Trước kia khi Lâu Xuân Vũ đăng bài trên Thiên Nhai, đã nhận thức được một số người, những năm này qua đi, những người kia cũng liên tiếp rời khỏi hoặc là tiếp tục kiên trì, nhịp điệu tan tan hợp hợp rõ ràng đã bắt kịp nhịp điệu của thời đại.
Nàng cũng sẽ chú ý một chút đến những người trong nhóm này, nhìn các nàng làm sao sinh hoạt, viết một ít việc nhỏ thường ngày, tuy rằng người với người là không giống nhau, phương thức nói yêu đương cũng có chỗ bất đồng, nhưng mà có thể tìm được một chủ đề chung.
Có vài vị bằng hữu quen biết khi đó, thỉnh thoảng có cơ hội gặp nhau ở cùng một thành thị, có cơ hội chạm mặt, cũng sẽ hẹn ở nơi nào đó ăn cơm, Tống Tây Tử kỳ thật ủng hộ Lâu Xuân Vũ kết giao thêm vài người bằng hữu, cho nên cũng từng cùng Lâu Xuân Vũ ăn cơm với những vị bằng hữu quen trên mạng, sau đó liền tự nhiên mà trò chuyện đến những chuyện trước kia, nàng mới biết được thì ra trước kia Lâu Xuân Vũ còn từng viết truyện trên mạng, còn vì vậy mà làm quen được rất nhiều tiện nghi.
Tống Tây Tử liền muốn Lâu Xuân Vũ đem những chuyện viết lúc trước gởi cho mình xem, Lâu Xuân Vũ đánh chết cũng không chịu, nói đó là chuyện xưa của nàng, nàng thà rằng để người xa lạ xem, cũng không thể cho người thân cận nhất xem.
Hỏi vì cái gì không thể, nàng nói bởi vì khi đó cảm thấy không có hy vọng gì với Tống Tây Tử, viết đều là những lời xích lỏa trần trụi nhất trong lòng, nếu như Tống Tây Tử thấy được nhất định sẽ chê cười nàng.
Tống Tây Tử cũng rất tò mò, Lâu Xuân Vũ rốt cuộc có bao nhiêu bí mật mà nàng không thể nhìn thấy.
Có một vị bằng hữu trên mạng còn đặc biệt mở một blog, nói về câu chuyện nàng cùng người yêu của nàng đã yêu nhau nhiều năm, kiên trì yêu xa.
Nói đến hai người bởi vì nửa năm không quan hệ, thật vất vả có cơ hội cùng một chỗ, kết quả phát hiện hai người đối với chuyện quan hệ đã trở nên lãnh đạm, nhìn nhau không nói gì, chỉ có một câu ngủ sớm một chút, blogger cũng đăng một loạt bài đặc biệt, nói về tâm tình trong đoạn thời gian kia, văn tự tràn đầy châm biếm cùng bi phẫn.
Sau đó nàng còn âm thầm đi mua gậy massage, kết quả vị kia của nàng không biết là ngây ngô hay là giả ngốc, hỏi là đang làm gì, thấy bầu không khí không đúng, nàng liền nói là phương pháp trị liệu cho bệnh thoát vị đĩa đệm, sau đó hai người cầm lấy gậy massage để massage vai và lưng cho nhau, vị kia nhà nàng sau khi sử dụng còn nói dùng rất tốt.
Trong nhóm les của Lâu Xuân Vũ, chủ đề cũng liền trò chuyện đến đồ chơi, có người muốn biết trong nhóm liền có bao nhiêu người có thể tiếp nhận đồ chơi.
Vừa hỏi mới biết được thì ra có một nửa số người là không thể tiếp nhận, cũng không dùng. Lâu Xuân Vũ chính là một trong số đó.
Một muội tử táo bạo hơn một chút, kinh nghiệm phong phú hơn một chút liền bắt đầu phổ cập khoa học những món đồ chơi nàng đã dùng qua, theo cách nói của riêng nàng chính mỗi loại đều có lợi thế riêng.
Người nói lời này mới hơn hai mươi, điều này làm cho những người nhỏ tuổi khác trong nhóm không khỏi đỏ mặt, so sánh ra những người này xác thực liền bảo thủ hơn rất nhiều.
Lâu Xuân Vũ âm thầm lướt qua giá cả các món đồ chơi, hàng nhập khẩu, hơn mấy trăm ngàn, công năng cũng có điểm bất đồng, loại như trứng rung đúng là đơn giản một chút, những thứ khác là có chút khoa trương, càng giống là dành cho nam nữ phu thê sử dụng, nàng vốn không có mặt mũi để xem qua.
Lâu Xuân Vũ đỏ mặt đặt một đơn hàng, lựa chọn một loại trứng rung đáng yêu, trong lời giới thiệu liền nói, an toàn không độc, hơn nữa tạo hình đáng yêu, tần suất dịu dàng, thích hợp cho người mới, Lâu Xuân Vũ xem đến phần sau thương gia đặc biệt nói rõ chỉ dùng loại bao bì an toàn đóng gói, mới yên lòng ghi địa chỉ văn phòng.
Nàng có một chút hối tiếc sau khi chờ thanh toán, cảm thấy mình không nên, đã một đống tuổi, lại là một nữ nhân có học thức, không nên nói về sự biến sắc của tìиɦ ɖu͙ƈ.
Ba ngày sau bưu kiện mới đến tay Lâu Xuân Vũ, ba ngày này tâm tình Lâu Xuân Vũ từ chim sợ cành cong đến trơ nên bình tĩnh, thậm chí còn quên mất chuyện bản thân đã mua lễ vật, thẳng đến khi có một ngày, nàng mở ra một hộp giấy được bọc trong một túi nhựa đen, lấy ra liền nhìn thấy trên hộp sản phẩm có vẽ một hình trứng rung màu hồng, nàng rốt cuộc nhớ tới trước đây không lâu bản thân đã đánh bạo đặt đơn hàng này.
Nàng mở xem bản hướng dẫn, thao tác vô cùng đơn giản, có vết nứt nhỏ để nạp điện, chất liệu trứng rung tinh tế không độc, có thể yên tâm sử dụng, quanh thân không thấm nước, có thể sử dụng dưới nước. Mấu chốt là, tần suất dịu dàng, đặc biệt thiết kế cho nữ nhân Châu Á.
Lâu Xuân Vũ ấn mở ba giây, trứng rung chấn động trong tay nàng, khiến nàng sợ đến mức ném vật đó lên bàn.
Mà vừa lúc này, có người đến văn phòng, liền nghe được thanh âm ô...ô...ô...n...g, trong nháy mắt đầu óc Lâu Xuân Vũ liền trống rỗng.
Người kia hỏi: "Oh, lão bản điện thoại của ngươi rung a?"
"Hẳn là điện thoại, ta tìm xem." Mặt Lâu Xuân Vũ không đổi sắc mà đem hộp giấy nhét vào trong ngăn kéo, mà trứng rung kia đang bị nàng nắm trong tay, sau khi nàng chạm tới nút mở, ấn chặt không thả, thứ này sắp làm cho tay nàng tê rần, mới từ từ dừng lại. Lúc này trong lòng bàn tay đã thấm ướt mồ hôi.
Nhóm người đi rồi, nàng thở dài một tiếng, đồ chơi trong tay giống như là hòn đá nóng, bị nàng ném vào trong ngăn kéo, nhắm mắt làm ngơ.
Sau khi tan việc, nàng thu thập đồ vào trong túi mang về nhà, vừa đến nhà liền phát hiện Tống Tây Tử cũng đã ở nhà, nàng vội lách mình vào phòng, đi đến bên giường, đem đồ chơi đặt dưới gối đầu của mình.
Nàng là muốn tìm thời gian nói với Tống Tây Tử, nhưng đã đến buổi tối cũng nói không nên lời, bầu không khí vừa vặn, tay của nàng đều đã vươn xuống dưới gối đầu rồi, do dự một lát, vẫn là từ bỏ.
Đồng hồ sinh học của Lâu Xuân Vũ vào cuối tuần cũng kiên trì công tác, làm cho nàng đúng bảy giờ liền tỉnh dậy, sau đó lại không còn ngủ ý.
Nàng cho rằng Tống Tây Tử còn đang ngủ, không nghĩ tới quay người lại liền chống lại hai tròng mắt đen láy của Tống Tây Tử, Tống Tây Tử hỏi: "Tỉnh rồi? Không ngủ thêm một lát sao?"
"Ngủ không được. Hôm nay ngươi có sắp xếp gì không?" Lâu Xuân Vũ ở trong chăn lăn một vòng, lăn đến trong lòng Tống Tây Tử, Tống Tây Tử thuận thế ôm lấy nàng.
"Có một kế hoạch, giữa trưa lái xe đi ra ngoài, đi xem triển lãm nghệ thuật một buổi trưa, buổi tối lại chạy bộ." Tống Tây Tử dự tính Lâu Xuân Vũ sẽ không có thời gian để cùng nàng, nàng liền từ mình đem chương trình trong một ngày sắp xếp xong xuôi.
"Vậy còn thời gian. Ta có thứ này cho ngươi..." Lâu Xuân Vũ khẽ cắn môi, nổi lên dũng khí duỗi tay đến dưới gối tìm kiếm, không có tìm được món đồ chơi như trong dự tính, ngược lại đυ.ng phải một cái hộp mới, ngón tay nàng đẩy vật kia vài cái, nếu như nàng đoán không sai, là hộp nhẫn, nàng chống lại ánh mắt của Tống Tây Tử, lập tức cứng đờ bất động.
Tống Tây Tử thấy được động tác của nàng, không khỏi nhếch khóe môi.
Tống Tây Tử nói: "Ngươi đang tìm cái này?" Ở ngay trước mặt Lâu Xuân Vũ, Tống Tây Tử từ dưới gối đầu của chính mình lấy ra món đồ chơi màu hồng mà Lâu Xuân Vũ đang tìm.
"Ngươi... Làm sao lại ở chỗ của ngươi?"
Tống Tây Tử xoay xoay vuốt vuốt, món đồ chơi này trông giống như một quả trứng ngỗng nhỏ, xúc cảm tinh tế, sử dùng như thế nào, nàng tự học, chỉ có thể cảm khái Lâu Xuân Vũ người này càng ngày càng lớn mật rồi, thế nhưng đã bắt đầu mua đồ chơi, lúc trước chính là tiểu cô nương ngay cả một quyển sách đều không dám nhìn thẳng.
Tống Tây Tử điềm tĩnh nói: "Ngày hôm qua ngươi vội vàng chạy về nhà, vừa về nhà liền vào phòng, thần thần bí bí, còn biểu hiện rất khẩn trương, cả đêm đều là bất an, những biểu hiện này nói cho ta biết trong lòng ngươi khẳng định có quỷ, không phải là giấu giếm tiền riêng, chính là muốn cho ta một kinh hỉ. Kinh hỉ là kinh hỉ, là đại đại kinh hỉ a."
"Ngươi cho là cái gì?" Lâu Xuân Vũ hỏi.
Tống Tây Tử trêu ghẹo nói: "Ta cho rằng là nhẫn gì gì đó." Nói đến đây, dưới cái nhìn chăm chú của Tống Tây Tử, gương mặt Lâu Xuân Vũ dần dần đỏ lên.
"Ngươi đều muốn cho ta kinh hỉ, ta cũng không thể không có phản ứng. Ta liền tùy tiện tìm một chiếc nhẫn, tùy tiện đặt vào một cái hộp, để đó chờ đợi sáng sớm ngươi trước tiên cho ta kinh hỉ, ta lại trả ngươi một cái kinh hỉ. Nhưng mà vạn vạn không nghĩ tới, tối hôm qua ngươi không lấy ra, ta sáng sớm liền âm thầm sờ qua, không ngờ ta đã sờ tới cái gì, không phải là chiếc nhẫn, mà là cái này... Thật là kinh hỉ a, ai ai ai, chấn động, tiểu đông tây chấn động rất lợi hại nha."
Đồ chơi bị Tống Tây Tử mở lên, thanh âm ong ong vang lên không ngừng bên tai Lâu Xuân Vũ. Lâu Xuân Vũ áo não không thôi, xoay người nằm lỳ trên giường, vùi mặt vào gối, muốn đem chính mình làm cho ngộp chết.
"Như vậy xem như ta chịu thiệt." Tống Tây Tử vốn cho rằng sáng hôm nay nàng có thể nhận được một chiếc nhẫn kim cương hoặc là thứ gì khác, mệt cho nàng còn mong đợi cả một buổi tối.
Bất quá, nói thật, nóm đồ chơi này mang đến cho nàng kinh hỉ càng vượt xa một chiếc nhẫn. Sau khi nàng biết rõ chân tướng, thiếu chút nữa đã dùng hết lực khắc chế của đời này, mới không đem Lâu Xuân Vũ đánh thức.
Nàng tráo đổi thứ ở dưới gối của hai người, sau đó từ sáng sớm đã chờ đợi sau khi Lâu Xuân Vũ tỉnh lại sẽ tự mình phát hiện.
Quả nhiên, không sai biệt lắm so với sự đoán của nàng, sau khi Lâu Xuân Vũ phát hiện ra sắc mặt liền thay đổi vài vòng, nếu như không phải sợ Lâu Xuân Vũ thẹn quá hoá giận mà đánh mình, nàng nhất định sẽ bật cười.
"Ngươi trước mở ra lễ vật ta chuẩn bị." Tống Tây Tử để Lâu Xuân Vũ đừng giả chết, ít nhất nhìn qua lễ vật mình tặng một chút, không cần lãng phí hảo ý của mình.
Lâu Xuân Vũ đem mặt từ trong gối nâng lên, cầm lấy hộp nhẫn, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn bạch kim bình thường không có gì khác lạ, phía trên khảm kim cương không lớn, nhưng mà lấp lánh, sặc sỡ loá mắt, nhìn qua cũng làm người ta yêu thích.
Sự lấp lánh của viên kim cương trở nên mơ hồ trong tầm mắt, Lâu Xuân Vũ dùng mu bàn tay lau qua đôi mắt, trên mu bàn tay để lại dấu vết nước mắt.
Trước khi trọng sinh, Tống Tây Tử cũng từng tặng cho nàng một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn kia lớn hơn so với chiếc nhẫn này rất nhiều, lớn như vậy, lấp lánh như vậy, lại bị bỏ vào trong hủ tro cốt của nàng, cùng tro cốt trộn lẫn thành một đoàn, cũng không biết nơi nào là ngón tay, nhẫn kim cương lớn như vậy nàng cũng không có cơ hội đeo lên, mà hôm nay nàng lại nhận được chiếc nhẫn Tống Tây Tử đưa tặng, là khi bản thân còn có thể đeo lên.
Lâu Xuân Vũ vươn tay đến trước mặt Tống Tây Tử, nói: "Đeo lên cho ta."
Tống Tây Tử tươi cười lấy chiếc nhẫn ra, đeo vào ngón giữa của Lâu Xuân Vũ. Vừa vặn, không lớn không nhỏ.
Lâu Xuân Vũ ôm lấy gối đầu vừa khóc lại vừa đá chăn, "Ngươi vì cái gì chọn hôm nay... Ngươi vì cái gì không thể chọn ngày tốt... Ta muốn lưu lại hồi ức tốt đẹp nhất!"
"Trách ta?" Nàng cũng muốn tìm ngày tốt, chọn thời gian tốt, trong tiếng âm nhạc ưu nhã hai người trao đổi lễ vật cho nhau, sau này nhớ đến còn có thể trở thành một câu chuyện.
Nhưng mà không ngờ, là Lâu Xuân Vũ đã làm chuyện khiến cho nàng hiểu lầm trước, nàng mới không thể chờ đợi được mà lấy ra. Nàng mới chính là người phải khóc có được không, bản thân tặng một chiếc nhẫn kim cương, liền nhận lại một cái trứng rung?
Lâu Xuân Vũ khóc đủ rồi, thật vất vả mới thở dốc một hơi, Tống Tây Tử liền hỏi nàng tại sao muốn mua đồ chơi, Lâu Xuân Vũ ngại ngùng mà nói, "Ta nghĩ ngươi sẽ thích." Hôm qua Lâu Xuân Vũ mở hộp đồ chơi đặt ở dưới gối, nhất thời không có dũng khí, nhiều lần muốn mở miệng, nhưng mà đều không có cơ hội.
Cũng trách bầu không khí không tốt, nàng thật vất vả có dũng khí, Tống Tây Tử lại luôn cầm lấy tay của nàng không buông, nàng cũng không thể mở miệng nói dưới gối của bản thân cất giấu thứ này a.
"Chỉ có ta thích, ngươi không thích?" Tống Tây Tử muốn nói món đồ chơi này chỉ là loại nhập môn, dù sao cũng là cấp bậc gãi ngứa, sau này nếu như hai người đạt được thỏa thuận chung, nàng không để ý có thêm chút hoa văn.
Lâu Xuân Vũ muốn che miệng Tống Tây Tử lại, liền ngươi nói nhiều.
Dưới chăn, tiếng ong ong chấn động càng ngày càng thấp, ánh mắt ẩm ướt của Lâu Xuân Vũ chống lại ánh mắt mang ý cười của Tống Tây Tử, Lâu Xuân Vũ dùng sức nhắm mắt lại.
Tống Tây Tử nói: "Ngươi không phải vừa nói rồi sao, còn có thời gian."
Lâu Xuân Vũ có khổ khó nói, nàng đã từng nói qua những lời này, nàng cũng là có ý tứ này, nhưng mà bản thân nói ra không cảm thấy có cái gì, Tống Tây Tử nói ra, liền trở nên khó nghe.
Hai người ở trong chăn triền miên trong chốc lát, ôm lấy đối phương giống như vừa vớt từ dưới nước lên, cả người đều là mồ hôi.
Cho nên đi tắm một cái, lại chui vào chăn, tiếp tục nằm lười.
Lâu Xuân Vũ thích một Tống Tây Tử sau khi tắm rửa xong sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, hai tay hai chân giống như gấu Koala mà leo lên người Tống Tây Tử, Tống Tây Tử vỗ lưng Lâu Xuân Vũ, không có đẩy nàng ra.
"Sau này nhiệm vụ mua sắm liền giao cho ngươi." Tống Tây Tử còn muốn cùng Lâu Xuân Vũ nói thêm vài câu, Lâu Xuân Vũ vội lên tiếng ngăn cản nàng nói tiếp: "Không có sau này, không có sau này."
Nói xong một câu giống như lừa mình dối người, Lâu Xuân Vũ ý thức được Tống Tây Tử đang cười, hơn nữa là cười đến run rẩy cả người.
Lâu Xuân Vũ đưa tay, trên bàn tay bình thường sạch trơn lúc này đã có thêm một chiếc nhẫn, nàng thật sự là không quen, cầm chặt lại tháo ra, chiếc nhẫn kia thủy chung là ở trên ngón tay nàng.
Đây là một thể nghiệm mới mẻ, nàng chuyển động bàn tay, theo động tác của nàng, viên kim cương trên chiếc nhẫn liền phản chiếu lấp lánh.
Tống Tây Tử bắt lấy bàn tay kia của nàng, đều đã nhìn hồi lâu, có thể nhìn đến cái gì mới mẻ a.
"Đừng nhìn, lòe lòe lấp lánh chọc mù đôi mắt của ta a." Tống Tây Tử nói đùa.
Lâu Xuân Vũ nói: "Ngươi muốn lễ vật gì, ta chuẩn bị cho ngươi."
"Ngươi chuẩn bị cho ta một rương đồ chơi a, này so với một chiếc nhẫn liền đắt hơn rồi." Tống Tây Tử vừa nói xong, liền lọt vào môt trận tập kích gối đầu của Lâu Xuân Vũ, Tống Tây Tử né tránh không kịp, bị Lâu Xuân Vũ áp đến vừa vặn.
Bình thường trên tay Lâu Xuân Vũ chưa bao giờ mang qua đồ trang sức, vì vậy khi nàng đeo nhẫn, hơn nữa còn là nhẫn kim cương, lại mang ở ngón giữa, dựa theo thói quen thông thường chính là công bố ra ngoài tin tức bản thân đã đính hôn.
Cái này có chút ý vị sâu xa, có rất ít người biết rõ về đời sống tình cảm của nàng, thậm chí có rất nhiều người bên cạnh nàng cũng không biết nàng đang nói yêu đương, cho nên khi nàng đeo nhẫn kim cương đi ra ngoài, không chỉ là một người rơi mất chiếc cằm*.
(*Ý là há hốc miệng nên cằm rơi xuống đất á)
Mang nhẫn kim cương, bốn bỏ thành năm liền tương đương với chuyện sắp kết hôn, kết hôn không sai biệt lắm chính là có hài tử, cho nên khi thấy Lâu Xuân Vũ đeo nhẫn, có người đã tưởng tượng đến tình cảnh nàng dẫn theo hài tử rồi.
Lâu Xuân Vũ mỉm cười giải thích là lễ vật, không phải là đính hôn, nhưng ý cười dào dạt trên gương mặt là làm sao đều giấu không được.
Tề Nhã Nhã cũng có chút kinh hãi, nàng là một trong số rất ít người biết Lâu Xuân Vũ đang cùng Tống Tây Tử nói yêu đương, từ chiếc nhẫn này nàng thế nhưng lại nghĩ đến một câu chuyện bi thương, Lâu Xuân Vũ muốn cùng nam nhân khác đính hôn, thậm chí muốn kết hôn, nàng tự động liên tưởng đến tiểu thuyết gần đây bản thân đang đọc, nhân vật nữ chính không chịu nổi áp lực xã hội, dùng hôn nhân để trốn tránh thực tế, vị ngự tỷ yêu thương nữ chính thương tâm khổ sở, đi tha hương nơi xa xôi...
Sắc mặt Tề Nhã Nhã trở nên vô cùng khó nhìn, nàng cẩn thận hỏi Lâu Xuân Vũ: "Tình cảm giữa ngươi và Tây Tử thì sao, ngươi định làm sao bây giờ?"
"Cái gì mà làm sao bây giờ?"
Lúc này Tề Nhã Nhã hoài nghi Lâu Xuân Vũ đã chuẩn bị từ bỏ Tống Tây Tử, "Đúng vậy, ngươi muốn cùng người khác đính hôn, vậy nàng không phải là rất đáng thương sao?"
"Ngươi đang suy nghĩ cái gì a? Ta không có chia tay với nàng, cũng không có phản bội nàng, chiếc nhẫn kia là nàng tặng a." Lâu Xuân Vũ đưa tay ra, đung đưa trước mặt Tề Nhã Nhã một chút, để Tề Nhã Nhã mở to hai mắt nhìn cho rõ ràng.
Tâm tình thấp thỏm không yên của Tề Nhã Nhã rốt cuộc được buông xuống, vẫn còn may không phải là bi kịch, "Chúc mừng ngươi! Nàng nghĩ thế nào lại tặng ngươi cái này?"
Lâu Xuân Vũ nhớ tới chuyện hiểu lầm kia vẫn là sẽ đỏ mặt, dù sao đó tuyệt đối là một chuyện đại đại hiểu lầm.