Khi Lâu Xuân Vũ rảo bước tiến vào sảnh đón tầng một, liền bị một người gọi lại, tiếp theo còn có một tấm danh thϊếp đưa đến.
"Chủ nghiệp* xin chào, ta là nhân viên quản lý tài sản mới... Đây là danh thϊếp của ta, nếu như ngài có vấn đề gì có thể tùy thời gọi vào số điện thoại này liên hệ với ta."
(*Dùng để chỉ chủ sở hữu tài sản)
Lâu Xuân Vũ có chút thất thần tiếp nhận danh thϊếp.
Đây là ngày đầu tiên nhân viên đến làm việc, nhưng mà Lâu Xuân Vũ đối với nàng cũng không xa lạ, kiếp trước, nàng đến văn phòng bất động sản tìm vận may, là người này tiếp đãi nàng, hơn nữa để cho nàng gặp được Tống Tây Tử đang tìm người cùng thuê nhà.
Trong thang máy, Lâu Xuân Vũ cầm danh thϊếp dương như đang nhìn nó, tấm danh thϊếp này giống như mang theo nhiệt độ nóng bỏng, đầu ngón tay Lâu Xuân Vũ tựa hồ có thể cảm giác được sự đau đớn khi bị phỏng.
Thang máy đến tầng lầu của nàng, nàng đem danh thϊếp bỏ vào trong túi xách, từ thang máy đi ra.
Ở cửa ra vào lấy chìa khóa từ trong túi ra, trên chìa khóa còn treo một chú gấu bông, là trước kia Tống Tây Tử xuất ngoại đi chơi mua cho nàng làm lễ vật.
Động tác như vậy lập lại vô số lần lần, từ khi nàng chuyển vào đây tới hiện tại đảo mắt đã hơn nửa năm.
Nàng và Tống Tây Tử cùng thuê cũng đã hơn nửa năm, nửa năm ở chung này, nàng cảm nhận được rất nhiều thứ.
Nàng ở kiếp trước, xuất phát từ tâm lý tự ti, luôn là vô pháp thả lỏng bản thân, chỉ biết hưởng thụ lòng tốt của Tống Tây Tử đối với mình, nhưng lại vô pháp hồi đáp lại nàng.
Trước kia hình thức hai người ở chung là bất đồng, Tống Tây Tử trả giá lớn hơn nhiều so với Lâu Xuân Vũ hồi báo
Ở kiếp này, Lâu Xuân Vũ quyết định không lại trốn trong thế giới của mình, không nên làm một Lâu Xuân Vũ bị động và ích kỷ, nàng càng tích cực tham dự vào cuộc sống của Tống Tây Tử, bao gồm chuyện làm quen những bằng hữu bên cạnh người kia, tham dự vào những sở thích của người kia, theo đó cuộc sống của hai người càng ngày càng hòa hợp, càng ngày càng nhiều chủ đề chung, càng là có vô số những điểm tương thông, trong lòng Lâu Xuân Vũ cũng càng thêm phiền não, nàng cảm thấy đời này cảm giác của Tống Tây Tử đối với mình, hoàn toàn khác với kiếp trước.
Nàng không biết là chỗ nào bất đồng, nàng liền cảm thấy mình đã đánh mất đi cái gì, Tống Tây Tử đối với chính mình càng thêm tín nhiệm càng thêm quan tâm, nhưng mà đó là một loại tín nhiệm đối với tri kỷ, sự quan tâm đối với bằng hữu, nếu muốn nói có điểm nào bất đồng, đại khái chính là ở kiếp trước trong tang lễ của bản thân nhìn thấy Tống Tây Tử khóc, lại là không có khóc ra thành tiếng, ở kiếp này nếu như mình chết rồi, Tống Tây Tử có thể dùng danh nghĩa bằng hữu xuất hiện ở tang lễ của mình mà thương tâm bật khóc.
Bất đồng, thật sự bất đồng, theo sự tiếp xúc của Tống Tây Tử càng ngày càng sâu, Lâu Xuân Vũ lại càng cảm thấy bất an, nàng nhìn Tống Tây Tử, là Tống Tây Tử nàng nhận thức ở hai đời, một điểm cũng không có thay đổi, nhưng mà ở trong lòng Tống Tây Tử, đem bản thân đặt ở vị trí bằng hữu, mà không phải... Mà không phải là vị trí mà nàng đã từng đánh mất trước kia.
Lâu Xuân Vũ đem tâm tình phiền não phát tiết vào chuyện thu dọn nhà cửa, đợi đến khi nàng lấy lại tinh thần, nàng mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, gian phòng được thu thập sạch sẽ, trong phòng bếp không nhiễm một hạt bụi, từng viên gạch men sứ tựa hồ đều lóe sáng.
Hôm nay Tống Tây Tử lại ở công ty tăng ca, liền một mình nàng ở nhà, gian phòng đặc biệt trống trải, đặc biệt lớn.
Lớn đến chỉ có một mình nàng, nàng không quen.
Sau khi chính thức tiến vào đại tứ, thời gian Tạ Nhuế cùng Liêu Dật Vân xuất hiện trong nhóm ít đi rất nhiều, mỗi lần lên mạng, đều là tố khổ, áp lực thi nghiên cứu sinh không phải bình thường người có thể chịu được, huống chi yêu cầu của Tạ Nhuế đối với bản thân rất cao, tất nhiên áp lực càng lớn. Tề Nhã Nhã lại khác, nàng là loại người thi nghiên cứu sinh không tốt liền sẽ về nhà để trong nhà mua xe mua nhà, nàng không muốn về nhà, cho nên ở lại trường học thi nghiên cứu sinh, trong phòng ngoại trừ Lâu Xuân Vũ đã rời đi, những người khác đều còn lưu lại, mỗi ngày có cùng chung mục tiêu, đó chính là thi nghiên cứu sinh, khoảng cách giữa Lâu Xuân Vũ cùng các nàng có hơi xa một chút, bắt đầu đã có một loại cảm giác xa cách.
Trong nhóm bốn người, thông thường đều là mọi người trong phòng hỏi vấn đề, Lâu Xuân Vũ trả lời.
Lâu Xuân Vũ nói với nhóm về việc chuyển công việc của nàng, sau này sẽ là đi làm lão sư, trong khoảng thời gian này liền tiếp nhận công ty đào tạo, sau khi thành nhân viên chính thức liền sẽ chính thức lên lớp.
-- ai ngờ tới a, ngươi học quản lý kinh tế, cuối cùng lại đi làm lão sư.
Tề Nhã Nhã không khỏi cảm khái.
-- ta cũng thật sự không nghĩ đến a, có thể là số phận sắp sặt.
Lâu Xuân Vũ nhớ tới công tác lúc trước chính là lão sư, làm lão sư nhiều nắm, nàng nghĩ đời này thay đổi một cuộc sống khác, kết quả vẫn là làm lão sư. Có thể khác nhau chính là đời này bản thân nàng chủ động lựa chọn con đường này, mà không phải là bị động tiếp nhận.
-- vậy sau này chúng ta đều phải gọi ngươi là Lâu lão sư rồi, năng lực dạy học của Tiểu Lâu lão sư như thế nào, chúng ta có cơ hội đến nghe giảng miễn phí sao?
Trong nhóm Liêu Dật Vân trêu đùa mà nói.
Lâu Xuân Vũ nổi lên dũng khí, đem một đường link nhắn vào trong nhớm -- đây là video ta ghi lại hôm nay, các ngươi xem qua một chút. Lần đầu ta giàng bài, không quá thuần thục, các ngươi đừng cười ta.
Sau đó ba người cơ hồ là đồng thời điểm vào, trang web của công ty Lâu Xuân Vũ được làm vô cùng chính quy, video dạy học và tư liệu thoạt nhìn cũng rất phong phú, chỉ có một video giảng dạy duy nhất mang nhãn Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vũ mặc áo sơmi chính thức, đứng trên bục giảng, sau lưng là chữ viết xinh đẹp trên bảng đen có thể xem như là chữ mẫu, Lâu Xuân Vũ hướng màn ảnh tự nhiên thanh thản mà giảng giải các điểm tri thức, trong quá trình nói, lời nói của nàng nhanh chóng bảo trì sự vững vàng, tri thức trong bài giảng phi thường tập trung, làm cho người nghe không tự chủ được mà có một loại cảm xúc rất muốn nghe tiếp.
Mà thanh âm của nàng cũng có điểm đặc sắc, thanh âm ôn nhu dễ nghe, nàng nói mình là một tân nhân, nhưng mà mọi người xem qua lại không có dấu vết của một tân nhân, ngược lại biểu hiện so với lão sư bình thường còn muốn trầm ổn hơn.
Phía dưới video, có một vài học viên để lại bình luận.
Có đệ tử nghi hoặc tuổi tác của Lâu Xuân Vũ, nói nàng xem ra hẳn là lão lão sư, vì cái gì thoạt nhìn lại trẻ như vậy.
Còn có đệ tử nói nghe vị lão sư này giảng bài là một sự hưởng thụ, lão sư vì cái gì không nói nhiều một chút, chỉ là bài học quá ngắn.
Rất nhiều bình luận đều là khen ngợi Lâu Xuân Vũ, mà từ sau lần đăng trước Lâu Xuân Vũ cũng không có lại nhìn qua nữa, lần này mở trang để lấy đường link, sau khi nhìn đến những bình luận này cũng có chút giật mình.
Lâu Xuân Vũ đọc qua từng bình luận một, xem đến phía sau còn có rất nhiều bình luận, tuy rằng chỉ có vài câu ngắn ngủn, nhưng mà đối với một tân nhân còn nhiều thiếu sót như nàng, chẳng những không có phê bình, ngược lại là có rất nhiều cổ vũ, sau khi xem xong một những bình luận tốt, Lâu Xuân Vũ mới lưu luyến không rời mà tắt trang chủ đi.
Trong nhóm, Tề Nhã Nhã cùng hai người khác đã bắt đầu trêu đùa, Tề Nhã Nhã thậm chí còn chụp ảnh màn hình, hỏi Lâu Xuân Vũ --- ngươi trang điểm sao? Ai trang điểm cho ngươi, thoạt nhìn thật chính thức, yêu rồi yêu rồi, ta sắp yêu mến ngươi rồi a.
Liêu Dật Vân nhắn đi một biểu tượng cảm xúc, nói với Lâu Xuân Vũ --- ngươi cũng đừng yêu mến Lâu Xuân Vũ a, tuyệt đối đừng làm tai họa của nàng.
Tề Nhã Nhã mất hứng, đưa lên một biểu tượng cảm xúc con mèo đang giận dỗi, --- ta làm sao gọi là tai họa, ta yêu thì làm sao a, hơn nữa, nếu như ta thật sự yêu mến một nữ nhân, ta sẽ đối với nàng phụ trách tới cùng, ta sẽ bao nuôi nàng hết phần đời còn lại.
Lúc này Tạ Nhuế đưa ra một câu nói --- lạc đề rồi, Nhã Nhã, ngươi có phải quá dễ dàng yêu mến một người hay không, hôm qua ngươi còn nói yêu mến một ca sĩ tân nhân. Xuân Vũ, ngươi thật sự chỉ là trang điểm thôi sao? Không có phẫu thuật thẩm mỹ sao? Thoạt nhìn giống thay đổi thành một người khác.
-- liền trang điểm tông nền, vẽ lông mày, còn có đánh phấn má hồng, son môi, không có gì khác nữa.
--- vậy liền nói là không có gì khác nữa? Thật là đáng sợ.
Tề Nhã Nhã đã lớn như vậy liền phấn nền là cái gì cũng không biết.
-- ngươi có thể trang điểm nhiều một chút, trang điểm nhìn thật đẹp, lúc nào quen bạn trai liền nói cho chúng ta biết một tiếng.
-- Xuân Vũ sẽ không quen bạn trai a.
Đánh xong những lời này, Tề Nhã Nhã liền hối hận, nàng tự trách tốc độ bàn tay quá nhanh, quay đầu nhìn nhìn hai người khác trong phòng, giống như không có phát hiện được cái gì, lúc này liền đăng biểu tượng cảm xúc trong nhớm, làm cho những lời vừa rồi trôi qua.
Rạng sáng Tống Tây Tử về đến nhà, mở cửa nhà ra, cho rằng Lâu Xuân Vũ đã sớm đi ngủ trong nhà có thể đã tắt đèn rồi, nhưng mà làm cho nàng bất ngờ, trong phòng khách vẫn còn sáng đèn, cửa phòng phụ còn đang mở, nàng vừa tiến đến, Lâu Xuân Vũ nghe được thanh âm liền từ trong phòng ngủ đi ra.
Toàn thân Tống Tây Tử viết lên mệt mỏi, nhìn kỹ trong nhãn tình của nàng còn có sợi tơ máu đỏ.
"Lần sau không cần chờ ta, đi ngủ sớm một chút a." Tống Tây Tử ngay cả sức lực để cảm động đều không có, bởi vì khí lực của nàng đều bị hai vị lãnh đạo của công ty tiêu hao hết rồi.
Hôm nay Trương Hâm cùng Ưng Nhạc Thiên ở phòng làm việc phát sinh tranh cãi kịch liệt, nguyên nhân là cha mẹ của Trương Hâm nhờ Trương Hâm sắp xếp vị trí cho họ hàng.
Ưng Nhạc Thiên vốn có thái độ ôn hòa đã đề xuất một quyết định nội bộ, phải thông qua quá trình, phỏng vấn càng không thể thiếu. Trương Hâm nói có thể thay đổi, chỉ cần sắp xếp vào một vị trí không quan trọng, chính là loại vị trí cần có người quản lý, là loại vị trí có cũng được không có cũng không sao.
Ưng Nhạc Thiên bình thường đều chưa từng trở mặt lúc này lại kiên trì không chịu nhượng bộ, dưới tình thế cấp bách Trương Hâm nói ra một câu, nói công ty này đều là của hắn, hắn lẽ nào liền quyền quyết định sắp xếp một người đều không có sao.
Những lời này làm cho không khí ở văn phòng trong nháy mắt liền ngưng kết.
Ưng Nhạc Thiên nở nụ cười, cũng không nói gì, đi ra khỏi văn phòng.
Trương Hâm trực tiếp liền ngây người, đến cuối cùng hắn vẫn không hiểu hắn sai chỗ nào.
Người duy nhất thanh tĩnh ở đó chỉ có Tống Tây Tử, Trương Hâm muốn từ chỗ của Tống Tây Tử có được đáp án, Tống Tây Tử cho hắn đáp án nhưng hắn lại cố chấp mà cho rằng Tống Tây Tử là sai.
Lúc đó Tống Tây Tử liền có một loại xúc động chính là đạp cho Trương Hâm một cước, kết quả cuối cùng nàng thật sự là đạp một cước.
Tống Tây Tử có loại dự cảm, trong khoảng thời gian tiếp theo, công ty sẽ không được yên bình. Mà nàng sẽ rất mệt a rất mệt a.
"Cơm chiều đã ăn chưa?"
"Ta không đói." Vừa dứt lời, dạ dày liền truyền đến từng cơn co rút đau đớn, sắc mặt Tống Tây Tử cũng không tốt.
Lâu Xuân Vũ vừa nhìn, khẽ thở dài, "Khẳng định là chưa ăn cơm. Ngươi ngồi xuống, ta làm đồ ăn cho ngươi."
"Không cần vất vả như vậy. Xuân Vũ, thật sự không cần nấu cơm cho ta." Tống Tây Tử muốn ngăn cản Lâu Xuân Vũ làm đồ ăn cho mình, kết quả Lâu Xuân Vũ đã bắt đầu làm rồi.
Đợi đến khi nàng rửa mặt đi ra, nghe đến trong phòng khách có một cỗ mùi thơm lan tỏa, mà trên mặt bàn đã đặt một chén mì gói nóng hôi hổi.
Nước dùng chính là dùng cà chua cắt nhỏ nấu lên, phía trên tô mì gói còn có mấy con tôm lớn, còn có một nửa quả trứng quen thuộc.
Lâu Xuân Vũ cũng cảm thấy đói bụng, lưu lại một ít cho mình.
Tống Tây Tử không thể có lỗi với dạ dày của mình, bưng chén lên vùi đầu ăn mì. Có đôi khi Tống Tây Tử cảm thấy Lâu Xuân Vũ nhất định là có siêu năng lực, có thể nhìn thấu ý nghĩ của mình, hơn nữa mỗi lần đều là rất đúng
Sau khi ăn xong, Lâu Xuân Vũ thu hồi chén đi vào phòng bếp rửa sạch, quá trình này, trong phòng đều rất an tĩnh.
Lâu Xuân Vũ đem toàn bộ sức lực đều dùng vào chuyện rửa chén, vẻ ngoài là bình tĩnh, trong lòng kỳ thật hận đến không được, nhìn xem, Tống Tây Tử vốn không xem ngươi là bằng hữu, rõ ràng trong lòng có việc, lại không chịu chia sẻ với ngươi, rõ ràng là không tin tưởng ngươi.
Khi Lâu Xuân Vũ rửa chén xong đi ra, trong phòng không có ai, lại nhìn về phía gian phòng của Tống Tây Tử, cửa phòng đóng chặt.
Lâu Xuân Vũ tự nói với bản thân, chuyện Tống Tây Tử yêu mến nàng trong kiếp trước hẳn là ảo giác của nàng, Tống Tây Tử có thể thật sự chỉ xem nàng là bằng hữu, nàng là quá thiếu thốn tình cảm, mới có thể tự cho là Tống Tây Tử là yêu thương nàng.
Lâu Xuân Vũ không có đem sự ưu phiền vào công việc, nhìn thấy nàng tiếp nhận khóa đào tạo lão sư, một mặt cũng theo nhịp điệu mà thu lại các khóa giảng bài cơ bản, ba khóa giảng trước đó được thu lại đăng lên trang web, bởi vì nàng vẫn chỉ là lão sư thực tập, không có trong hạng mục khóa giảng thu phí, nhưng mà lượng truy cập cũng từ từ tăng lên, một ngày bình quân có ba bốn trăm lượt nhấn vào, thêm năm sáu bình luận.
Những bình luận này nàng đều xem qua, đối với những vấn đề đệ tử đề cập đến trong bình luận, nàng nghiêm túc làm điều chỉnh, mà video là chính nàng chỉnh sửa, nàng phản phản phục phục xem qua nhiều lần, lần lượt mà soi gương để thay đổi cùng luyện tập, chính là vì muốn đạt tới yêu cầu của mình.
Ưng Nhạc Thiên một mình gặp mặt Tống Tây Tử, trạng thái của Ưng Nhạc Thiên không tốt, Tống Tây Tử nhìn ra.
Ưng Nhạc Thiên có chút tiều tụy, bộ dạng thoạt nhìn giống như thật lâu không có ngủ, đặc biệt là bờ môi cũng không có hảo hảo bảo vệ, đã khô nứt cũng không quản, hắn cúi đầu, nói với Tống Tây Tử: "Nói chuyện tình cảm thật quá mệt mỏi, ta cùng Trương Hâm, đi đến hiện tại, đều là ta bao dung hắn, hắn chính là một hài tử, vĩnh viễn không biết trưởng thành."
"Ta xem như là người ngoài cuộc, cũng nhìn thấy rõ ràng."
"Người nhà của ta sắp xếp cho ta đi gặp bác sĩ tâm lý, bác sĩ nói ta bị trầm cảm nghiêm trọng, người nhà của ta hy vọng ta có thể đi ra ngoài giải sầu, hảo hảo trị bệnh, bản thân ta cũng lấy tâm lý học làm môn tự chọn, biết rất rõ, bệnh của ta chính là Trương Hâm, hắn là tâm bệnh của ta." Lúc Ưng Nhạc Thiên nói chuyện, ngón tay vô thức siết chặt lấy móng tay, Tống Tây Tử nhìn đến trên ngon tay thon dài của hắn xuất hiện vết thương, không khỏi cau mày
Tống Tây Tử bắt lấy bàn tay Ưng Nhạc Thiên, để hắn không cần tiếp tục làm những động tác này, "Ngươi rời đi một chút cũng tốt, không rời khỏi tên ngu ngốc kia liền không biết quý trọng ngươi."
"Ta cho dù có chết hắn cũng sẽ không quý trọng ta, dù sao ta đối với hắn mà nói chính là chỗ dựa của hắn, ta không tốt hắn cũng có thể tìm đến người khác, ta ngược lại là để lỡ hắn..."
"Ngươi nói bậy gì vậy, ngươi có phải là ngốc rồi hay không, ngươi thật sự là một người xuất sắc, lớn lên lại soái như vậy, người gặp người thích, ngươi đi tới chỗ nào cũng đều là tỏa sáng, sao lại hạ thấp bản thân như vậy, ngươi nói hắn chỉ yêu những mối quan hệ của ngươi, chẳng lẽ không yêu thân thể của ngươi cùng khuôn mặt anh tuấn của ngươi sao?" Lúc này Tống Tây Tử liền rất sợ hãi, trong lòng tựa như đào ra một cái lỗ, lại bị ăn mòn thành một cái hố rỗng, cẩn thận lắng nghe còn có thể nghe được tiếng gió quanh quẩn đảo vòng trong trái tim trống rỗng đó.
Nàng sợ nhất chính là tình yêu, sợ mong mà không được, sợ yêu lầm người, sợ bị tổn thương. Nàng từ nhỏ đã có một loại cảm giác, bản thân lớn lên sẽ có vô số một bằng hữu, nhưng mà sẽ không có người yêu, chính là như vậy, nàng mới có thể thật vui vẻ mà sống đến bây giờ.
Ưng Nhạc Thiên trước mắt lại làm cho hắc động trong lòng nàng không ngừng khuếch trương, nàng nắm lấy đôi bàn tay xinh đẹp đó, vết thương kia là chói mắt như thế, nàng tựa hồ có thể cảm giác được những vết thương thấm máu khi xuất hiện trên da thịt nàng, nàng có thể cảm nhận được cảm giác đau lòng đến vô pháp lên tiếng.
"Nếu như ta đi rồi, có thể liền sẽ không trở về nữa." Những lời này Ưng Nhạc Thiên nói với Tống Tây Tử, cũng chỉ muốn nói với Tống Tây Tử.
Tống Tây Tử nói: "Ngươi không trở lại cũng không sao, công ty không tốt chúng ta liền đi tìm công việc mới, ta cũng không tin dựa vào bản lĩnh của ta và Lâu Xuân Vũ liền tìm không được công ty tốt hơn, rùa đen vương bát đản Trương Hâm kia liền để cho hắn ở trong vũng bùn hư thối a, loại người như hắn không xứng được ngươi yêu."
Ưng Nhạc Thiên nở nụ cười, tuy rằng dáng tươi cười rất miễn cưỡng, nhưng ít ra đó là Ưng Nhạc Thiên mà Tống Tây Tử quen thuộc nhất.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※
Tiểu kịch trường:
Lâu Xuân Vũ: Gương thần ơi gương thần hãy nói cho ta biết, vì cái gì kiếp này Tống Tây Tử không yêu ta?
Gương thần: Nàng có bệnh, tâm bệnh, không có thuốc nào cứu chữa được.
Lâu Xuân Vũ: Vậy làm sao bây giờ?
Gương thần: Trách ai a, trách ngươi a.
Lâu Xuân Vũ: Khóc.
---
Tống Tây Tử: Gần đây ánh mắt Lâu lão sư nhìn ta là lạ, dường như là đang thương tiếc ta? Chuyện ta kiểm tra sức khoẻ tra ra bệnh nghề nghiệp bị nàng biết được rồi sao?
Lâu Xuân Vũ: Đều tại ta, đều là lỗi của ta, là ta hại Tống Tây Tử biến thành như vậy...