Cánh môi của Quý Hoa Dao rất mềm, còn mang theo một chút mùi hương của u lan, cái lưỡi trơn trượt của nàng bị cái lưỡi to của Cảnh Liệt cuốn lấy, hút vào, bị bắt nuốt nước bọt của hắn. Mãi cho đến khi cả người nàng mềm nhũn nằm ở trong ngực hắn thì Cảnh Liệt mới đại phát từ bi buông tha nàng.
"Thích không? Dao Dao?" Bàn tay to của Cảnh Liệt đi dạo trên thân thể phập phồng quyến rũ của Quý Hoa Dao, hắn cảm nhận được sự hấp dẫn chết người trong tay, côn th*t giữa hai chân đã sớm cứng rồi, tiếp theo còn nói thêm, "Dao Dao... Cho ta được không?"
Giữa hai chân của Quý Hoa Dao cũng đã ướt rồi, nàng thở gấp ngầm đồng ý lời của Cảnh Liệt. Tiếp theo, nàng đã bị Cảnh Liệt đè xuống thân, sau đó dứt khoát tách ra hai chân của nàng, lộ ra nhụy hoa mắc cỡ. Chỉ thấy miệng huyệt múp míp dính hai giọt xuân lộ trong suốt. Cảnh Liệt bôi lên bụng vuốt ve, sau đó cười khẽ rồi nói: "Dao Dao... Nàng đã chảy nước vì ta..."
Đối mặt với Cảnh Liệt trần trụi, hiện giờ Quý Hoa Dao hiện giờ vẫn không dám, không thể làm gì khác đành phải quay đầu đi. Nàng cắn môi dưới, dáng vẻ mặc người muốn làm gì thì làm cực kỳ quyến rũ.
Cảnh Liệt thở gấp rồi nắm lấy gốc cây thô to, chậm rãi đỡ ở cửa huyệt mềm mại của Quý Hoa Dao. Hắn không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ qυყ đầυ to như trứng ngỗng ở cửa huyệt mềm của Quý Hoa Dao, mà hai tròng mắt thâm thúy của hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm Quý Hoa Dao, "Thoải mái không? Dao Dao..."
Quý Hoa Dao bị Cảnh Liệt cọ xát đến ngứa khó nhịn trong lòng, từng dòng d*m thủy từ miệng huyệt chảy ra, làm ướt qυყ đầυ của Cảnh Liệt. Mà miệng huyệt nàng cũng không ngừng hé mở, mị thịt béo mập mấp máy, có ý muốn hút côn th*t cứng rắn nóng bỏng vào trong.
"Muốn ăn gậy th*t của ta sao? Dao Dao... Nói đi... Ta sẽ cho nàng ăn..." Cảnh Liệt chịu đựng xúc động muốn cắm mạnh vào trong, hắn một tay đỡ côn th*t lớn của mình, vừa cọ xát vừa dụ hoặc Quý Hoa Dao.
Giờ phút này, Quý Hoa Dao đã nhịn không được bắt đầu chậm rãi vặn vẹo eo nhỏ, mông vừa cứ nâng lên, muốn nghênh đón côn th*t to của Cảnh Liệt. Đuôi mắt nàng ửng hồng một mảnh, có chút dao động, mà trước ngực không ngừng phập phồng, khẽ lắc hai bầu vυ', "... Muốn... Thϊếp muốn..."
Cảnh Liệt cười khẽ thành tiếng, sau đó chậm rãi đâm về phía trước, cắm vào nửa qυყ đầυ, hắn lại lần nữa dụ dỗ nói: "Nói rõ ràng... Muốn cái gì của ta... Hửm?"
Cảm nhận được thứ đồ vật có thể làm nàng sảng khoái đang đút ở cửa huyệt, Quý Hoa Dao càng thêm khó nhịn, giờ phút này chỉ muốn Cảnh Liệt mau cắm vào thân thể của nàng, hung hăng muốn nàng, làm nàng thật mạnh,
"Muốn gậy th*t của người... Mau tiến vào đi... Hoàng Thượng..."
"Kêu tên huý của ta... Dao Dao... Ngoan..."
"Cảnh Liệt... Cảnh Liệt... Cầu người nhanh một chút..." Quý Hoa Dao đã bị buộc tới đỉnh của du͙© vọиɠ, bèn buột miệng thốt ra tên húy của Cảnh Liệt.
Nghe chính miệng nữ nhân mình yêu thương gọi tên húy của mình, hơn nữa nàng còn trần trụi bị hắn đè ở dưới thân, hai chân rộng mở, thúc giục hắn nhanh tiến vào. Cảnh Liệt hưng phấn đến cực điểm, hắn nắm chặt eo nhỏ của Quý Hoa Dao, tiếp theo bỗng nhiên đâm vào, nguyên cây vừa thô vừa to bèn thọc vào tiểu huyệt của nàng.
Eo của Quý Hoa Dao bị giữ chặt, giờ phút này cả người đều căng thẳng, hoa huy*t bị chống đỡ trướng vô cùng, ở giữa cắm một cây côn th*t thật lớn. Nàng cắn ngón tay, cúi đầu rêи ɾỉ.
Cảnh Liệt sợ nàng chịu không nổi, chậm rãi rút côn th*t ra một chút, chỉ thấy nơi đó sóng nước lóng lánh, lấp lánh dưới ánh nến.