Sáng sớm chuông tang lại một lần nữa gõ vang, Nhung Vu đứng dậy mặc tốt bạch y, lại quay đầu, phủ lên trên người Tương Tư, nhìn đôi mắt có chút sưng đỏ của nàng , hắn cúi đầu hôn lên khóe mắt nàng, ôn nhu nói:
“Hôm nay phải đưa tang cha, đứng lên đi.”
“Không đi nổi, không muốn đi.”
Nàng đẩy hắn ra , trở mình, rúc ở trong ổ chăn ấm áp , bên người bởi vì đã không còn vòng ôm ấp của Nhung Vu , Tương Tư bị phong ấn nội lực , cảm thấy có chút thanh lãnh.
Vì thế nhắm hai mắt bất giác cáu kỉnh, nói:
“Ca ca đêm qua, đem nơi đó phía dưới của ta xoa đau.”
Tuy rằng hắn đã bôi thuốc toàn bộ âʍ ɦộ cho nàng, nhưng Tương Tư nói đau, chính là đau, tay hắn lớn như vậy, còn mang theo vết chai, Tương Tư cảm thấy hạ thể của mình, đều sắp bị ca ca xoa nát rồi.
Nhung Vu lẳng lặng nghe nàng nói nháo như vậy , dươиɠ ѵậŧ giữa háng lại bắt đầu phát trướng, hắn nhịn xuống xúc động muốn xốc chăn nàng lên , thay nàng kiểm tra hạ thể, lại nhẫn nại dỗ dàng nói:
“Đưa tang cha, muội không thể không đi, nếu muội đau, ca ca tìm nhuyễn kiệu cho muội, để muội được không?”
Tương Tư không nói gì, chỉ lo nhắm mắt lại ngủ, Nhung Vu còn còn biện pháp, chỉ có thể đem nàng bế lên , mặc tốt quần áo cùng giày vớ cho nàng, thật sự cho người tìm nhuyễn kiệu nàng, cho người nâng đi để đưa linh cữu cho lão cung chủi.
Toàn bộ Lưu Diễm Cung trừ Nhung Vu là tân cung chủ, chư vị phu nhân của lão cung chủ , cùng những đứa con khác đều mặc áo tang khóc sướt mướt, đỡ quan tài lão cung chủ, từ Lưu Diễm Cung một đường rải đầy tiền giấy màu trắng, đem lão cung chủ đưa đến cấm địa an táng phía sau Lưu Diễm Cung .
Tương Tư ngồi trên nhuyễn kiệu , tuy cũng là mặc áo tang, nhưng một bước cũng chưa xuống .
Trên đường đưa linh cữu đi , Hoa phu nhân vừa khóc, lại đi thêm hai bước, tới bên người Nhung Vu, thấp giọng nói:
“Cung chủ, cung chủ, ai để Tương Tư ngồi cỗ kiệu? Còn không mau để nàng xuống dưới.”
“Hoa phu nhân ít nói hai câu đi, chốc lát nàng lại khóc nháo lên, càng khó xem.”
Nhung Vu mắt lạnh nhìn Hoa Tư liếc mắt một cái, tuy rằng Tương Tư ngồi cỗ kiệu, đích xác không ra thể thống gì , nhưng âʍ ɦộ nàng, hôm qua cũng thật sự sưng đến không thành bộ dáng, dùng ánh mắt gϊếŧ người như ma mà nhìn Nhung Vu, hắn nhìn thôi cũng thấy rất ghê người.
Xung quanh đều là các nhân vật của các môn các phái có uy tín danh dự, nhưng giang hồ nhi nữ, không câu nệ tiểu tiết , liền nói phụ thân Tương Tư không còn, khóc đến mức khàn cả giọng choáng váng , không thể bước đi nổi nữa.
Hoa Tư dậm chân một cái, nàng thật sự muốn quản giáo Tương Tư thật tốt, nhưng đằng trước lại có một Nhung Vu nề hà yêu chiều Tương Tư , nàng phải quản thế nào ?
Nghĩ lại trước sau, Hoa Tư vung tay , ai, mặc kệ, dù sao vị tân cung chủ nàykhông cảm thấy khó coi, một phụ nhân khuê phòng như nàng, cũng không cần xuất đầu lộ diện trong giang hồ, liền càng không cần quản.
Con cái khác của phụ nhân càng không dám ở trước mặt Nhung Vu nói cái gì , bọn họ chỉ lo khóc của bọn họ, hiện giờ Lưu Diễm Cung thay đổi chủ nhân, ai lại dám nói nửa câu không phải với Nhung Vu ?
Cứ như vậy, đoàn người thân thích của lão cung chủ dưới sự dẫn dắt của Nhung Vu, để quan tài cung chủ tiền nhiệm nhập cấm địa, tử sĩ nâng quan nhập lăng tẩm, thân thích lão cung chủ liền quỳ gối bên ngoài lăng tẩm , chỉ để Nhung Vu tự mình đem quan tài đưa vào .
Giang hồ đồn đãi, Lưu Diễm Cung sở cất chứa vô số thần công bảo điển , mà bí tịch đó được giấu kín trong cơ quan lăng tẩm mai táng của mỗi vị cung chủ x .
Bởi vậy trăm ngàn năm sau, cấm địa Lưu Diễm Cung được người giang hồ tung hô là bảo tàng thánh địa.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~