Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi

Chương 101

Tống Tây Tử đứng ở một bên lo lắng.

Lâu Xuân Vũ lại cùng Tống mẹ trò chuyện phi thường vui vẻ.

Tuy rằng thời gian ở cùng Tống mẹ rất ngắn, nhưng mà Lâu Xuân Vũ lại biết rõ, Tống mẹ là một nữ nhân lợi hại, cũng là một người có tình thương cực cao.

Ít nhất bắt đầu từ thời khắc nàng mời Tống mẹ vào phòng vẫn luôn ở chung cho đến bây giờ, Tống mẹ đối với nàng từ đầu tới cuối luôn duy trì thái độ ôn hoà, chưa từng làm cho nàng xấu hổ bất kham.

Hai nữ nhân có quan hệ mật thiết với Tống Tây Tử, lúc này ngồi cùng nhau, trò chuyện hăng say, tâm tình ổn định.

Mà Tống Tây Tử ở bên cạnh đứng ngồi không yên, nguyên nhân là ở chỗ này, nàng không biết thân nương của mình Kiều nữ sĩ là mang thái độ gì tới đây tìm Lâu Xuân Vũ, nếu như người ngồi đối diện Kiều nữ sĩ là mình, có lẽ nàng còn có thể dựa vào kinh nghiệm làm nữ nhi của bà hơn hai mươi năm để lập tức phán đoán ra được nụ cười của bà là thật hay giả, có phải hay không là bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, mà lúc này đổi lại là Lâu Xuân Vũ đang đối mặt với Kiều nữ sĩ, nàng liền luống cuống.

Tống Tây Tử luôn chờ hai người trò chuyện xong chủ đề mua phòng ở, muốn nhân lúc đó đem Lâu Xuân Vũ gọi tới hỏi tình huống một chút.

Nhưng mà càng chờ càng sốt ruột, nhìn hai người không có thời gian bận tâm đến nàng, nàng bưng ly nước đi qua, yêu cầu bản thân biểu hiện tự nhiên một chút, nàng là chủ nhân của ngôi nhà này, ở phòng khách tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó lại tìm thời cơ tìm chủ đề giữa hai người, đem thoại đề này thay đổi một chút.

Nàng là nghĩ như vậy, nhưng mà tình huống dường như không có cho nàng cơ hội để lên tiếng.

Tống Tây Tử ngồi lên tay vịn ghế bên cạnh Kiều nữ sĩ, vừa vặn ngồi giữa hai người, Kiều nữ sĩ cùng Lâu Xuân Vũ đang nói chuyện, nàng liền ngồi xuống, chặn lại ánh mắt của hai người, khiến cho Kiều nữ sĩ không thể không ngừng lại, vỗ vỗ bắp đùi Tống Tây Tử, "Ngồi sang bên cạnh một chút. Ngồi ở đây làm sao nói chuyện?"

Tống Tây Tử chỉ có thể đổi nơi khác mà ngồi xuống, lần này ngồi ở trên ghế đối diện, suy tư nên dùng câu nào để đem thoại đề dẫn dắt khỏi chủ đề mua phòng ở mà hai người vẫn đang nói, Kiều nữ sĩ nói với Tống Tây Tử duyên phận thật sự chính là tuyệt đối không thể tả a.

Thì ra hai người liền đã nhận thức vào ngay mua phòng ở bên kia, Kiều nữ sĩ đã cảm thấy Lâu Xuân Vũ quen mặt, thoạt nhìn cũng không phải là người xấu, lúc đó liền lưu lại một ấn tượng tốt, lúc này tới đây, không nghĩ tới lại đυ.ng phải, điều này làm cho Kiều nữ sĩ vừa kinh ngạc, lại cảm thấy hợp lý.

Lúc đó là Tống Tây Tử khuyên bà đi mua phòng, không phải nói là có một bằng hữu mua phòng ở nơi đó sao, này chính là vừa khéo, vị bằng hữu này chính là Lâu Xuân Vũ, rõ ràng lại có duyên gặp mặt như vậy.

Kiều nữ sĩ là có chút xúc động a, bà cười nói với Lâu Xuân Vũ: "Ta còn mua phòng ở gần ngươi, ngươi nói có phải là rất trùng hợp hay không."

Tống Tây Tử cầm ly nước, có thâm ý khác mà nhìn Lâu Xuân Vũ một lần, hỏi người kia là xảy ra chuyện gì, nàng làm sao lại không biết.

Lâu Xuân Vũ cười cười tránh khỏi ánh mắt dò hỏi của Tống Tây Tử, nàng không có nói cho Tống Tây Tử kỳ thật ban đầu nàng là cố ý đến bắt chuyện với Tống mẹ, các nàng cuối cùng liền quen biết thậm chí là trao đổi tin tức, cũng là do Lâu Xuân Vũ tận lực hành động.

Bởi vì lúc này, Lâu Xuân Vũ cũng không có cùng Tống mẹ gặp mặt, vô pháp giải thích sự quen thuộc của nàng đối với Tống mẹ là đến từ đâu, cho nên nàng lựa chọn không nói, trong lòng nàng âm thầm cầu nguyện, Tống Tây Tử không cần vì vậy mà sinh ra hoài nghi.

"Ân, chúng ta lúc đó vừa vặn liền tiếp đến xem cùng một chỗ, ngay cả người giúp chúng ta ký hợp đồng cũng là cùng một người, ta vừa gặp a di đã cảm thấy quen mắt, đại khái là bình thường nhìn Tây Tử đã quen, Tây Tử cùng a di thật sự rất giống nhau, mi nhãn đặc biệt giống."

Khi nói lời này, Lâu Xuân Vũ đặc biệt nhìn Tống Tây Tử thêm một chút, dưới ánh mắt chăm chú của Kiều nữ sĩ, ánh mắt nàng nghiêm túc dừng lại ba giây trên mi nhãn của Tống Tây Tử, lại rơi vào trên mặt Kiều nữ sĩ, khi nhìn qua còn nói: "A di thật trẻ trung, nhìn kỹ khóe mắt cũng không có nếp nhăn, làn da cũng bóng loáng, đây là di truyền a, Tây Tử cũng có thể di truyền được thì tốt rồi, vậy khi già rồi nàng cũng vẫn là một mỹ nhân."

"Nàng giống ba nàng." Kiều nữ sĩ được khen đến mặt mày hớn hở, bà nói: "Nói đến ba nàng, ta có một món nợ cũ, ngươi biết nữ nhi của ta là vì sao lại có cái tên kỳ quái như vậy sao?"

"Ta nhớ nàng đã từng nói qua, là bởi vì thúc thúc lật từ điển đến hai chữ Tây Tử, liền lấy cái tên này cho nàng."

"Đúng cậy, ta phản đối a, ta liền nói với hắn, không được, nữ nhi của ta không thể gọi cái tên này. Nàng thiếu chút nữa được đặt tên là gì ngươi biết không?"

Tống Tây Tử nghe đến đó, trên mặt hiện lên thần sắc bối rối, nàng nói: "Mẹ, không cần nói ra, không cần nói! Xuân Vũ không cho phép nghe!"

Lúc nàng nói lời này đã không còn kịp rồi, bởi vì Kiều nữ sĩ dán bên tai Lâu Xuân Vũ, dường như còn sợ bị người khác nghe được, lấy tay ngăn cản một chút, từ nét mặt nén cười của Lâu Xuân Vũ, nàng liền biết mẫu thân của mình, Kiều nữ sĩ, đã đem bí mật của nàng tiết lộ ra rồi.

Lâu Xuân Vũ nghe được danh tự thiếu chút nữa đã đi theo Tống Tây Tử suốt cả cuộc đời, thiếu chút nữa đã bật cười, kiếp trước nàng cũng không biết đến bí mật này, ở đời này nàng từ Tống mẫu thân liền mới mới nghe được.

Lâu Xuân Vũ chống lại thần sắc nửa là cầu khẩn, nửa là mệnh lệnh của Tống Tây Tử, vốn định nhịn xuống không cười, không biết làm sao ý cười thật sự lại khống chế không nổi, nàng khắc chế khóe miệng nâng lên, nhưng không cách nào giấu đi ý cười trong mắt. Mà Tống Tây Tử cũng nhìn đến nàng là đang sử dụng toàn bộ sức mạnh để nhịn cười, khóe miệng má lúm đồng tiền đều đã xuất hiện, nhịn đến khổ cực như vậy, cũng là vất vả cho nàng.

Khi Tống Tây Tử đang bất đắc dĩ, Lâu Xuân Vũ dùng khẩu hình miệng nói ba chữ, khiến cho Tống Tây Tử hung hăng liếc nàng một cái, cầm theo ly nước một ngụm cũng chưa đυ.ng đến mà đi vào phòng bếp.

Khi nàng xoay người, dáng tươi cười của Lâu Xuân Vũ lại càng trở nên sáng lạn.

Tống mẹ đem hết thảy nhìn rõ trong mắt.

"Tiểu Lâu a, ngươi làm sao lại nghĩ đến đi mua nhà a, là chuẩn bị chuyển ra ngoài sao?" Kiều nữ sĩ nửa là hiếu kỳ, nửa cũng là muốn tìm hiểu tính toán của nàng một chút.

"Vậy cũng không phải, xuất phát điểm mua phòng là để đầu tư, khu vực nơi đó tốt, phụ cận không bao lâu sẽ khai phát thành trung tâm mua sắm cao cấp, lại là lối vào của hệ thống tàu điện ngầm, hoàn thiện xong cơ sở hạ tầng, cho thuê để lấy tiền cũng sẽ không thiệt thòi."

Tống Tây Tử đang nói thầm, đương nhiên, cũng không nhìn một chút là đang sống cùng một chỗ với ai a.

"Ah, xây dựng hệ thống tàu điện ngầm, ta làm sao lại không nghe nói đến?" Kiều nữ sĩ cho rằng lúc đó Lâu Xuân Vũ mua phòng ở kia chỉ là do tiện nghi xung quanh nơi đó không tệ, ngay cả bên bất động sản cũng không lấy chuyện xây dựng hệ thống tàu điện ngầm để làm quảng bá, nếu như biết được nơi này sẽ xây dựng hệ thống tàu điện ngầm, còn không phải sẽ vội vàng đem giá phòng ở tăng cao sao.

"Ta là nghe những người bằng hữu làm trong cơ quan chính phủ nói qua." Mà muốn nghiệm chứng thật giả, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, không bao lâu nữa tin tức liền sẽ được công bố.

"Trước kia ngươi là xuất phát từ động cơ gì lại nghĩ đến chuyện mua phòng ở bên kia làm đầu tư, ta nghe ý tứ của ngươi, ngươi thật sự giống như vẫn còn đang gây dựng sự nghiệp, đủ tiền sao?"

Nghe đến đó, Tống Tây Tử lập tức đi tới, "Mẹ, con còn chưa giới thiệu với mẹ, Xuân Vũ hiện tại đã là một lão bản, con cho mẹ xem cửa hàng của nàng, con đã giới thiệu cho mẹ mua, nàng mở cửa hàng chuyên bán đồ ăn vặt nhập khẩu, mẹ có nhớ hay không?"

Nói đến đây, Kiều nữ sĩ bừng tỉnh đại ngộ, thì ra cũng đã sớm đặt một vài đơn hàng, đoạn thời gian kia Tống Tây Tử luôn giới thiệu một cửa hàng trong group gia đình để người thân họ hàng cùng mua hàng, nói là cửa hàng này có bán một số thức ăn vặt mà những nơi khác không có, giá cả cũng không quá đắt, cái gì Socola Thụy Sĩ nhập khẩu, chỉ có cửa hàng này mới có, các nàng liền tìm du học sinh ở nơi đó đặc biệt đi chọn mua, gởi về bằng bưu kiên quốc tế, mỗi lần đều là mặt hàng mới nhất.

Kiều nữ sĩ còn cho rằng Tống Tây Tử là trúng tà mà sa vào con đường làm tuyên truyền -- xong rồi, mới có thể tích cực làm tuyên truyền như vậy, hiện tại mới biết được thì ra là bởi vì cửa hàng này là của Lâu Xuân Vũ, cho nên mới tuyên truyền hăng say như vậy.

Kiều nữ sĩ thất vọng rồi, trước kia tại sao bà lại cảm thấy nữ nhi của mình thông minh tuyệt đỉnh a, rõ ràng chính là ngu ngốc.

Càng nhìn càng không vừa mắt, cũng là hiểu biết một chút thủ đoạn của Lâu Xuân Vũ, từ trong lòng cảm thấy Lâu Xuân Vũ là có bản lĩnh, có thể làm cho nữ nhi của bà cam tâm tình nguyện làm những chuyện này, vì nàng làm tuyên truyền.

Cho dù Kiều nữ sĩ không có biểu hiện ra ngoài, dù sao cũng là người từng trải, liền rất biết che giấu tâm tư.

Lâu Xuân Vũ bén nhạy đã nhận ra một điểm, nàng nghĩ đến thứ làm Tống a di biến hóa chính là khi Tống Tây Tử nói đến chuyện cửa hàng, nàng suy đoán nguồn gốc có thể không phải là do cửa hàng, mà là do Tống Tây Tử đang giúp nàng làm tuyên truyền.

Trong những ngày đó, Tống Tây Tử một mực luôn giúp mình, tuyệt đối không phải là vì chia hoa hồng, cũng là bởi vì có Tống Tây Tử trợ giúp, Lâu Xuân Vũ luôn tự nói với bản thân tuyệt đối không thể thất bại, nếu như thất bại, đó chính là thực có lỗi với nỗ lực của Tống Tây Tử.

Mà xem như là trưởng bối, khẳng định không muốn hài tử của mình vì một ngoại nhân mà làm nhiều như vậy, Lâu Xuân Vũ thoáng cái liền hiểu được tâm tình của Tống a di, cũng có thể đồng cảm được.

"Kỳ thật Tây Tử không nói, nàng cũng là tiểu lão bản của cửa hàng, chúng ta hàng năm đều chia hoa hồng, nàng cũng nhận được một phần rất lớn. Công ty có sự phát triển đến bây giờ, cổ đông như nàng liền đóng vai trò rất lón." Lâu Xuân Vũ vỗ vỗ bắp đùi Tống Tây Tử, Tống Tây Tử bị hành động thân mật này của nàng làm cho kinh sợ, ánh mắt nhìn bàn tay vẫn đang đặt trên đùi của mình, Tống Tây Tử không có cách nào nhìn thẳng vào ánh mắt của Kiều nữ sĩ.

"Thật sự có chuyện này sao?"

"Có a, lúc đó con đầu tư năm vạn, bất quá hàng năm được chia hoa hồng đều vượt qua số tiền con đầu tư, mấy năm này, cửa hàng đã được vương miện vàng, cũng đều là kinh doanh chân chính, con còn với với Xuân Vũ nói, nếu như con không đi làm nữa, con liền qua làm cùng nàng a, nàng hiện tại kiếm được còn nhiều tiền hon con a. Có phải hay không a Xuân Vũ." Bàn tay Tống Tây Tử đặt trên mu bàn tay Lâu Xuân Vũ, âm thầm xuất lực.

"Ngươi không cần khiêm tốn." Lâu Xuân Vũ cười nói.

"Ở trước mặt mẹ của ta ta đương nhiên là nói thật, ngươi bây giờ thu nhập cao hơn ta, năng lực cũng mạnh hơn ta, lại thêm đã mua phòng ở của mình..."

"Khụ.. khụ.. ta thấy thời gian không sai biệt lắm, ta có chút đói bụng." Kiều nữ sĩ ngồi trên ghế sofa liền giống như ngồi trên ván sắt, bà thật sự là nghe không nổi nữa.

Lâu Xuân Vũ đề nghị không bằng ở nhà để nàng xuống bếp, Tống Tây Tử nắm lấy thời cơ khen ngợi Lâu Xuân Vũ, nói Lâu Xuân Vũ nấu cơm ăn rất ngon, biến đổi cách thức mà khen ngợi nàng.

Lâu Xuân Vũ đề cập đến một câu: "Kỳ thật ta làm tốt nhất vẫn là bánh ngọt, trong bếp có đầy đủ lò nướng và nguyên liệu, chính là không có cơ hội để làm. Dù sao chúng ta liền chỉ có hai người, làm nhiều ăn lại không bao nhiêu, nếu như a di thích ăn bánh ngọt, lần sau khi ta làm sẽ để Tây Tử mang qua một chút."

Tống Tây Tử không khỏi nhìn Lâu Xuân Vũ thêm vài lần, không biết vì cái gì vào lúc này nàng liền nhấn mạnh nàng biết làm bánh ngọt.

Lâu Xuân Vũ hướng Tống Tây Tử chớp mắt vài cái, không để nàng có cơ hội chen vào.

Nghe nói đến bánh ngọt, tuy rằng Kiều nữ sĩ bất lộ thanh sắc, nhưng mà trong đầu liền đã dâng lên hào hứng, gần đây bà bắt đầu có hứng thú với việc nướng bánh, đi học một lớp làm bánh, đi theo lão sư học làm những loại bánh cơ bản như bánh su, bánh Palmier, bánh trứng, mỗi lần đều có thể mang về nhà thật nhiều, chính là trong nhà không có người có thể trao đổi, những thứ làm được đều chia cho các tiểu tỷ muội, cũng không có cơ hội để người khác thưởng thức, nghe được Lâu Xuân Vũ cũng biết làm, lại có cảm nhận giống như bà, bất tri bất giác liền nhẹ nhàng gật đầu.

Lâu Xuân Vũ chủ động đề xuất đi chợ bán thức ăn ở phụ cận mua ít thức ăn, để hai mẹ con ở lại trò chuyện.

"Không cần quá vất vả, làm đơn giản hai món thì tốt rồi." Kiều nữ sĩ vừa vặn cũng là có ý định này, muốn cùng nữ nhi tâm sự riêng một chút, Lâu Xuân Vũ nói muốn đi mua thức ăn, không quản xuất phát điểm là vô ý, hay là hữu ý, liền cũng đã tạo ra một cơ hội để bà có thể nói chuyện riêng với Tống Tây Tử.

Tống Tây Tử tới cửa tiễn Lâu Xuân Vũ, Tống Tây Tử tỏ ý nàng sẽ dùng tin nhắn để liên lạc, không thuận lợi liền lặp tức nhắn tin thảo luận.

Lâu Xuân Vũ vừa đi ra ngoài, Tống Tây Tử liền nhắn tin cho Lâu Xuân Vũ --- ngươi vừa đi, sắc mặt Kiều nữ sĩ liền khó coi.

Lâu Xuân Vũ đáp lại hai chữ: Cố lên.

Tống Tây Tử mang vẻ mặt đau khổ trở lại phòng tiếp khách, Kiều nữ sĩ để nàng ngồi xuống, nàng liền an vị.

"Mấy năm? Ba năm sao?"

"Ba năm rồi. Kỳ thật chuyển vào đã được bốn năm, chính là ban đầu vẫn là cùng thuê, nàng ngủ ở phòng phụ bên cạnh." Tống Tây Tử thành thành thật thật mà đáp lại.

Lúc này Kiều nữ sĩ chính là biển hiện chân thật cho câu bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười, "Ai tìm ai?"

"Con tìm nàng a, là con chủ động." Tống Tây Tử sợ Tống mẹ đối với Lâu Xuân Vũ có thành kiến, liền vung một câu nói dối, nàng hỏi: "Mẹ, mẹ cũng thấy a, nàng đáng để con yêu thương."

"Làm sao mẹ lại nghe nàng nói, nàng là chủ động muốn vào thuê a. Thật sự chính là con chủ động tìm nàng?"

Liền chuyện này cũng đều đã nói với bà rồi sao? Tống Tây Tử bất đắc dĩ, cũng không biết là Lâu Xuân Vũ tự mình nói, hay là Kiều nữ sĩ moi ra được.

"Nàng không phải là người Thượng Hải, vậy sau này làm sao bây giờ, lưu lại Thượng Hải hay là trở về?" Nói tới đề tài này, thanh âm Kiều nữ sĩ liền trầm xuống.

"Kỳ thật nàng có nhà cũng trở về không được, hai mươi mấy tuổi liền đã sớm hạ quyết tâm cùng con, trong nhà nàng không đồng ý, nàng đem hộ khẩu đều đã chuyển đi, lưu lại Thượng Hải, kỳ thật con so với nàng tốt hơn một chút, con còn có nhà để trở về."

"Các ngươi tuổi còn rất trẻ, không cần quyết định quá sớm."

"Nhưng mà mẹ hơn hai mươi tuổi liền đã cùng ba ba kết hôn rồi a. Khi mẹ có con, cũng mới 22 tuổi. Lúc đó mẹ cũng còn trẻ tuổi, bà ngoại không đồng ý, mẹ làm sao lại âm thầm rời đi, cùng ba ba bỏ trốn, khi gả cho ba ba của con ngay cả bà ngoại cũng không biết đến chuyện này, đợi đến khi có con, bà ngoại còn cho rằng mẹ còn đang ở nhà của tiểu bà dì..."

Lời nói của Tống Tây Tử khiến cho Kiều nữ sĩ vô lực phản bác, bà mở to đôi mắt tương đồng với Tống Tây Tử, nắm lên khăn giấy trên bàn trà liền ném tới, "Khi đó không giống nhau, khi đó... Khi đó trẻ tuổi, Tống Tây Tử, con cùng lão đầu tử giống nhau, liền sẽ chọc ta sinh khí."

"Hảo hảo, con không nói đến chuyện cũ của mẹ, nhưng mà không phải mẹ vẫn luôn tự hào sao? Từ nhỏ mẹ đã đem chuyện này nói với con..." Trước ánh mắt lợi hại như lưỡi đao của Kiều nữ sĩ, Tống Tây Tử dần dần không còn phát ra thanh âm, đem khăn giấy bị Kiều nữ sĩ ném tới đặt trở lại trên bàn trà.

"Trước kia con nói con muốn làm người độc thân, mẹ và ba ba của con thật vất vả thuyết phục bản thân, độc thân liền độc thân a, con một mình đến một thời điểm nào đó, nhất định sẽ tịch mịch, nói không chừng một ngày nào đó con liền không chịu nổi tịch mịch mà đi tìm một bạn già. Chúng ta chính là không nghĩ tới phương diện này, liền không nghĩ tới có một ngày, con lại tìm một người bạn gái. Con tìm bạn gái coi như xong, ở chung nhiều năm như vậy, vì cái gì không nói cho chúng ta biết?"

"Con kỳ thật có nói với mẹ."

"Con nói cái gì?"

"Con nói con có một người bằng hữu..."

Kiều nữ sĩ lại nắm lên khăn giấy trên bàn trà ném qua, "Ai biết được con rẽ ngang như vậy là vì muốn thay nàng nói chuyện, ta và ba ba của con còn đang thay con lo lắng đời này liền không tìm được đối tượng cùng nhau, làm sao lại nghĩ tới phương diện kia."

Tống Tây Tử đón đến khăn giấy, lần nữa thả trở về bàn trà, "Con đã có ám chỉ."

"Ân ân, con mỗi ngày đều có ám chỉ cho chúng ta, cho nên mẹ biết con có một người thuê cùng rất tốt, mẹ biết con có một đồng học rất tốt, biết con có một đồng sự rất tốt, biết con có một bằng hữu rất tốt!" Kiều nữ sĩ hít sâu một hơi, nỗ lực đến điểm tối đa, bà bạo phát, "Ai biết được người con nói đến đều là cùng một người."

Tống Tây Tử cảm thấy rất vô tội, nói: "Mẹ xem, con đã nói rồi, ban đầu con liền nghĩ từ từ làm công tác tư tưởng cho mẹ, để mẹ tiếp nhận nàng."

"Mẹ lo con chịu thiệt, con có nghe rõ hay không, mẹ sợ nữ nhi của mẹ chịu thiệt."

"Không cần nghĩ như vậy, nàng có năng lực hơn con, cũng có thể kiếm tiền hơn con, phòng ở lớn như vậy nàng đều mua được, mẹ cũng đã biết, nơi đó tiền đặt cọc chính là một đến hai trăm vạn, nàng không nói hai lời liền có tiền đặt cọc, con cũng không có nhiều tiền như nàng." Tống Tây Tử tiến đến bên người Kiều nữ sĩ, ôm lấy bờ vai của bà, dùng thanh âm ôn nhu dỗ dành bà.

"Con đừng nói chuyện với mẹ, ngồi xa một chút, đi ra." Kiều nữ sĩ không cảm kích, đem nàng đuổi đi.

"Con không nói dối mẹ, những năm qua là con chứng kiến nàng nỗ lực phấn đấu, chúng con độc lập tài chính, mỗi người đều có sự nghiệp riêng, nàng không phụ thuộc con, cũng không cần con giúp nàng cái gì, chúng con chính là đơn thuần cùng một chỗ sống qua ngày, nữ nhi của mẹ thông minh như vậy, chỉ ăn đường, không ăn thiệt thòi a."

"Đi đi đi, đừng nói dối lừa gạt một lão trung niên như ta."

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Lâu Xuân Vũ: Ngươi thế nhưng... Thiếu chút nữa đã mang tên... Ta sắp cười chết rồi.

Tống Tây Tử: Không cho nói!

Lâu Xuân Vũ: Thực xin lỗi, nhưng mà ta hết cách rồi, thật sự là vô cùng buồn cười,

Tống Tây Tử: A a a, ngươi còn như vậy ta liền trở mặt.

Lâu Xuân Vũ: Ha ha ha

Tống Tây Tử: Ngươi đừng ỷ vào ta sủng ngươi, ngươi liền cho rằng có thể vô pháp vô thiên.

Lâu Xuân Vũ: Ha ha ha ha ha... Ô ô ô...... Dừng tay! Ta nhận sai!

Tống Tây Tử: Cho ngươi hai chữ, ha ha.

Lâu Xuân Vũ: Ta thật sự sai rồi, không cần... Dừng tay...