Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi

Chương 12

Buổi tối đó đối với Lâu Xuân Vũ là dài đằng đẵng, nàng ở cảnh trong mộng vừa đi vừa nghỉ, trong mộng xuất hiện rất nhiều những mảnh vỡ của ký ức, cảnh nàng muốn thấy không muốn thấy đều từng cái xuất hiện ở trong mộng.

Chờ đến khi mắt mở ra, trước mắt cũng là đen tối, đưa tay không thấy được năm ngón, nàng cho là mình vẫn còn ở trong mộng.

Thân thể mỏi mệt không chịu nổi, nàng gượng chống nửa người lên, cầm lấy điện thoại bên gối nhìn qua đã là rạng sáng hai giờ.

Một giấc ngủ này toàn thân nàng vô lực, tứ chi đau nhức, mấu chốt là ra một thân mồ hôi, toàn thân dinh dính, nàng bình thường liền chịu không được việc ra mồ hôi, lúc này nếu như đã tỉnh lại, cũng không có biện pháp chấp nhận mà chìm vào giấc ngủ, nàng đỡ lan can đi xuống dưới lầu, khi đi qua phòng tiếp khách liền phát hiện ngọn đèn nhỏ trong phòng tiếp khách còn sáng, dưới cái l*иg bàn trên bàn là một chén cơm một chén canh cải, cùng vài món thức ăn.

Bên cạnh l*иg bàn còn có một bình thuỷ.

Lâu mẹ vì một mình nàng mà lưu lại. Chỉ sợ nàng nửa đêm tỉnh lại đói bụng sẽ không có cơm ăn.

Sau khi đem cảm giác dinh dính chán ghét trên người rửa đi, Lâu Xuân Vũ ngồi đến cạnh bàn ăn, đổ nước ấm vào chén cơm đã nguội lạnh, ăn một vài miếng, đem một chén cơm ăn đến sạch sẽ.

Một kỳ nghỉ hè, Lâu Xuân Vũ dựa theo quy luật mà trôi qua, đi sớm về trễ, ngoại trừ buổi sáng và buổi tối liền tận lực không lộ mặt ở trong nhà.

Bởi vì không có cơ hội chạm mặt, quan hệ cùng cha mẹ đã tìm được một điểm cân bằng, Lâu mẹ nhiều lắm thì oán giận nàng vội vàng, có việc cũng không bàn với bà, lại muốn nói cái gì đó, Lâu Xuân Vũ đã ăn cơm xong liền đứng dậy rời khỏi.

Lâu mẹ từ miệng của những người trong thôn nghe được nữ nhi của mình ở bên ngoài dạy thêm đã có chút danh tiếng, một vị gia trưởng của đệ tử mà Lâu Xuân Vũ dạy thêm đối với nàng đánh giá vô cùng tốt, khen ngợi tiểu lão sư này nghiêm túc lại có trách nhiệm. Mà truyền miệng chính là cách lan truyền tốt nhất, nàng dạy tốt, lại là chính miệng gia trưởng của đệ tử nói, người khác tất nhiên là tin tưởng không nghi ngờ.

Lại thêm Lâu Xuân Vũ khảo thi có thành tích tốt, cổng trường học còn dùng giấy đỏ dán tin mừng, tên của Lâu Xuân Vũ rõ ràng đứng ở phía trước, đã có người tìm Lâu mẹ nói cũng muốn mời Lâu Xuân Vũ đến nhà dạy thêm.

Lâu mẹ tìm Lâu Xuân Vũ thương lượng, Lâu Xuân Vũ nghe xong, chính là suy nghĩ một chút, nói tạm thời không thể phân thân, dù sao buổi sáng buổi chiều hai lớp học đã bị sắp xếp đầy, nàng lại thêm lớp vốn là không thể đảm bảo chất lượng.

Lâu mẹ liền cho rằng nàng là đang tìm cớ, mất hứng mà oán trách vài câu.

Nếu như Lâu Xuân Vũ không trải qua những chuyện trong mộng kia, lúc này nhất định là đã đáp ứng, bởi vì Lâu Xuân Vũ kia liền đã từng làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn như vậy, ngây ngốc đáp ứng, tự mình kiên trì ứng đối sau đó lại phải giải quyết một chút phiền toái, thậm chí còn để cho người khác thay nàng dọn dẹp cục diện rối rắm.

Kinh nghiệm nói cho nàng biết, nếu như nàng đáp ứng, chính là có thể đổi lấy thanh tịnh nhất thời, nhưng mà đối với nàng không chỗ gì tốt. Nàng cự tuyệt, sẽ làm cho mẹ ghi ở trong lòng, thỉnh thoảng đem chuyện này lôi ra mà nói một lần.

Lâu Xuân Vũ vẫn là cự tuyệt, nàng biết năng lực của mình hữu hạn, tiếp nhận càng nhiều đệ tử, cũng là biểu hiện vô trách nhiệm đối với đệ tử.

Lâu mẹ chỉ có thể cùng láng giềng nói là Lâu Xuân Vũ không có ý tứ nhận tân sinh, bà cũng không có biện pháp. Mà lão sư không nhận tân sinh, láng giềng chỉ là dựa vào mối quan hệ mà nói một tiếng, cũng không có cách nào cưỡng cầu người khác, cũng không nói gì thêm.

Lâu mẹ cảm thấy mất thể diện, nói với Lâu Xuân Vũ hai tiếng, Lâu Xuân Vũ nói: "Nếu như mẹ cảm thấy không thể giúp được người khác liền thật mất mặt, vậy chính mẹ dạt thì tốt rồi."

Lời này liền không dễ nghe, trên mặt Lâu mẹ lập tức không còn dáng tươi cười.

Có vài lời là càng nói càng thuận, Lâu Xuân Vũ cũng ý thức được bản thân thay đổi, có đôi khi thậm chí sẽ lo sợ mình bị người khác nhập vào thân rồi, làm sao những lời trước kia không dám nói, chuyện không dám làm, lại đã nói ra rồi, cũng đã dám làm rồi. Rõ ràng nhất chính là cái nhìn của nàng đối với người xung quanh đã có biến hóa.

Tháng bảy, thời tiết càng lúc càng nóng hơn, Lâu Xuân Vũ sắp đặt lớp học buổi sáng vào lúc bảy giờ, sáng sớm nàng đi ra ngoài đạp xe nửa giờ đến nhà đệ tử, trên đường còn có thể cảm nhận được cơn gió mang theo hơi lạnh của buổi sáng.

Xong tiết học vừa đúng chín giờ, về nhà nghỉ ngơi, hồi phục một chút, buổi chiều mặt trời xuống núi, ăn xong cơm tối, lại lên lớp buổi tối của Đổng Giai Văn các nàng. Xong tiết học cũng không muộn, nàng đi xe về nhà, về đến nhà vừa vặn có thể tắm rửa đi ngủ.

Trong thời gian bận rộn, làn da Lâu Xuân Vũ vẫn như cũ là trắng nõn, chỉ là trải qua một mùa hè bận rộn, thân thể đang từ từ trở nên cường tráng, cánh tay đã có bắp thịt nhỏ nhỏ rắn chắc.

Điểm trúng tuyển đợt một của F đại đã được công bố lên mạng, điểm thi của nàng cao hơn điểm trúng tuyển năm điểm, trăm phần trăm sẽ trúng tuyển, nàng biết rõ bản thân sẽ rất kích động khi bước vào ngôi trường này trong tương lai, càng sẽ kích động hơn khi gặp được người kia trong sân trường.

Nàng có rất nhiều lời muốn nhắn vào dãy số kia, gõ xuống một đoạn rất dài, lại xóa bỏ, sắp xếp lại ngôn ngữ, lại cảm thấy viết quá thẳng thắn, chính nàng đều không thể tin được đây là tự mình viết, lại đem câu cú một lần nữa sắp xếp lại, chỉ là muốn cùng Tống Tây Tử trong mộng nói, nếu như ở trong sân trường gặp thoáng qua, cả hai đều là người xa lạ đối với đối phương, biết rõ cuộc sống của người kia đang hạnh phúc, cũng đã thỏa mãn.

Đời này, nàng muốn làm một người xa lạ vô danh ở bên cạnh Tống Tây Tử.

Nàng cũng từng âm thâm tưởng tượng qua, ở trong sân trường, nàng đi đến trước mặt Tống Tây Tử, lần đầu tiên cùng người kia chào hỏi, nói cho người kia biết mình từng ở trong mộng quen biết với người kia, hơn nữa là cùng ở dưới một mái nhà rất lâu, từng đã được người kia cẩn thận chiếu cố, được người kia đối đãi như trân bảo, cũng làm cho người kia ở tang lễ của mình mà rơi lệ...

Tống Tây Tử sẽ trả lời nàng thế nào?

Tống Tây Tử hẳn sẽ cảm thấy nàng là một người quái dị, trong đầu đều là suy nghĩ lung tung, nói năng bậy bạ.

Nàng đem tâm sự đều thu vào trong nội tâm, cũng kiên định với ý niệm trong đầu, nàng sẽ đứng ở một nơi xa xa, mang theo tấm lòng cảm kích kia, tuyệt đối không quấy rầy người kia.

Sau khi biết rõ Lâu Xuân Vũ đã hai chân đều bước vào đại môn F đại, điện thoại chúc mừng liên tiếp kéo đến, trên mặt mũi Lâu mẹ có ánh sáng, cũng cảm thấy cao hứng, chỉ là không chịu thừa nhận nữ nhi có bản lĩnh, nhưng mà trong lời nói đã có sự kiêu ngạo không che giấu được.

Họ hàng nói nữ nhi của ngươi có năng lực.

Lâu mẹ nói đâu có đâu có, chính là mọt sách, mèo mù đυ.ng phải chuột chết, vận khí tốt.

Họ hàng nói nữ nhi của ngươi chăm học tập lại hiếu thuận, về sau khẳng định là kiếm được nhiều tiền, kiếm tiền để nuôi dưỡng ngươi.

Lâu mẹ vẫy tay, liền phải nói nữ nhi vài câu, nói nàng cánh cứng cáp rồi không nghe lời rồi, cùng bà chống đối.

Dù sao mấy ngày đó trong nhà thường xuyên xuất hiện những cuộc đối thoại như vậy.

Lâu ba ba không có tỏ vẻ gì, nếu như nữ nhi đã đăng ký nguyện vọng thành công, mọi người cảm thấy tốt, ông cũng không còn ý niệm để nữ nhi đi làm lão sư, bởi vì thời điểm này ông đã có là một dự tính mới, khảo thi công chức, sau khi tốt nghiệp đại học liền để nữ nhi khảo thi công chức, có việc làm ổn định, còn được sự tôn trọng của người ta. Cho nên từ lúc đó trở đi liền không ít chú ý, nghe mọi người thảo luận về đãi ngộ công chức, ông càng là dựng thẳng lỗ tai.

Thư thông báo trúng tuyển vào một buổi chiều nóng bức của trung tuần tháng bảy được đưa đến trước cửa Lâu gia, người giao hàng chuyển phát nhanh EMS nói Lâu Xuân Vũ đem chứng minh thư để nhận hàng, chờ so qua với giấy chứng nhận, mới đem thư thông báo đưa cho Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vũ tiếp nhận một phong thư thật dày, mở ra thư thông báo trúng tuyển của F đại, nhìn thấy tên của mình viết ở trên đó, tâm tình bình tĩnh gợn sóng.

Nàng dùng tay sờ lên những con chữ phía trên, sợ rằng đây chỉ là cái bóng trong nước, ảo ảnh, xúc cảm truyền đến khi đầu ngón tay đυ.ng vào trang giấy, trong lòng nàng mới an tâm.

Nàng thật sự là thay mình làm chủ.

Thư thông báo nắm ở trong tay nàng một hồi, liền bị cha mẹ lấy đi, phô bày một lần ở trước mặt tất cả họ hàng.

Sau đó trong thôn đưa đến hồng bao, cha mẹ lại xuất tiền tích góp xếp đặt mấy bàn tiệc rượu trong lễ đường của thôn, lần này cho bọn họ thật lón thể diện, sau khi trở về liền không còn nhắn đến chuyện lúc trước yêu cầu Lâu Xuân Vũ sửa nguyện vọng.

Lúc ăn cơm, Lâu Xuân Vũ yên tĩnh ngồi ở bên cạnh Lâu mẹ, gương mặt mỉm cười, tiếp nhận một ly lại một ly rượu mừng từ họ hàng ở quê nhà cùng lãnh đạo trong thôn.

Lâu mẹ ba uống chút ít rượu đế, mặt đỏ như Quan Công, lúc này vỗ bụng nói: "Nữ nhi của ta chủ ý lớn, nàng nói F đại tốt, chúng ta nói không lại nàng, chúng ta sợ nàng đăng ký nguyện vọng liền không đủ điểm, kia chẳng phải là không trúng tuyển rồi sao, nàng liền rất tin tưởng bản thân, nói chúng ta yên tâm. Chúng ta lão đầu lão thái thái không hiểu, liền chỉ có thể để tiểu hài tử tự mình làm chủ "

"Đúng đúng đúng, nói đúng, bây giờ tiểu hài tử thông minh, không giống thời đại kia của chúng ta, cũng là Lâu ba ba ngươi dạy tốt, dạy dỗ ra một đệ tử thi tuyển sinh khá giỏi cho thôn chúng ta, đến cạn ly cạn ly." Cán bộ trong thôn rót tràn đầy một ly rượu cho Lâu ba ba, Lâu ba ba uống một hơi cạn sạch, rượu đế vào trong bụng, Lâu ba ba hít vào một hơi.

"Nữ nhi của ta có năng lực, chúng ta dựa vào nàng ăn cơm, về sau a, nàng kiếm nhiều tiền, chúng ta cũng không có yêu cầu gì, bình thường đến thăm chúng ta một chút, mang cho chúng ta một ít hoa quả yên tửu*, chúng ta liền đã rất vui vẻ rồi." Lâu ba ba nói xong, sau đó ngồi trở lại vị trí của mình.

(*Yên tửu: thuốc là và rượu)

Lâu mẹ nói ông uống ít một chút, ông nhất định muốn cùng Lâu mẹ cường điệu bản thân không uống nhiều, cao hứng, liền uống vài ly.

Khi tiệc rượu tan cuộc đã là tám giờ tối, Lâu ba ba uống nhiều quá, được Lâu mẹ cùng Lâu Xuân Vọng đỡ trở về.

Mà Lâu Xuân Vũ đi theo phía sau bọn họ vài bước. Gió đêm hơi lạnh, đèn đường trong thôn vẫn là loại đèn lúc trước, ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống, vẫn như thường ngày chiếu vào một vùng đường. Phía trước người nhà bước vào khoảng cách lờ mờ giữa ánh sáng và bóng tối, Lâu Xuân Vũ chậm rãi đi tới, cùng bọn họ bảo trì khoảng cách như gần như xa.

Lâu mẹ quay đầu lại, hướng nàng hô một tiếng: "Lâu Xuân Vũ con đi nhanh chút, đuổi kịp."

Lâu Xuân Vũ nói: "Mọi người đi trước a, con tản bộ một chút."

"Vậy con về sớm một chút, đừng trở về quá muộn."

Chờ người nhà dần dần đi xa, biến mất ở nơi giao lộ, mũi chân Lâu Xuân Vũ di chuyến, xoay người đến bờ sông.

Bờ sông có rất nhiều thôn dân đang tản bộ hóng mát, lão nhân đem cái ghế tới đây, cầm quạt hương bồ ngồi ở bên bờ sông, có tiểu hài tử đang kết bè kết đội mà chơi đùa.

Lâu Xuân Vũ đi ngang qua bọn họ, bị người nhận ra, nói đây không phải nữ nhi của Lâu gia sao, thi đậu đại học tốt rồi, còn mở tiệc rượu...

Nàng gật gật đầu đáp lại.

Những lời bắt chuyện như vậy liên tiếp diễn ra, nàng đi đến một nơi không có nhiều người, ngồi xuống trên ghế đá bờ sông, trầm tư một lát, đem tâm sự trĩu nặng lấy ra phơi dưới ánh trăng một lần, lại lần nữa thả trở về trong lòng.

Lúc trở về cước bộ của nàng nhẹ nhanh hơn rất nhiều.

Đi vào trong nhà, nàng còn nghe được mẹ đang nói điện thoại, cùng người ở đầu bên kia điện thoại nói chuyện nữ nhi thi đại học, trong lời nói mang theo sự kiêu ngạo có thể thấy được rõ ràng.

Thấy Lâu Xuân Vũ trở về, mẹ nói: "Con trước tắm rửa đi, bà ngoại đặc biệt gởi dưa hấu tới, đã cắt ra rồi, trước khi ngủ con ăn một miếng."

Trong bên Lâu Xuân Vũ nhìn thấy lễ vật xếp thành núi nhỏ do họ hàng đưa tới, nhiều nhất là các thùng dầu và gạo.

Ăn xong dưa hấu đã ướp lạnh, phần cảm giác mát lạnh kia đánh tan lửa nóng mùa hè.

Lâu mẹ hỏi nàng: "Con có mong muốn gì sao? Ba ba nói con cũng sắp vào đại học rồi, còn đi thành phố lớn như Thượng Hải, không thể so với đồng học, nhưng mà thứ người khác có ít nhất cũng có thể mua cho con."

"Tặng cho con lễ vật?" Lâu Xuân Vũ nghĩ đến chiếc điện thoại di động đầu tiên của nàng không sai biệt lắm là có được vào lúc này.

Nhưng mà lần này nàng đã có điện thoại.

Nàng thả dưa hấu trong tay xuống, suy nghĩ một chút, nói: "Mẹ, mẹ có thể cho con tiền không, con tự mình mua."

Lâu mẹ hỏi: "Con muốn mua gì?"

"Con muốn mua máy tính."

Lâu mẹ nhíu mày, "Máy tính quá đắt, chúng ta không có nhiều tiền như vậy để cho con."

"Mẹ vốn muốn cho con bao nhiêu, liền cho con bấy nhiêu, con đi làm thêm cũng kiếm được tiền, phần lớn con sẽ tự mình bù thêm."

Lâu mẹ lầm bầm nữ nhi liền luôn tự quyết định, xoay người rời đi.

Ngày hôm sau, mẹ cầm một xấp tiền đưa cho nàng, đặc biệt lưu ý nàng không cần dùng lung tung, nếu như muốn mua máy tính, nhất định phải mua máy tính, không cần phung phí mua những thứ loạn thất bát tao khác, Lâu Xuân Vũ đếm tiền, số tiền so với trong trí nhớ của nàng liền tăng gấp đôi.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tống Tây Tử sau khi nhận được tin nhắn liền trầm mặc hồi lâu: Alo, 110 sao, ta bị theo dõi, ân, hẳn là nữ nhân, nàng gởi tin nhắn cho ta, nàng đuổi tới trường học của ta rồi, điện thoại là 139XXXXXXXX

Trong lòng Lâu Xuân Vũ thôi miên bản thân: Đời này ta cùng Tống Tây Tử không quen biết, chúng ta là người xa lạ, chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau...