Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 16: Rốt Cuộc Cũng Đến

Bạch Kiếm Ca nghe xong mỉm cười nói :

“Sư tỷ đừng vội, rất khó tìm được tung tích của yêu ma, cho dù chúng ta tự mình tìm kiếm cũng rất lãng phí thời gian, còn không bằng dọc đường dạo chơi non sông, chờ phi kiếm truyền thư của tông môn là được!”

“Chỉ cần chúng ta cách yêu ma không xa, phi kiếm truyền thư tự khắc sẽ đến chỗ chúng ta.”

Nói đến đây, Bạch Kiếm Ca dừng một chút, nhìn về phía nam rồi lại nói:

“Quả thật sư đệ cũng hơi ích kỷ, phía nam Thanh Châu chính là Vân Châu, nhà sư đệ ở ngay Bạch Thành của Vân Châu. Giải quyết xong chuyện này, sư tỷ có muốn đến làm khách của Bạch gia đệ hay không?”

Vừa nói, trong mắt Bạch Kiếm Ca hiện lên chút ký ức, đã ba bốn năm rồi hắn ta chưa trở về, không biết nương có khỏe không? Đại tỷ ở trong hoàng cung thế nào rồi? Tiểu đệ lại cao hơn bao nhiêu nhỉ?

“Được thôi! Vậy ta sẽ ở thêm mấy ngày. Ở trong tông môn chán quá, vẫn là bên ngoài thú vị hơn!”

Hai mắt Liễu Nhất Nhất sáng lên, sau đó vui vẻ tươi cười, nàng ta từ nhỏ đã lớn lên trong tông môn, số lần xuống núi có thể đếm trên đầu ngón tay, mỗi lần cũng chỉ ở lại mấy ngày ngắn ngủi.

Trong lúc hai người họ tiếp tục trò chuyện, nơi chân trời xa xôi bỗng xuất hiện một tia sáng trắng nhanh như chớp, phóng thẳng về phía họ.

Bạch Kiếm Ca nhìn thấy ánh sáng trắng, vẻ mặt chợt thay đổi, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã tới.

Ngón tay lập tức bấm kiếm quyết, ánh sáng trắng hình thanh kiếm trực tiếp nhập vào đầu hắn ta, đó là phi kiếm truyền tin.

“Tám mươi dặm từ đông sang tây, thôn Bán Pha, Lạc Hà trấn. Đi thôi sư tỷ, đã phát hiện tung tích của yêu ma rồi!”

“Giá!”

“Giá!”

Khi cả hai đến Lạc Hà trấn, đúng lúc thấy Lưu Tam dẫn theo hơn chục võ lâm nhân sĩ chuẩn bị về làng.

Dân thường túm tụm xung quanh xem náo nhiệt, Bạch Kiếm Ca động đậy đôi tai, nghe rõ toàn bộ câu chuyện.

Sau khi hai người đã hiểu rõ ngọn nguồn cũng không vội tiếp cận Lưu Tam, mà đi tới khách điếm trong trấn ký gửi ngựa Long Lân. Con ngựa này quá bắt mắt, hơn nữa chưa hiểu rõ tình hình thực tế của yêu ma ra sao, vẫn nên tránh đánh rắn động cỏ thì tốt hơn.

Lưu Tam rất hào hứng, không ngờ chuyến đi lại suôn sẻ như vậy, tìm được hơn chục vị anh hùng hảo hán. Những người này có thể tùy tiện chém vỡ bia đá bằng một tay, khiến Lưu Tam người có tầm nhìn hạn hẹp phục sát đất.

Hắn ta cảm thấy lần này nhất định có thể gϊếŧ chết hung thủ, báo thù cho mấy chục thôn dân.

Mười ba vị anh hùng võ lâm này cũng rất tự tin, bất quá cũng chỉ là bắt một võ giả tu luyện tà thuật hút máu mà thôi. Mười người trong số họ đã đạt tới Luyện Thể Viên Mãn, ba người là cao thủ Chân Khí Cảnh. Nếu gϊếŧ người này rồi cướp đoạt bí kíp võ công của hắn, sẽ nắm chắc tới chín mười phần.

Hai người Bạch Kiếm Ca đi theo sau từ xa, họ không định xuất hiện mãi cho đến khi gặp được yêu ma. Yêu ma quỷ quái gian xảo âm hiểm, hễ thấy tu sĩ xuất hiện nói không chừng đã trực tiếp chuồn mất, đến lúc đó khó mà tìm được.

Điều kiếm tu chú ý đến chính là nhất định phải gϊếŧ chết chỉ bằng một kích, không được để lại bất cứ cơ hội nào.

Chẳng mấy chốc, cả đám người đã đến thôn Bán Pha. Trong thôn gϊếŧ gà mổ cừu, tiếp đãi nồng nhiệt những vị anh hùng hảo hán này.

Hai người Bạch Kiếm Ca không vào thôn, thay vào đó, họ sử dụng bí thuật che giấu khí tức, ẩn mình trên cây đại thụ bên ngoài thôn để có thể nhìn bao quát ngôi làng nhỏ bên dưới.

Khi màn đêm buông xuống, tiệc chiêu đãi cũng đã kết thúc, cả ngôi làng nhanh chóng chìm vào yên tĩnh, từng hộ dân đóng chặt cửa lớn.

Thanh niên trai tráng châm những bó đuốc khổng lồ, chiếu sáng cả ngôi làng.

Mười ba vị anh hùng võ lâm ngồi xếp bằng trong trung tâm quảng trường nhỏ ở ngay giữa làng, xung quanh là những ngọn đuốc đang bốc cháy.

Dân làng tuần tra xung quanh với vẻ mặt căng thẳng, những võ sĩ nín thở tập trung tinh thần lắng nghe động tĩnh, ngoại trừ âm thanh ‘lép bép’ của ngọn đuốc dầu đang bốc cháy vang lên, còn lại không còn tiếng động nào khác.

Bạch Kiếm Ca đứng ở trên cây nhìn rõ được toàn cảnh, tay phải cầm chuôi kiếm Ngọc Đô. Trong biển khí của Đan Điền, nguyên thai hình kiếm giống như chú cá nhỏ bơi lội xung quanh, có thể bùng nổ đòn tấn công khϊếp người bất cứ lúc nào.

Dân làng tay không tấc sắt, những võ sĩ tự tin, đám yêu ma đang chờ cơ hội hành động, vị kiếm tu cầm thanh trường kiếm trên tay, tạo thành một bức tranh đặc biệt lại kỳ lạ.

Cùng với thời gian chậm rãi trôi qua, bầu không khí dần bị bao trùm bởi sự lo lắng lạ thường.

Ngay lúc tinh thần của mọi người căng thẳng đến tột độ.

Một làn khói đen kỳ quái theo bóng tối trên mặt đất thổi vào, trực tiếp đi về phía các võ sĩ trong quảng trường.

Mắt Bạch Kiếm Ca sáng ngời, rốt cuộc cũng đến rồi!