Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 43: Tạm Biệt Mẫu Thân

Phụ thân Bạch Lệ của hắn là một tướng quân giỏi nhưng không phải một phụ thân đúng chuẩn, quân doanh là nhà của ông ta.

May mà tương lai không lâu nữa Tử Vân Các sẽ lại xuất hiện hai sinh mệnh nhỏ. Hi vọng đệ đệ muội muội có thể làm bạn với đại nương thật lâu.

Không nên để cho nữ nhân đáng thương này lại phải sống trong cô đơn.

“Nương, để cho hài nhi ở lại với người thêm một chút nữa!”

Bạch Đông Lâm không đành lòng đi thẳng như vậy, muốn bồi đại nương hắn nhiều hơn nữa.

“Được được!”

Trên mặt Lý Dịch Thu ngập tràn hạnh phúc nhìn Bạch Đông Lâm đã cao hơn bà một cái đầu. Quả nhiên trưởng thành nhưng vẫn ngoan ngoãn hiểu chuyện, khuôn mặt thanh tú tuấn dật cũng có vài phần bóng dáng của mẫu thân hắn.

Thanh Anh, ngươi ở trên trời có linh thiêng đã nhìn thấy không?

Hai người đi dạo quanh Tử Vân Các, tán gẫu một vài chuyện lý thú trong quá khứ, thỉnh thoảng truyền tới tiếng cười hòa tan chút u buồn vốn có khi biệt ly.

Bất tri bất giác hai người tới trong điểu xá, Lý Dịch Thu nhìn đủ loại chim bên trong, như có điều suy nghĩ nói:

“Đông Lâm, con xem những con chim này có giống con hay không? Cái l*иg nho nhỏ này không phải là thế giới của bọn chúng, thiên địa rộng lớn bên ngoài mới phải.”

“Con ngoan, thả bọn chúng đi thôi để chúng nó được tự do!”

Nét mặt Bạch Đông Lâm thoáng thay đổi, xem ra đại nương đã thực sự nghĩ thông suốt rồi. Ngay sau đó hắn khẽ chuyển động hóa thành một chuỗi tàn ảnh thật dài, bàn tay xé lưới sắt như xé giấy, tạo thành lỗ hổng thật lớn!

Tất cả chim chóc bên trong đều phát ra tiếng kêu vui sướиɠ trong trẻo dễ nghe, vỗ cánh bay ra khỏi l*иg, lượn vòng quanh Tử Vân Các ba vòng rồi bay về rặng núi phía xa.

Cả ngày hôm đó Bạch Đông Lâm đều bầu bạn bên người Lý Dịch Thu, cho đến khi ăn tối xong, đợi bà ngủ say thì mới xoay người rời đi.

Thứ nhị ca cho, ngoại trừ Tàn Tịch và linh thạch thì những thứ khác Bạch Đông Lâm đều giao cho quản gia. Chờ hắn đi rồi quản gia sẽ chuyển giao cho đại nương.

Tiểu Hồi sơn, vách đá trên đỉnh núi.

Cách vách núi đó không xa có một ngôi mộ lẻ loi. Phần mộ không lớn nhưng được chỉnh lý rất sạch sẽ, xung quanh trồng đầy các loại hoa tươi.

Bóng dáng Bạch Đông Lâm trong nháy mắt xuất hiện ở nơi này, nhẹ nhàng ngồi xuống dựa vào bia mộ.

“Mẫu thân, hài nhi phải đi đây.”

Nhẹ vỗ về tấm bia đá, trong mắt hắn lộ ra vẻ hoảng hốt.

Bạch Đông Lâm giống như lại nhìn thấy một đứa bé trong đêm tối, chật vật từng bước một bò lên trên Tiểu Hồi sơn.

Sau đó dựa vào bia mộ khóc lớn, luôn miệng gọi “mẫu thân, mẫu thân” cho đến khi mệt lả mới dựa vào tấm bia đá lạnh lẽo thiu thiu ngủ.

Bóng dáng nho nhỏ dựa vào bia mộ chậm rãi trùng khớp với bóng hình Bạch Đông Lâm hiện tại.

Đây là ký ức khi còn bé trong kiếp này của hắn.

Mẫu thân đời này đã dùng cả tính mạng của mình mới sinh ra hắn, một nữ nhân vĩ đại.

Bạch Đông Lâm đưa ngón trỏ khắc vài chữ lên bia đá trước mắt.

Mộ phần từ mẫu Thanh Anh.

Nhi tử Bạch Đông Lâm.

Viết xong lại dựa vào bia mộ an nhiên mà ngủ như khi hắn còn bé.

Ngày tiếp theo.

Bạch Đông Lâm tỉnh dậy, nhìn ngôi mộ lẻ loi này thật kỹ rồi lại quay đầu nhìn Bạch phủ dưới chân núi.

Không do dự nữa, cơ thể khẽ chuyển động, trong nháy mắt biến mất thấy đâu nữa.

“Có vài con chim, đã định trước là sẽ không bị nhốt trong l*иg son.

Mỗi một cọng lông vũ nhỏ của chúng đều tỏa ra ánh sáng tự do lóng lánh.”

Một tháng sau.

Nộ Giang là một con sông cực kỳ rộng lớn bao la, không biết nó được bắt nguồn từ đâu và kết thúc ở nơi nào, cũng không rõ rộng dài bao nhiêu.

Họ chỉ biết con sông này vắt ngang rất nhiều khu vực, kể cả Biên Cửu Tam Vực cũng nằm trong đó.

Bạch Đông Lâm mất gần một tháng, đi qua rất nhiều nước, cuối cùng đến được Đông Minh Quốc, mà Nộ Giang cũng chảy ngang qua nơi này.

Hắn quyết định đi đường thủy, có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian của mình. Gần một tháng nay, hắn chạy mà đã làm chết mất mấy con ngựa, giầy cũng nát mất mấy đôi, vậy mà vẫn còn chưa ra khỏi Cửu Biên Tam Vực.

Đường xá thật sự quá xa xôi, Bạch Đông Lâm không sợ vất vả hay nguy hiểm, chẳng qua không muốn lãng phí thời gian ở trên đường.

Hắn nghiên cứu bản đồ nhị ca cho mình một chút, phát hiện Nộ Giang chảy qua Biên Nhị Thất Vực. Mà nơi này có lối tắt có thể đi thẳng tới Lôi Trạch Vực!

Con đường này sẽ tiết kiệm được nửa thời gian so với đường bộ.

Vì vậy, hắn đã tới bến tàu lớn nhất Đông Minh Quốc, chuẩn bị ngồi thuyền lớn xuôi dòng xuống phía dưới.

Lâm Giang thành đúng như tên gọi của nó là thành phố ven sông Nộ Giang. Đây là một tòa thành cực kỳ lớn, cũng là thành trì lớn nhất mà Bạch Đông Lâm từng nhìn thấy khi tới thế giới này.