Sáng sớm, mặt trời ló dạng.
Ánh ban mai dịu nhẹ chiếu rọi trời đất, đánh thức vạn vật!
Trên vách đá của Tiểu Hồi sơn.
Cuối cùng âm thanh ‘bịch bịch bịch’ ma quái vang lên suốt đêm cũng ngừng lại, thay vào đó là tiếng chim hót líu lo vui tai.
Những chú chim dậy sớm tìm sâu, Bạch Đông Lâm tu luyện cả đêm nằm ườn dưới đáy vách núi không muốn cử động, để mặc ánh nắng xuyên qua tán cây hắt lên khuôn mặt mệt mỏi của hắn.
Không phải hắn mệt, trạng thái hiện giờ rất tốt nhưng hơi tê vì ngã, dù ý chí của hắn có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể xoa dịu cơn đau, nên đau đớn ra sao thì vẫn cảm thấy đau như thế.
Chẳng qua người có ý chí kiên cường cũng chỉ chịu đựng tốt hơn người khác mà thôi.
Suốt cả một đêm, sỏi đá dưới đáy vách đá đã bị san phẳng, tất cả những viên đá đều bị nhuộm thành màu đỏ.
Hắn vô tình ngã chết hơn chục lần, thậm chí có mấy lần còn tốn công vô ích.
Cơ thể của hắn bây giờ rất ổn, không xảy ra những trạng thái khác thường, chỉ có điều bị tê dại mà thôi!
Bạch Đông Lâm xoa mặt làm mình tỉnh táo, trên mặt hiện lên vẻ phấn khích.
Trải qua một đêm, đã thành công luyện da, cơ bắp đã có chút tiến bộ.
Người ta phải kinh hãi với tiến độ này.
Cũng chẳng phải không ai làm được, thế giới rộng lớn lắm, nếu có bối cảnh hay bàn tay vàng cũng có thể trở thành thần tiên ngay trong một đêm.
Nhưng Bạch Đông Lâm vẫn ngập tràn cảm giác tự hào, bởi vì đây là do bản thân hắn tự nỗ lực, có được là do đánh đổi bằng mồ hôi xương máu, liều lĩnh không tiếc mạng sống của chính mình.
Không giống với những kẻ hèn hạ đê tiện có bàn tay vàng kia.
Bạch Đông Lâm tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng dậy, chiếc quần đùi đã hy sinh vì nghĩa lớn từ lâu, ngay cả tro bụi cũng không còn. Hắn phủi sạch thịt vụn dính trên người, sau đó leo lêи đỉиɦ núi.
Với thể lực hiện tại cộng thêm kinh nghiệm leo vách đá thực tế suốt cả một đêm, hắn leo lêи đỉиɦ núi một cách thoải mái.
Hắn khoác chiếc áo đã ướt đẫm sương rồi mặc lại quần, sau đó chạy như bay tới Thanh U Tiểu Trúc.
Bây giờ hắn chỉ muốn tắm rửa sạch sẽ rồi nghỉ ngơi thật thoải mái một chút.
Tập võ cũng phải chú ý kết hợp với việc nghỉ ngơi, trở nên mạnh mẽ hơn là vì tận hưởng cuộc sống tốt đẹp. Hắn lại không vội cũng không có mối hận sâu như biển chờ mình đi trả thù.
Bây giờ hết thảy mọi thứ đang đi đúng quỹ đạo, chỉ cần từ từ là được, từng bước trở nên mạnh mẽ nhất, đồng thời cũng không bỏ lỡ những phong cảnh trên đường.
Nam nhân nên đối xử với bản thân mình tốt hơn một chút.
Bạch Đông Lâm trở lại sân với tốc độ nhanh hơn đêm qua gấp mấy lần, những ưu thế của việc luyện võ đã bước đầu hiện ra. Hắn lấy xô nước giếng ngoài sân dội lên đầu, nước giếng lành lạnh tưới mát cơ thể hắn, cuốn trôi tất cả mệt nhọc của đêm qua.
Khi đã tẩy sạch vết máu, dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của nước lạnh, hắn cũng không còn thấy buồn ngủ nữa.
Bạch Đông Lâm dứt khoát thay quần áo đi ăn sáng rồi tí lại quay về ngủ.
Hắn ngủ một giấc đến chiều, đến Tử Vân Các cho chim ăn sau đó dùng bữa tối với Đại nương.
Buổi tối, hắn lại lẻn lên Tiểu Hồi sơn luyện võ, cuộc sống cứ trôi qua theo quy luật đảo ngược giữa ngày và đêm.
Tại Nam Dương Quốc.
Dãy núi Nguyệt Hoa ở Du Châu.
“Nguyệt Hoa kiếm, ranh giới giữa sự sống và cái chết.”
Trong phạm vi hàng nghìn dặm của dãy núi Nguyệt Hoa, đều thuộc về Huyền Nguyệt kiếm phái, tông môn kiếm tu đứng đầu Nam Dương.
Huyền Nguyệt kiếm phái nằm trên Nguyệt Hoa sơn, cung điện nhấp nhô tầng tầng lớp lớp, vừa mỹ lệ lại pha chút cổ kính trang nhã. Linh điền kéo dài liên tục, trên ruộng thuốc, dược đồng đang chăm chỉ làm việc. Trong rừng có linh thú bay lượn như thể chốn bồng lai tiên cảnh.
Lúc này, trong đại điện của Nguyệt Hoa đang nổ ra một cuộc tranh luận gay gắt, các trưởng lão của các ngọn núi ngày thường tỏ ra cao cao tại thượng đã cãi đến độ mặt đỏ tía tai.
“Chưởng môn, ngài hãy phán xét công bằng! Lần này tổng cộng có năm chỉ tiêu, Liệt Hỏa Phong ta muốn lấy một chỉ tiêu thì đã sao nào? Sao nào?”
Một lão giả với bộ râu đỏ, trên lưng cõng một thanh kiếm khổng lồ rực lửa, tức giận đến mức hai mắt nổ đom đóm, lão ta mở miệng chửi mắng:
“Lũ rùa con sống lâu tốn đất các ngươi! Hai lần trước Liệt Hỏa Phong ta đều không lấy được chỉ tiêu nào. Lần này nhất định ta phải đòi cho bằng được!”
Lời vừa dứt, thanh kiếm khổng lồ trên lưng lão ta phát ra tiếng ‘ong ong’!
“Định làm gì, định làm gì? Lão khốn khϊếp Hỏa Quỷ, ngươi định dọa ai thế? Mấy năm trước, các người không lấy được chỉ tiêu, đó là do các người không biết cố gắng! Cứ làm như chính mình nhường người ta vậy! Ta khinh!”
“Cô Phong ta không phục!”
“Trường Thanh Phong không phục! Chúng ta cũng muốn có chỉ tiêu!”
“Không, Cửu Sắc Phong cũng muốn một cái.”
“Ta cũng thế!”
“Đồng ý!”
“Mờ ám! Mờ ám!”
“Phản đối! Phản đối!”
Chưởng môn Trần Huyền Phong nhìn bên trong đại sảnh với vẻ mặt bất đắc dĩ, mặc dù tình huống năm nay đặc biệt, nhưng thứ nào cũng thực sự hấp dẫn.