Mới Biết Tương Tư

Chương 4: Chúc mừng tiểu thư xuất quan

Tiểu Đào vội vàng buông vật trong tay xuống , vội vàng ra cửa, quỳ gối dưới hành lang , cái trán chạm đất, cung kính nói:

“Tiểu thư kim an, chúc mừng tiểu thư xuất quan.”

Tương Tư rũ mắt nhìn Tiểu Đào liếc mắt một cái, vạt áo bay bay trong gió, nhìn những cây quạt bằng trúc giống nhau đặt ở trên giường cùng trên bàn nhỏ , chậm rãi ngồi xuống, lại hơi hơi nhấc mắt, nhìn về phía tỳ nữ vừa mới cùng Tiểu Đào nói chuyện.

Tỳ nữ kia lúc này mới không nhanh không chậm quỳ xuống,

“Tiểu thư kim an, chúc mừng tiểu thư xuất quan.”

“Kéo đi ra ngoài, đánh chết.”

Tương Tư nhàn nhạt lên tiếng, thân mình nghiêng về một bên, khuỷu tay gác ở trên tay dựa, đầu ngón tay chống cái trán, trong lòng khí huyết không xong, tâm tình càng thêm bực bội.

Cũng mặc kệ những việc vặt trong lâu .

Bên tai có thanh âm tỳ nữ khóc thút thít cầu xin vang lên, Tiểu Đào đem tỳ nữ làm rơi quạt trúc kéo ra bên ngoài , Tương Tư chậm rãi nhắm mắt, chống cái trán dưỡng thần.

Trong viện đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm, hơi mang một chút lạnh lẽo,

“Đợi mấy ngày, rốt cuộc nghe được Hoa phu nhân vào các, nghĩ muội cũng sẽ xuất quan, liền đi nhanh đến gặp muội, sao gần đây,lại nghe tiếng có người khóc vậy?”

Trong lâu, đèn đuốc sáng trưng, thiếu nữ nằm lệch trên giường bỗng nhiên trợn mắt, liền thấy một nam nhân vĩ ngạn, mặc một bộ cẩm y ,tay áo bó khoan , đội kim quan, thân ảnh chậm rãi xẹt mấy ánh đèn trong lâu, tới trước mặt nàng.

Trong lòng Tương Tư rung động, thân mình ngồi thẳng,hốc mắt hồng lên ngẩng đầu nhìn, liền thấy nam nhân đứng trước mặt nàng.

Hắn đang cúi đầu, sắc môi đỏ tươi lạnh băng, mắt hẹp dà tràn đầy hận ý, biểu tình lại cực kỳ chuyên chú nhìn nàng.

Phòng trong ngoài phòng, toàn bộ người hầu lập tức quỳ xuống.

“Tham kiến thiếu cung chủ!”

“Sao? Không quen đại ca?”

Nhung Vu đi tới gần Tương Tư một chút nữa, khớp xương ngón tay rõ ràng, xoa gương mặt tinh xảo của thiếu nữ , hắn duỗi tay, ngón tay mềm nhẹ lại xoa đến tai của nàng, lại cúi đầu, nhẹ giọng hỏi một câu nữa:

“Tương Tư còn nhớ ca ca không?”

Mang theo chỉ trích, tức giận, cùng với đau xót.

Nàng hơi hơi nhắm mắt, nghe hơi thở đại ca gần trong gang tấc , giơ tay, ngón tay non mịn, nhẹ nhàng đặt lên trên tay đại ca, trong lòng dâng lên cảm giác có lỗi dời non lấp biển, một tháng, hắn rốt cuộc chịu cùng nàng nói chuyện .

Tức khắc, đôi mắt trợn tròn, nước mắt trong mắt liền lăn xuống xuống dưới, nàng há mồm thanh âm-- ách ách--nói :

“Ca ca, tới rồi sao?”

“Muội làm ra chuyện khiến đại ca vô cùng tức giận, lại không tới tìm đại ca xin lỗi, vậy đại ca liền tới tìm muội trước vậy.”

Hắn nói, cúi đầu nhìn nàng, lòng bàn tay vuốt ve da thịt non mềm sau tai nàng, tràn ngập lưu luyến, đáy mắt lại chứ tức giận .

Nàng thắng, c nha đầu không có lương tâm, thế nhưng thật sự bỏ được hắn vì một người nam nhân khác, suốt một tháng không cùng ca ca nói chuyện, thắng nàng thắng, nàng không tới tìm hắn xin lỗi, hắn liền tới tìm nàng vậy.

Lại nói:

“Muội đột nhiên nói muốn bế quan, sợ muội xảy ra chuyện, vốn là muốn hôm nay đến thăm muội, vừa lúc biết được Hoa phu nhân đã sớm đến trước đại ca một bước, liền đợi chờ một lát, chỉ sau đó một lát, quả gặp muội liền xuất quan.”

Nhung Vu buông gương mặt Tương Tư ra , trở tay, nắm lấy tay nhỏ mềm yếu không có xương của nàng , quay người lại, ngồi xuống gần Tương Tư, kéo thân thể nàng đến gần , liền đem nàng ôm ở trong lòng ngực, lại ý bảo tỳ nữ đang quỳ đi ra bên ngoài .

“Nàng ta là làm sai gì vậy, muội đâu dễ dàng chịu đánh chết người, đây là động cham cái gì khiến muội giận như vậy?”

Tương Tư dựa vào trong lòng ngực đại ca, bị hắn ôm lấy, trong lòng bình phục không ít, cưỡng chế huyết khí quay cuồng trong người, chỉ làm bộ như bình thường nói:

“Nàng ta làm rơi cây quạt của muội, ngày thường, cũng không phải người tuân theo khuôn phép ,muội cũng chỉ muốn hù dọa nàng ta một chút thôi, cũng không muốn thật sự đánh chết nàng ta.”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~