Cơm chiều ăn cùng gia đình Cù tỷ, Cù tỷ hiện tại đang mang thai, thích ăn tôm cá tươi, cho nên ngày nào cũng đều có tôm cá, chính là dùng nguyên liệu tươi mưới trong khe suối trên núi để nấu ăn, nổi danh ở nơi đó còn có măng khô và mận khô, đặc biệt là măng nấu canh, khiến cho Tống Tây Tử ăn đến không thể dừng lại.
Tống Tây Tử không quên gắp thức ăn cho Lâu Xuân Vũ, vừa ăn vừa nói với Lâu Xuân Vũ: "Nơi này nguyên liệu nấu ăn quả thật không tệ, lúc trở về chúng ta mang về một ít, ngươi làm cho ta ăn."
Cù tỷ luôn thích nói lời hữu ích với người khác, "Măng khô các ngươi thấy đều do ta thu mua từ nông dân địa phương, đảm bảo mới mẻ, ta tự mình thiết kế đóng gói, bày ở khu vực tiếp tân, có hộ khách đến ở trọ ăn một lần liền thích, khi rời đi có thể mua một lần hơn mười túi một thùng trở về, nếu như không tiện tới đây, còn có thể nói với ta để ta gởi bưu kiện qua."
Lâu Xuân Vũ nghe lời nói của Cù tỷ, từ đó cũng có một cái nhìn thoáng qua về khái niệm kinh doanh của Cù tỷ. Chỉ có thể nói ý tưởng của người ta xác thực bất đồng, nghĩ sâu xa, cũng càng có đầu óc.
Mà Tống Tây Tử bên này nói: "Lúc ăn cơm không cần nói chuyện làm ăn, ngươi xem Xuân Vũ chỉ lo nghe, đều không ăn nữa rồi."
Có một món thức ăn là măng khô cùng thịt nướng, thịt là thịt ba chỉ phần lớn là mỡ, măng được thấm trong mỡ, một ngụm ăn xong đều là mùi thịt, Lâu Xuân Vũ múc một muỗng rưới vào cơm, lập tức khẩu vị liền lớn hơn.
Sau khi ăn xong, Cù tỷ sợ các nàng ban đêm nhàm chán, nói các nàng đi dạo trên con đường nhở kia một chút, con đường nhỏ phía sau homestay đều đã bắt xong đèn đêm, hai bên đường đều là các loại cây đuổi sâu bọ, côn trùng thực vật, buổi tối đi cũng không cần sợ, trên núi trùng xà cũng sẽ không quá nhiều.
Tống Tây Tử liền lôi kéo Lâu Xuân Vũ đi đến con đường nhở mà Cù tỷ nói đến. Con đường nhỏ được dựng khung tre kéo dài đến khe núi phía sau homestay, rẽ vào một chỗ ngoặt, liền đến đình trúc uống trà xế chiều.
Màn lụa trong đình rủ xuống, bên trong có ánh sáng đèn, có người, có tiếng cười, thì ra là Cù tỷ mang theo một ít khách nhân ở trọ tới nơi đó uống trà nói chuyện phiếm.
Lâu Xuân Vũ cùng Tống Tây Tử hai người vốn muốn đi vòng qua trở về phòng, kết quả bị Cù tỷ bắt được, gọi vào.
Hai người đi vào cùng mọi người lên tiếng chào hỏi, trong nhóm người tìm được một vị trí, ngồi xuống nghe Cù tỷ cùng các nàng nói chuyện phiếm.
Đến rồi mới biết nơi này còn có những người từng giao thiệp trước kia với Cù tỷ, được mời tới đây chính là muốn các nàng viết vài bài đánh giá về homestay, hỗ trợ quảng bá trên các nền tảng truyền thông xã hội một chút.
Nghe các nàng nói đều là những vấn đề mà bản thân có cái hiểu cái không, người nghe không hiểu liền giống như đang lên lớp.
Cù tỷ đưa rượu tự làm đến, nói là rượu trái cây trên núi, uống cũng không say.
Lâu Xuân Vũ uống một chén nhỏ, mà Tống Tây Tử là uống hai ly. Vị chua chua ngọt ngọt, bởi vì bên trong có cho đường, rượu cồn hầu như đã bị át đi không còn, cùng nước trái cây không sai biệt lắm.
Chín giờ tối, trên núi đã sớm là đêm khuya, lão Cù tới khuyên Cù tỷ nghỉ ngơi, Cù tỷ mới mang theo tiếc hận nói một câu ngủ ngon với mọi người.
Ánh trăng cong cong treo trên ngọn cây trong núi, từ xa nhìn qua dường như là đưa tay liền có thể bắt được.
Lâu Xuân Vũ cùng Tống Tây Tử đi trở về gian phòng riêng biệt, cho nên Cù tỷ còn để lão Cù chuẩn bị cho nàng một chiếc đèn l*иg nhỏ. Khi cầm được đèm l*иg nhỏ này Lâu Xuân Vũ còn vui đùa một phen, ánh sáng từ đèn l*иg ít nhất cũng có tác dụng, có thể soi sáng con đường xung quanh trong đường kính một mét.
"Ta ban đầu nghĩ homestay này mở ở trong núi, lái xe tới đây đều mất vài giờ, làm sao có thể thu hút người, hiện tại phát hiện là ta kiến thức nông cạn rồi." Lâu Xuân Vũ nói ra lời trong lòng.
Nàng ở trên người Cù tỷ đã học được rất nhiều điều, cũng đã nhìn thấy sự yêu thích và nhiệt tình Cù tỷ dành cho công việc, điều này đối với nàng mà nói là một loại cách sống, nàng cũng có thể lấy nó trở thành một loại kinh doanh, hơn nữa là loại kinh doanh vui vẻ mà kiếm tiền.
"Kỳ thật, mọi người cũng không coi trọng nàng, bao gồm vài người bằng hữu mà chúng ta quen biết. Ngươi xem Cù tỷ vui vẻ như vậy, là bởi vì Cù tỷ chỉ sẽ nói cho ngươi điểm tốt, quá trình có bao nhiêu vất vả nàng sẽ không nói với người khác, bất quá ta cũng có ý tưởng ngươi giống như, sau khi ta đến nơi này một lần liền bắt đầu có lòng tin đối với nàng, nàng là có biện pháp để phát triển và vận hành công việc kinh doanh của mình. Lại có thể kiếm tiền, lại có thể sống cuộc sống mà mình mong muốn, như vậy là đủ rồi."
Bất tri bất giác bước chân của hai người đã đều nhịp với nhau, trong tay Lâu Xuân Vũ cầm đèn l*иg, mặc dù trên đường có đèn đường dẫn lối cho các nàng, nhưng mà Lâu Xuân Vũ chính là rất thích cái đèn l*иg này, không có phát huy tác dụng cũng không muốn buông ra.
Trước mỗi cửa phòng khác đều được treo những chiếc đèn l*иg, luôn lóe sang, nếu như khách nhân ở trọ muốn đi ra người tản bộ, các nàng có thể cầm lấy chiếc đèn l*иg này đi theo.
Từ những chi tiết nhỏ ở nơi này Lâu Xuân Vũ nhìn đến dụng tâm của Cù tỷ, càng thêm bội phục.
Tống Tây Tử nhìn đến sự yêu thích của nàng đối với nơi này, nói: "Sau này nếu chúng ta có thời gian, cùng Cù tỷ nói trước một tiếng, đến lúc đó chúng ta liền tới đây."
"Hảo, ta trở về cũng muốn học lái xe, chúng ta có thể thay nhau lái xe, ngươi cũng không cần mệt mỏi như vậy." Lâu Xuân Vũ nghĩ chính là sau này nếu như hai người muốn đến nơi nào xa hơn, vậy từ bây giờ liền phải lên kế hoạch, chính nàng cũng phải nỗ lực một chút.
Tống Tây Tử nghĩ đến trong cuộc sống có thêm một người, thế giới đều phát sinh biến hóa, nàng nói: "Sau này chúng ta ra nước ngoài a, ta lên kế hoạch có một vài nơi muốn đi, hiện tại kế hoạch muốn thay đổi một chút."
"Tại sao phải thay đổi kế hoạch?"
"Kế hoạch của ta là thực hiện một mình, hiện tại không phải có thêm một người sao, ít nhất không thể tùy ý như vậy. Ban đầu, ta muốn đi nơi nào đều là trực tiếp đi, nhưng mà hiện tại ta không có khả năng vứt bỏ ngươi mà đi." Tống Tây Tử độc hành đã quen, cũng quen chịu khổ, nàng vì nhìn thấy phong cảnh mà nàng muốn, có thể ở trong lữ quán trẻ tuổi, đi đường suốt đêm, nhưng mà thêm một người, không thể như vậy, nếu như nàng muốn an bài lữ hành, nàng phải chú ý đến cảm nhận của Lâu Xuân Vũ, nàng ít nhất phải an bài tốt vấn đề ăn mặc ngủ nghỉ của hai người, không thể nói để Lâu Xuân Vũ theo nàng ở lữ quán trẻ tuổi, ở cùng một phòng với nam nữ xa lạ, càng nguy hơn nữa là luôn đi đến những nơi xa xôi nguy hiểm.
Nghĩ tới đây, nàng phát hiện sau khi nói yêu đương, tâm trạng cùng ý tưởng của nàng cũng thay đổi rất nhiều, tựa hồ con người tiêu sái trước kia liền đã biến mất.
"Ngươi không cần vì ta thay đổi kế hoạch của ngươi, ngươi coi như là có thêm một người đồng hành, ta đối với kế hoạch của ngươi cảm thấy hứng thú, ta muốn đi đến nơi trong kế hoạch của ngươi, nếu ngươi tâm huyết dâng trào muốn đi đến một chỗ, ta nói không chừng cũng sẽ sinh ra hứng thú giống như ngươi, sau đó hai người chúng ta cùng đi." Điều Lâu Xuân Vũ luôn hướng tới chính là phần tự do kia của Tống Tây Tử, nàng muốn trở thành một phần trong cuộc sống tự do kia.
Tống Tây Tử không nói gì, theo ý của nàng hai người cùng nhau sao thể hoàn toàn chỉ để ý đến suy nghĩ của một người, ngay cả nàng không trải qua yêu đương cũng biết, khi thế giới của hai người chỉ vây quanh chính mình, đó hoặc là Lâu Xuân Vũ thật sự không quan tâm, hoặc là đã ủy khuất bản thân. Nàng không muốn như vậy.
Lâu Xuân Vũ phát hiện một việc, gian phòng này có một phòng tắm.
Lâu Xuân Vũ mở miệng nói: "Ngươi trước..."
Vừa lúc này, Tống Tây Tử nói: "Ta sau đó..."
Hai người đồng thời im lặng, Lâu Xuân Vũ chỉ chỉ bên trong, nói: "Ta đây dùng phòng tắm trước a." Trong lòng nàng tự nhủ bản thân vô dụng, ít nhất có thể trấn định một chút, hai người ở dưới một mái nhà lâu như vậy rồi, nàng chẳng lẽ còn vì chút chuyện nhỏ này mà khẩn trương sao.
Phòng tắm vô cùng lớn, còn đặc biệt thiết kế một cửa sổ sát đất, chính là vì khi ngâm bồn tắm lớn có thể nằm nhìn thấy phong cảnh bên ngoài.
Lâu Xuân Vũ nhìn cái bồn tắm lớn này có chút động tâm.
Mặc dù Tống Tây Tử là xin nghỉ phép, nhưng mà chuyện ở công ty vẫn không thể để xuống, lúc này trong công ty có người hối thúc nàng xem qua email một chút, nàng lấy máy tính ra, đặt trên bàn, mở máy tính, nghe được phía sau lưng truyền đến thanh âm nhỏ nhỏ: "Tây Tử, Tây Tử..."
Nàng vội xoay người, Lâu Xuân Vũ tựa vào khung cửa phòng tắm, nói với nàng: "Ta muốn đi tắm."
"Ngươi ngâm mình một chút đi." Tống Tây Tử còn cho rằng... Nở nụ cười, nàng suy nghĩ nhiều.
"Ân ân. Ta ngâm mình a." Lâu Xuân Vũ nghe nàng nói như vậy, kéo rèm, xoay người mở thêm nước vào bồn tắm.
Một ngày không có mở ra group công ty, mới biết bọn họ có nhiều lời muốn nói như vậy, trên WeChat trên QQ đều có người tìm nàng nhắn lại. Cho dù nàng treo tin tức nghỉ phép, vẫn có chuyện tìm nàng, muốn nàng xử lý.
Tống Tây Tử nhẫn nại đem những tin tức chưa đọc này lần lượt xem qua, chuyện quan trọng nàng chuyển giao cho trợ lý, để trợ lý giải quyết. Còn lại những việc không quan trọng, để sau khi kỳ nghỉ kết thúc lại trở về xử lý.
Vừa xem qua tin tức, đã qua nửa giờ.
Tống Tây Tử xoay người lưu ý động tĩnh trong phòng tắm, đều không có một thanh âm.
Nàng đi đến cửa phòng tắm, "Xuân Vũ, Xuân Vũ? Ngươi có ổn không?"
"A, a..."
Tống Tây Tử cảm thấy không thích hợp, vội đi vào xem qua, nhờ vậy mà tránh khỏi bi kịch phát sinh.
***
Lâu Xuân Vũ nằm trong chăn, người bị ngâm đến ngất ngất ngây ngây, trên mặt có hai tảng đỏ.
Nhìn thấy một màn này, Tống Tây Tử thật sự là không nhịn không được, bật cười, "Tắm một cái cũng có thể ngâm mình đến ngất đi, ngươi tuyệt đối là người đầu tiên."
"Ta không phải cố ý." Lâu Xuân Vũ cũng không kịp phản ứng, chính là nằm trong nước nóng, ngoài cửa sổ còn có vô số những vì sai trên bầu trời đêm, lấp lánh lấp lánh, nàng nhìn một chút liền quên mất thời gian.
Tống Tây Tử vẫn còn đang cười, Lâu Xuân Vũ phiền muộn đến không được, lấy tay xoa xoa gương mặt của mình, nóng đến có thể luộc trứng gà rồi.
Nàng cầm chăn kéo lên trên một chút, đắp đến dưới cổ.
"Ngươi nhanh đi tắm rửa."
Tống Tây Tử nghe xong, chậm rãi suy tư những lời này, dường như là đã có một ý niệm trong đầu, một cánh cửa hé mở ra một khe hở, những suy nghĩ sau cánh cửa biến thành những cánh bướm bay phấp phới bay ra ngoài.
Nhìn lại, người nói lời này đã kéo chắn đến trên đầu, đem cả khuôn mặt đều đắp lại.
Tống Tây Tử đi đến phòng tắm tắm rửa, nàng nhìn thấy bầu trời đầy sao bên ngoài khung cửa số sát đất trong phòng tắm, quả nhiên rất đẹp.
Sau khi từ phòng tắm đi ra, Lâu Xuân Vũ đã nhắm mắt ngủ rồi. Tống Tây Tử từ bên này vén chăn lên chui vào.
Lông mi Lâu Xuân Vũ rung động nhè nhẹ một cái, nàng cảm giác được động tĩnh bên tay, nệm trên giường đã có trọng lượng củamột người khác mà lún xuống, chăn bị xốc lên, không khí lạnh lẽo lùa vào, sau đó chăn lại được buông xuống, phủ lên hai người.
Tống Tây Tử xoay người, còn không phải bộ dạng chuẩn bị đi ngủ, mà là chống đầu bằng tay trên gối, bóng dáng của nàng rơi vào trên gương mặt Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vũ thoạt nhìn vẫn không nhúc nhích, nhưng mà động tác rất nhỏ ở đôi mắt đã được thu vào trong mắt Tống Tây Tử.
Tống Tây Tử nói: "Muốn tắt đèn sao?"
"Tắt đèn a." Thanh âm của Lâu Xuân Vũ nửa bị cái chăn che lấp.
"Ah, như vậy đi ngủ. Ta còn cho rằng sẽ phát sinh chút gì đó." Tống Tây Tử vừa dứt lời, Lâu Xuân Vũ lập tức mở mắt ra, trong mắt lóe sáng.
Tống Tây Tử sờ đến công tắc trên tường, bộp một tiếng, thời khắc đó khi công tắc dập xuống, bàn tay Lâu Xuân Vũ cũng chạm tới eo của Tống Tây Tử.
Vì một cái nắm lấy này, cả đêm đều là lên lớp, tiếng chuông tan học cũng nghe không được.
Tống lão sư là tân lão sư, nhưng mà tâm tính so với Lâu Xuân Vũ tốt một chút, ít nhất nàng là một phần tử tích cực chăm chỉ chịu học, nàng cùng Lâu lão sư thương lượng từ từ sẽ đến, cùng học tập, nàng nói chúng ta phân trình tự.
Lâu lão sư chỉ biết là bắt đầu từ thời khắc tắt đèn kia, nàng liền đắm chìm trong môn học thâm ảo này, nàng chạy xe không cùng Tống lão sư lên lớp, học tập tri thức mới, bởi vì nàng đã đem tri thức lúc trước toàn bộ quên đến không còn một mảnh, nàng chỉ biết mỗi lần đến trọng điểm, nàng đều sẽ cảm động đến lệ nóng doanh tròng, nàng đi vào một thế giới hoàn toàn mới, trước kia nàng chỉ nhìn qua bề ngoài, lại chưa từng khai mở học thức nhân loại.
Tống lão sư cũng sợ kiến thức mới bản thân nắm giữ không tốt, cho nên dán vào bên tai Lâu lão sư, hỏi nàng thực tế thế nào, có phải hay không được điểm tối đa, nếu như làm thật tốt, có thể hay không cho thêm một điểm.
Lâu lão sư hoàn toàn không có trạng thái, đánh giá loạn thất bát tao, ngoài việc cho điểm tối đa, liền nửa phần đều không nỡ trừ lại.
Tống lão sư một mặt đối với năng lực thực tế của bản thân rất hài lòng, một mặt cũng cảm thấy Lâu lão sư cho nàng điểm số quá cao, ít nhiều có chút hơi nước*, nàng còn hỏi Lâu lão sư, nếu như chỗ nào không tốt, liền yên tâm mà nói ra, nàng có thể cải tiến, dù sao mới ngày đầu tiên làm lão sư, giảng bài cùng thực tế đều làm không tốt, nội dung trong sách chỉ là nói qua vẻ bên ngoài, cần có nhiều cơ hội tự thể nghiệm để học tập, từ trong thực tiễn cải tiến bản thân.
(*Đại loại là đánh giá quá mức, không thực)
Lâu Xuân Vũ nghe được Tống Tây Tử ở bên tai nàng nói những lời này, đem cả người đều vùi vào trong chăn, lần này chôn đến càng sâu hơn.
Tống Tây Tử đem Lâu Xuân Vũ từ dưới chăn kéo ra, sợ nàng vùi quá lâu không thể hít thở được không khí trong lành sẽ lại ngất đi.
"Muốn lại tắm một lần hay không?" Sau mỗi lần kết thúc khóa thể dục Tống Tây Tử đều muốn tắm, trên người có mồ hôi dinh dính liền chịu không nổi. Lâu Xuân Vũ nhẹ gật đầu, nói: "Được rồi. Ta đi mở nước."
"Ta đến làm a." Lúc này Tống Tây Tử nhìn đến bộ dạng vô lực của Lâu Xuân Vũ, cũng không nỡ để nàng đứng lên. Liền tự mình đi mở nước.
Lâu Xuân Vũ duỗi tay chân ra, không biết vì cái gì chính mình mới lên hai tiết liền mệt đến không được.
Mà Tống Tây Tử lấy giảng bài làm chủ, phần lớn thời gian là giảng bài thuyết giảng, vẫn còn tinh thần sảng khoái.
Thật sự chính là không công bằng.
Tống Tây Tử đổ đầy nước bồn tắm, hai người liền mặt đối mặt ngồi trong bồn tắm, Tống Tây Tử đưa tay chạm đến cần cổ Lâu Xuân Vũ, cả người Lâu Xuân Vũ đều trở nên buộc chặt.
Tống Tây Tử nở nụ cười, đầu ngón tay lướt qua điểm điểm trên cổ Lâu Xuân Vũ, nói: "Làn da của ngươi thật mỏng, ngươi xem, nơi này một cái, nơi này một cái, còn có bên này là một cái thật lớn."
Lâu Xuân Vũ mới biết người kia chính là đang nói dấu vết trên cổ mình, nàng hít sâu một hơi, lấy tay che cổ lại.
Tống Tây Tử nói: "Sợ cái gì. Ngươi mặc áo cao cổ không phải là nhìn không thấy rồi sao. Nếu không bị Tống Giai nhìn đến, không biết lại muốn nói cái gì."
Lâu Xuân Vũ tức giận đến đau thắt lưng, cũng không nghĩ xem những thứ này đều là do ai gây ra.
Ánh mắt nàng rơi vào trên cổ Tống Tây Tử, trong lòng âm thầm thề, tìm đến cơ hội nhất định phải báo thù.
Lúc này, ngoài cửa sổ bầu trời đã có ánh sáng, tia nắng ban mai vòng quanh phát họa đường nét đồi núi trập trùng, trên núi sương mù từ từ lượn lờ trong vầng sáng.
"Thật đẹp a, không muốn đi, muốn ở lại đây." Lâu Xuân Vũ nghiêng đầu, ánh mắt một khắc cũng không chịu rời đi
Tống Tây Tử nói: "Còn có nơi càng đẹp hơn chờ đợi chúng ta đến nhìn, hơn nữa, ngươi ở lại chỗ này ai kiếm tiền a, ngươi cho rằng ở chỗ này là ở không sao? Ngươi không trả tiền phòng sao? Hơn nữa giá cả Cù tỷ báo cho ta khẳng định không tiện nghi."
"Thật sao?" Đây là điều làm Lâu Xuân Vũ bất ngờ, bởi vì nàng cho rằng Tống Tây Tử ít nhất có thể cầm được một mức giá hữu nghị.
"Chờ đến khi thanh toán ngươi sẽ biết." Tống Tây Tử cùng Cù tỷ đã có sự ăn ý với nhau, không bao lâu nữa Lâu Xuân Vũ sẽ có cơ hội kiến thức đến.
Ở trong tủ quần áo tìm được một bộ tứ kiện* hoàn toàn mới, sau khi hai người từ phòng tắm đi ra liền đem bộ tứ kiện mất trật tự lúc trước thay đi, đổi lại bộ mới.
(*Thường dùng để chỉ chăn ga gối đệm.)
"Ta đầu tiên ở khách sạn nhìn thấy có bộ tứ kiện dự phòng." Lâu Xuân Vũ nói thầm.
"Cho nên nơi này gọi là phòng tuần trăng mật a." Tống Tây Tử nói Lâu Xuân Vũ liền điểm ấy cũng không nghĩ ra.
Lâu Xuân Vũ cũng không biết nói cái gì, lên lớp cả một buổi tối, hai người cũng mệt mỏi, nằm trên giường, Lâu Xuân Vũ không lại cùng Tống Tây Tử giữ khoảng cách, mà là chuyển tới chỗ bên cạnh Tống Tây Tử, tiến sát vào nàng, nằm nghiêng, khi ngủ giống như được khí tức trên thân nàng vây quanh.
Tống Tây Tử ban đầu không quen cùng người khác nằm gần như vậy, thời gian dần trôi qua cũng bắt đầu quen thuộc, biết rõ tay phải để chỗ nào tương đối dễ chịu, người nên nằm như thế nào sẽ không quấy rầy đến đối phương, cũng sẽ không khiến bản thân khó chịu.
Mà sự thay đổi như vậy đến rất nhanh chóng, thật giống như khi nửa bên kia của chiếc giường có một người khác, thân thể liền tự nhiên mà áp dụng biện pháp, để cho quen thuộc hết thảy.
Thói quen là thứ phi thường đáng sợ, trước khi ngủ Tống Tây Tử liền cảm khái một chút.
Hai người ngủ đến giữa trưa mới tỉnh dậy.
Sáng sớm lão công của Cù tỷ đến dưới lầu gọi người, gõ cửa cả buổi, không thấy bên trong có động tĩnh, trở về báo cáo với Cù tỷ, Cù tỷ đem hắn mắng cho một trận, nói hắn không hiểu phong tình.
Đến giữa trưa, hai người mới từ từ thu thập mà rời giường, lúc này hai người đồng thời nhìn đến bộ tứ kiện chồng chất ở một bên, đoán được sau khi người đến quét dọn gian phòng nhìn thấy sẽ nghĩ như thế nào, Tống Tây Tử nghĩ tương đối thoáng, nói: "Đây đều là tình huống bình thường, nói không chừng người dọn phòng đã từng gặp qua cảnh tượng càng hoành tráng hơn a."
Nhưng mà lời này rõ ràng không đưa đến tác dụng, cũng không có đưa đến tác dụng làm giảm bớt bầu không khí.
Cù tỷ lưu lại tin nhắn giọng nói trên WeChat, "Các ngươi rời giường đến nhà ăn dùng cơm, ta đặc biệt để lão Cù gϊếŧ một con gà mái già, hầm lên cho các ngươi, bổ sung thể lực, đừng nói các ngươi mệt đến mức không thể đứng dậy được a không thể đi đường được a, có muốn ta cho người đi đón các ngươi hay không."
Tống Tây Tử không có mở handsfree, nghe xong đoạn nhắn này của Cù tỷ, nàng nhìn nhìn Lâu Xuân Vũ bên cạnh, đang nghĩ có nên mở handsfree để cho người kia nghe hay không, Lâu Xuân Vũ nghe xong nói không chừng liền cơm cũng không muốn đi ăn a.
Hai người may mắn bắt kịp thời gian cơm trưa, đến nhà ăn, rất nhanh nhìn đến Cù tỷ cùng lão công của nàng ngồi ở cái bàn lớn bên cạnh quầy thu ngân.
Cù tỷ nở nụ cười như hoa, sau khi người vừa ngồi xuống, liền để nhân viên bưng canh gà hầm trong nồi đất lên, "Đây là gà mái nuôi dưỡng trên núi, ngươi uống thử xem, mùi vị thế nào, có phải rất thơm hay không, nấm bên trong cũng là nấm dại trên núi, chúng ta còn cho thuốc bắc vào, tư âm bổ khí, kéo dài tuổi thọ." Cù tỷ đem nồi súp này nói giống như thần dược có thể trị bách bệnh.
Lâu Xuân Vũ tiếp nhận một chén canh tỏa nhiệt khí, nói một tiếng cám ơn.
"Không cần cám ơn, các ngươi lăn lộn đến muộn như vậy, nhất định rất vất vả, ngươi uống nhiều một chút, bổ khí a." Cù tỷ lại nói có thâm ý khác.
Khụ.. khụ.. khụ. Lâu Xuân Vũ bị sặc canh, khụ đến lợi hại, Tống Tây Tử vội tìm khăn giấy, kéo ra vài tấm nhét vào trong tay của nàng, nói nàng cẩn thận một chút.
Lâu Xuân Vũ nhìn nhìn Cù tỷ, lại nhìn Tống Tây Tử một chút, "Canh khá nóng."
Tống Tây Tử nói với Cù tỷ: "Ngươi không cần nói nữa a, nếu không nàng liền sẽ ngại ngùng, bữa cơm này muốn ăn tới khi nào."
"Hảo hảo, ta không đề cập tới nữa, các ngươi ăn đi, uống nhiều canh một chút." Cù tỷ lại múc thêm một chén nữa cho Lâu Xuân Vũ.
Cù tỷ mời các nàng buổi trưa đến bể bơi bơi lội, nhưng mà hai người đều không có chuẩn bị để bơi, không có mang áo tắm tới đây, cho nên không thể không từ bỏ, cuối cùng vẫn là lựa chọn đi vào núi một chút, Cù tỷ liền dẫn các nàng đi vào núi, Cù tỷ cũng vừa vặn muốn đi tản bộ.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※
Tiểu kịch trường:
Tống lão sư: Nơi này, nơi này, nơi này đều là điểm thi, phải nghiêm túc ghi nhớ, biết rõ sao? Lần sau khi muốn khảo thi không được nói không biết chưa từng học qua!
Lâu Xuân Vũ: Hảo... Hảo lão sư.
Tống lão sư: Còn có, ngươi lên lớp phải nhìn lão sư giảng bài, không được không nhìn lão sư, không nhìn lão sư làm gì a! Phải cùng lão sư giao lưu.
Lâu Xuân Vũ: Ta biết sai rồi.
Tống lão sư: Vậy ngươi đã nhớ được bao nhiêu?
Lâu Xuân Vũ: Thật có lỗi, ta không nhớ được gì cả, ta đều quên sạch.
Tống lão sư: Ngươi là đệ tử duy nhất cũng là đệ tử kém nhất ta từng dạy qua!
Lâu Xuân Vũ: Anh anh anh anh.