Càn nguyên phụ hồi đan này, một viên có thể gia tăng công lực một năm, còn có thể ôn dưỡng kinh mạch, khi Hoa Tư còn hầu hạ lão cung chủ , lão cung chủ từng ban thưởng cho nàng mấy viên.
Lúc ấy, Hoa Tư như đạt được chí bảo, đối với một nữ tử quan gia như nàng muốn bắt đầu bước vào con đường võ học, thứ này, có thể giúp nàng không cần tốn nhiều sức, gia tăng công lực một năm, đơn nhiên là một bảo bối.
Nhưng đối Tương Tư mà nói, thứ này, là Nhung Vu đưa cho nàng xem như đậu phộng mà ăn.
Bởi vì đặc biệt ngọt, so với đường đậu mà nói, không ngán, cũng sẽ không hư , cho nên nàng khi còn nhỏ liền thích ăn cái này,thích thì lấy một viên bỏ vào trong miệng, ăn hết rồi, Nhung Vu lại có thêm.
Cho nên nội lực hiện tại của Tương Tư thâm hậu như thế , kỳ thật nàng cũng không phải rất kỳ công tập luyện, đói với bốn từ luyện tập chăm chỉ, nửa phần can hệ cũng không có, nàng từ nhỏ đã được Nhung Vu đút các loại đan dược quý hiếm , đút đến mức nằm trong nhóm mười đại cao thủ trên bảng xếp hạng Bách Hiểu Sinh,vừa vặn nàng đứng vị trí thứ mười.
Là nằm ở vị trí cuối cùng, nhưng đối với chuyện này cũng không quan tâm chỉ qua loa đại khái.
Thấy Hoa Tư nhìn đến mức quên khóc, Tương Tư cầm lấy một viên Càn nguyên phục hồi nội lực đan đặt ở trong miệng, lại lấy một viên đưa cho mẫu thân, nói:
“Mẫu thân yên tâm? Đại ca sao có thể keo kiệt như vậy, huynh ấy làm cung chủ, ngày qua ngày trong tương lai của chúng ta lại càng tốt hơn, huynh ấy đau con, đừng sợ.”
Hoa Tư cũng thả viên đan dược vào trong miệng , đôi mắt hồng hồng giống như con thỏnhìn Tương Tư, lúc này không khóc nữa, chỉ nói:
“Vậy con cũng phải cẩn thận mộtchút, cha con đã chết, này nửa đời sau này của ta, còn có thể tốt hay không, hoàn toàn dựa vào con, con ngàn vạn lần không được chạy đi nữa, không nghĩ đến đại ca con tức giận, con cũng nghĩ đến mạng sống của mẫu thân con,con còn muốn chạy, đại ca con nhất định sẽ gϊếŧ ta.”
Đầu lưỡi Tương Tư nếm vị đan dược ngọt như đậu bọc đường , xoay người, nằm trên gối dựa mềm mại , không thích nghe lời này của mẫu thân, chỉ đưa lưng về phía mẫu thân nói:
“Con lại chạy, đại ca cũng chỉ gϊếŧ ngài, cũng sẽ không gϊếŧ con, từ đâu đến cuối, huynh ấy luyến tiếc gϊếŧ ta.”
“Con của ta a.”
Hoa Tư vừa nghe, lại gấp đến độ khóc lên, nàng ngồi lại đây, khăn tay lau nước mắt, vỗ nhẹ sống lưng nhỏ bé yếu ớt của nữ nhi , dỗ dành nàng nói:
“Con cũng không nhìn xem hiện tại là khi nào, cha con không còn, Lưu Diễm Cung này, ca ca con chính là người nói một không có người nói hai, lúc trước mẫu thân còn nghĩ, nhân lúccòn có chút tư sắc, lại muốn tâm tư của cha con, nhưng bây giờ chuyện này không còn được nữa , nữ nhi a, con nghe nương khuyên một câu , Tiêu Chính Bình kia, thật không phải cái gì tốt lành, ra ngoài lưu lạc một năm khổ như vậy, con còn chưa ăn đủ khổ sao?”
Nghe Hoa Tư nói lên cái này, trong lòng Tương Tư lại dâng lên phiền muộn , nàng quay đầu đi, nhíu mày nhìn mẫu thân nói:
“Nói đến nói đi, ngài chính là vì mạng của bản thân, tìm ngày tốt lành, nhưng nếu người lại nhắc tới Tiêu Chính Bình, nếu để ca ca nghe thấy, hắn lại tức giận.”
Nói xong, nàng đem hộp Càn nguyên phục hồi nội lực đan nằm trong ta Tiểu Đào lấy lại đây, hướng vào ống tay áo Hoa Tư đổ nửa hộp.
Như bâng quơ nói:
“Được rồi , được rồi mẫu thân, chính người qua ngày tốt lành là được rồi , chuyện của con, mẫu thân sau này cũng đừng động cũng đừng nói, nếu không mất mạng khi nào không hay đâu.”
“Con nha đầu này......”
Hoa Tư thấy nàng tức giận, biết nàng là không muốn mình đề cập đến Tiêu Chính Bình, nhưng con nàng từ khi lưu lạc bên ngoài về thì lại bị thương , ai làm nương, mà không nghĩ cách để nữ nhi hạnh phúc vui sướиɠ, nếuTiêu Chính Bình nguyện ý làm Tương Tư hạnh phúc, Hoa Tư cũng vui.
Nhưng Tương Tư bây giờ có hạnh phúc sao? Nếu là hạnh phúc,thì sao mỗi khi nhắc tới Tiêu Chính Bình, nàng lại cùng người đó trở mặt ?
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~