Nhung Vu cho rằng, Tương Tư rời khỏi hắn một lần, tâm nàng, từ trên người hắn chạy đi một lần, vậy sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, sau đó là vô số lần.
Thiên hạ này cũng sẽ không phải chỉ có một Tiêu Chính Bình, sau này còn có Lý Chính Bình, Vương Chính Bình, thanh niên tài tuấn nhiều như vậy, Tương Tư của hắn sao có thể chịu được dụ hoặc như thế ?
Trong lòng Nhung Vu thực sợ hãi, hắn rất muốn đem Tương Tư dung nhập vào trong cốt nhục của hắn, mù quáng truy tìm một lời hứa hẹn, hắn hỏi:
“Làm sao để bảo đảm? Tương Tư, muội phản bội ca ca một lần, làm sao ca ca lại có thể tin muội thêm lần nữa? Toàn bộ Lưu Li cung vinh hoa phú quý, cũng không giữ được cha, thì làm sao có thể lưu giữ được, người tốt nhất trên đời này Tương Tư?”
Hắn lẩm bẩm, cúi đầu, đem mặt vùi vào bên mặt Tương Tư , sợ hãi đến phát run.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Tương Tư cực kỳ chua xót,hốc mắt nàng hồng ửng, rơi lệ, đôi tay phủ lên bàn tay đại ca đang ôm bên hông nàng, nức nở nói:
“Ta nếu sớm biết rằng, đại ca sẽ khổ sở như vậy, cho ta mười tên Tiêu Chính Bình, ta cũng sẽ không theo hắn đi lưu lạc giang hồ, ca ca, Tương Tư thật sự biết sai rồi.”
Nàng ương ngạnh điêu ngoa, tùy hứng làm người ta phát giận, nàng lại nghĩ đó là đương nhiên, cho rằng thà rằng ta phụ người trong thiên hạ, không để người trong thiên hạ phụ ta, ích kỷ đến mức khiến người ta giận sôi, nhưng từ đầu đến cuối người nàng không muốn thương tâm khó chịu là Nhung Vu .
Nhung Vu là người nàng từ đầu đến cuối, đều không muốn cô phụ, một người duy nhất.
Nàng giống như là một hài tử, thích một người, nói thích liền thích, đi theo Tiêu Chính Bình, nghĩ là sẽ có rất nhiều mới lạ cùng ngoạn nhạc, nói đi liền đi.
Tương Tư căn bản là không có nghĩ tới, mẫu thân sẽ như thế nào, đại ca sẽ như thế nào, Nhung Vu đem nàng sủng như vậy nàng cũng rời bỏ, nàng căn bản là không để tâm bất cứ người nào như nàng nghĩ.
Nàng chỉ nghĩ chính mình cao hứng liền tốt rồi, nàng thích liền tốt thôi.
Nhưng một năm, nàng từ Tiêu Chính Bình học được thật nhiều, không ngừng chịu khổ , Tiêu Chính Bình mắng nàng ích kỷ lạnh nhạt, tuy không phải là đang nói cách nàng đối xử với mẫu thân cùng ca ca, nhưng Tiêu Chính Bìnhnói đúng.
Tương Tư biết mình làm sai, chuyện thứ nhất nàng học được chính là vì người khác mà suy nghĩ , sau đó biết được chuyện mình làm , là cớ nào xúc phạm tới mẫu thân cùng ca ca.
Nàng vẫn luôn muốn quay lại, vẫn luôn muốn xin lỗi, buổi sáng hôm nay, ca ca làm như vậy với nàng , cái kia...... Sự tình, nàng đều để ca ca làm, đây là thái độ sau khi thức tỉnh của nàng nha.
Nghe xong lời nàng nói, Nhung Vu đem người trong lòng ngực chuyển qua , hắn cụng đầu, cái trán chống cái trán của nàng, nói:
“Nhưng lúc ta muốn gϊếŧ Tiêu Chính Bình, muội che chở cho hắn, muội không cho ta gϊếŧ hắn.”
“Kia...... Kia...... Kia chuyện nào ra chuyện đó, ta cũng đã nguyện ý đi theo ca ca đã trở lại, ca ca còn muốn gϊếŧ Tiêu Chính Bình, này, này, này không có đạo lý nha.”
Tương Tư không biết nên giải thích như thế nào, nàng cũng không giải thích được, Tiêu Chính Bình kỳ thật cũng không có làm ra chuyện đại gian đại ác gì, nam nữ già trẻ Khác Thập Diệp Nhĩ Bộ đều rất thích người này, đại ca nếu gϊếŧ Tiêu Chính Bình...... Này, này…là gϊếŧ một người tốt, nàng tuy rằng cùng Tiêu Chính Bình không duyên không phận, cũng rất hy vọng hắn sống được tốt lành.
“Muội chính là đang che chở hắn.”
Nhung Vu tức giận nhìn nàng, hắn ôm đùi nàng , đem nàng bế lên, để hai chân nàng vòng ở trên eo hắn, bay thẳng đến giường của cung chủ , hắn đem nàng đặt lên t trên, tức giận lại cường điệu một hồi.
“Tâm của muội còn ở trên người hắn, muội chính là đang che chở hắn.”
Hắn động thủ nắm chặt hông nàng, giống như một hài tử cáu kỉnh , cả giận:
“Ta muốn đem tâm muội lấy về , để muội ở trước mặt cha thề, người của muội, tâm của muội, đều cho ta, vĩnh viễn đều không được lại đặt lên người khác.”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~