Tống Tây Tử có quyết định này.

Kết quả đi hỏi Tống Tây Tử, Tống Tây Tử nói: "Chẳng qua là cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng, muốn chăm chỉ học tập, không phải công ty quy định không thể ngừng howjc tập sao?"

Trương Hâm không còn lời nào để nói, hắn liền hiếu kỳ hỏi một chút, thấy Tống Tây Tử đang nghiên cứu thần học, hắn càng không có hứng thú: "Vấn đề này, ngươi có thể trò chuyện với Ứng đại ca của ngươi, hắn tự học tâm lý học, đủ tiêu chuẩn để làm tâm lý sư cố vấn, ngươi có thể trò chuyện cùng hắn."

Khi đi ra ngoài Trương Hâm còn nho nhỏ nói thầm, "Bây giờ con người thật sự là ăn no rồi, bắt đầu theo đuổi những thứ cao cấp."

Tống Tây Tử mỉm cười, đem lực chú ý kéo về trang sách đang mở trên tay.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Tống Tây Tử: Ta có bí mật muốn nói với ngươi, ta cũng có bệnh tâm thần.

Lâu Xuân Vũ: Vì cái gì nói cũng có?

Tống Tây Tử: Bởi vì ta hoài nghi ngươi là bệnh tâm thần.

Lâu Xuân Vũ: Ngươi mới bệnh tâm thần.

Tống Tây Tử: Ngươi làm sao lại mắng người a!